Hạ Dao nhìn Ôn Uyển vẽ tranh tới mức quên mất cả thời gian, Bạch Thế Niên ở một bên thì lại say mê nhìn nên vội vàng nhắc nhở "Quận chúa, tướng quân, tới giờ ăn rồi."
Thức ăn buổi trưa rất ngon miệng, ăn được một lần cũng biết là không đổi đầu bếp. Bạch Thế Niên thật sự rất tán thưởng người bên cạnh Ôn Uyển , đều là nhân tài a! Muốn hộ vệ có hộ vệ, muốn đầu bếp nữ có đầu bếp nữ, muốn rượu nếp liền có rượu nếp, nhân tài nào cũng có, thật sự là biết hưởng thụ cuộc sống.
Dùng xong bữa tối, Ôn Uyển ở trong sân đi lại một chút, trở về trong phòng nằm trên giường gạch cầm sách lên xem. Bạch Thế Niên ở bên cạnh cũng không quấy rầy Ôn Uyển . Hắn muốn biết, trong ngày thường Ôn Uyển trôi qua như thế nào. Ôn Uyển xem một chút thì có vẻ mệt mỏi liền híp mắt lại, thoáng cái ngủ mà không biết. Chờ sau khi tỉnh lại xong thì thấy Bạch Thế Niên ở trên giường đang cầm sách của mình mà xem.
Bạch Thế Niên không nhịn được hâm mộ nói "Cổ nhân nói, trộm được Phù Sinh nửa ngày rảnh rỗi. nhìn bộ dáng của nàng làm ta cũng muốn tá giáp quy điền." Bạch Thế Niên quen với cuộc sống mỗi ngày căng thẳng, hiện tại rảnh rỗi như vậy, thư thái như vậy thật sự là hâm mộ a
Ôn Uyển cười nói "Dù chàng muốn thì cậu Hoàng Đế cũng sẽ không cho. Vốn chính là độc nhất vô nhị, chàng cũng không cần giữ thần kinh căng thẳng quá, khó khi được thời gian rảnh rỗi thì cứ buông lỏng ra một chút cho tốt." Vén chăn lên bước xuống giường, rửa sạch tay, cầm lấy chiếc lược bằng gỗ hoàng dương đặt lên đầu, chải một đầu tóc mềm mại, lại dùng dây buộc tóc màu đỏ cột một đầu tóc dài lại.
Bạch Thế Niên đi tới, hăng hái nổi lên, cầm lấy chiếc bút trên bàn liếc Ôn Uyển . Ôn Uyển cũng không muốn đánh mất nhã hứng của hắn nên để cho hắn vẽ lông mày, nhưng Bạch Thế Niên lại không hài lòng lầm bầm nói không tốt, Ôn Uyển nhìn vào gương đồng liền bật cười, vội vàng dùng khăn lông ướt lau cho sạch, cứ như vậy mà đi ra ngoài người không tưởng là yêu quái mới kỳ lạ đấy? Chẳng qua cũng làm khó phần tâm ý này của Bạch Thế Niên rồi nên cũng không quấy rầy nhã hứng của hắn. Nhưng kỹ thuật này khiến Ôn Uyển không dám khen tặng.
Ôn Uyển nhẹ nhàng vẽ lại, để cho Bạch Thế Niên cẩn thận quan sát học tập sau đó lại để cho hắn thử lại "Bút vẽ lông mày không thể so được với đao kiếm, cần có sự tinh tế." Một lúc lâu sau cũng rốt cục để cho hắn vẽ được ra hình dạng , tất nhiên vẫn khó coi nhưng vì khích lệ nên Ôn Uyển tỏ vẻ là có tiến bộ. Mặc dù kỹ thuật này không dám khen tặng nhưng Ôn Uyển lại rất hài lòng với thái độ của Bạch Thế Niên , giữa phu thê, nên như vậy.
Nghĩ tới đây. Ôn Uyển chủ động hôn một cái "Ừ. Có tiến bộ, ban cho phần thưởng là một cái hôn." Bạch Thế Niên nhận được khích lệ, hứng thú lại càng lớn, Ôn Uyển cũng mặc kệ hành động của hắn. Hai người náo loạn thật lâu, đến cuối cùng, Ôn Uyển chỉ có mím môi nín cười. Kỹ thuật này thật không được. Xem ra, tương lai nếu trở lại cần phải huấn luyện nhiều hơn.
Cả phòng đều tràn ngập mùi vị ấm áp.
Hạ Dao thấy Hạ Nhàn tới đây liền gật đầu"Quận chúa. Đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể đi tắm." Hiện giờ chính là ngâm thuốc tắm, ở trong hồ nước nóng thả thêm một chút dược liệu, nếu muốn những dược liệu này dung nhập vào trong nước thì phải ngâm xuống mới có hiệu quả, Ôn Uyển đem tóc vén lên rồi đi ra ngoài.
Bạch Thế Niên đi theo Ôn Uyển vào một chỗ, bên trong hồ nước nóng không lớn, ước chừng cũng chỉ bằng bốn năm thùng gỗ lớn, hình dáng hiện lên là hình bầu dục, xung quanh sàn nhà lát đá cẩm thạch màu trắng, có hai cái vịn hình vòm khắc hoa lan, có thể do phòng trơn nên ở bên cạnh thành còn có chiếc thảm đỏ rộng 50 ly ở cuối thảm có đặt một chiếc giường mềm, bên trên giường có bày đầy đủ chăn đệm, trong hồ có khí trắng tỏa ra, Ôn Uyển đi tới chỗ nước trong hồ thì nhộn nhạo lên từng đợt rung động .
Không có quản những người bên cạnh, Ôn Uyển trực tiếp cởi áo khoác ra, chỉ mặc cái yếm cùng quần lót. Vịn một cây tay vịn xuống ao, từ từ đi xuống, nước cũng chỉ cao tới ngực, trượt tới rồi cũng ngồi xuống.
Ôn Uyển mở ra hai tay dựa lưng vào tảng đá, đang thích ý mà hưởng thụ, cảm nhận được một tầm mắt nóng rực đang liếc mình thì cười nói "chàng đi sang hồ bên cạnh đi a."
Bạch Thế Niên cũng không để ý tới lời nói của Ôn Uyển ... , cởi bỏ áo khoác ra, mặc quần lót, cởi hết xuống lộ ra thân thể cường tráng của nửa người trên. Ôn Uyển nhìn thấy thì sắc mặt như thường , hiện tại cũng quá làm kiêu rồi. Những cái nên xem thì mấy năm trước cũng đã nhìn hết rồi, những thứ nên làm thì trong một tháng này toàn bộ cũng đều làm, chẳng qua nàng mới nhớ Bạch Thế Niên có thể không thích hợp ngâm cái nước tắm này.
"Chính là thường xuyên ngâm cái này nên thân thể nàng mới có mùi thơm, da thịt mới sáng mịn sao?" Bạch Thế Niên ngạc nhiên hỏi . Bởi vì hắn vừa đi xuống đã ngửi được một đợt mùi thơm , cùng với mùi thơm trên người Ôn Uyển dường như là rất giống.
"Cái mùi thơm gì chứ, là mùi thuốc, cái lỗ mũi gì a." Ôn Uyển quay đầu, cầm lấy quả cầu tắm rửa xoa xoa lên người mình. Nhìn Bạch Thế Niên đáy mắt buông lỏng, thân thể Ôn Uyển cũng di chuyển qua, vừa trượt tới thấy nam nhân này không nhúc nhích, cũng đang tự mình tắm rửa.
"Vợ , nàng chà lưng đấm bóp cho ta đi, ta chà không tới được." Ôn Uyển vừa ngồi xuống tảng đá thì nhìn thấy dạng kia, lông mày liền nhướn thẳng lên, lấy quả cầu tắm rửa lên chà người cho hắn. Sau khi chà nhẹ nhàng xong thì người này liền nói,"Ta tới chà cho nàng a".
Ôn Uyển không để ý tới sự ân cần của hắn "Không cần, ta tự tắm là được rồi."
Bạch Thế Niên cũng không để ý tới Ôn Uyển không đồng ý, cầm cầu tắm rửa hướng về phía lưng mịn màng mà chà xát lên, da Ôn Uyển rất nhẵn mịn, ở dưới lực đạo mạnh của nam nhân này cũng nổi lên một khối hồng hồng, chỉ có chà hai cái mà Bạch Thế Niên cũng không thể xuống tay chà tiếp được nữa.
"Làn da của vợ ta thật là tốt, nếu không thì ta xoa bóp cho nàng." Trong mắt hiện lên tia sáng, một đôi bàn tay to nhẹ nhàng mà vuốt từng mảnh da thịt trơn bóng nhẵn nhụi.
Ôn Uyển tức giận vỗ bàn tay hạnh kiểm xấu kia một cái "Nè, không phải nói đấm bóp lưng sao? Chàng đi sờ nơi nào vậy." Ôn Uyển từ chối mấy cái, cũng biết là không giãy giụa được nên cũng bỏ qua giãy giụa cùng phản kháng.
Bạch Thế Niên lầm bầm nói"Còn nhớ rõ khi đó, mới chỉ nhỏ chút như vậy mà hiện tại lớn như vậy rồi, lớn thật tốt." Nhớ năm đó, chỉ lớn bằng quả đào nhỏ, hiện tại, ừ. . . . . .
Ôn Uyển nghe người nào đó nói thì cắn răng cảm nhận từng đợt cảm giác run rẩy tê dại trên cơ thể , quay ra liếc xem thường một cái. Mười ba tuổi còn có thể so sánh cùng hai mươi tuổi sao?
Chờ hai người đều chà lau xong thì Ôn Uyển phát hiện hai tay mình đã cầm tới hai đầu đá thạch kia rồi, lại nhìn thêm thì thấy chiếc yếm còn đang trôi nổi ở trong hồ, quần lót thì chìm dưới hồ rồi .
Bạch Thế Niên nói thầm , mình không có quá dùng sức a, nhìn lại giống như mình đem vợ mình đi ngược đãi vậy "Làm sao mà thân thể nàng lại dễ để lại dấu như vậy?" Da thịt của Ôn Uyển chỉ cần vừa đụng, liền hiện lên dấu vết. Còn hắn có bấm cũng sẽ không lên dấu ( Ôn Uyển muốn ói, ngươi da dày thịt béo, đừng nói là bấm, có cấu cũng chả có phản ứng gì ) .
Ôn Uyển cười nhạt "Da của ta là vậy, chỉ cần vừa động một chút liền lên dấu, chính vì tắm thuốc lâu dài nên da cũng dưỡng tới mức quá nhẵn nhụi non mềm rồi." Da thịt tốt như vậy chính là chuyện mà nữ nhân tha thiết ước mơ, nàng có thể có da thịt tốt này cũng do nhiều năm nuôi dưỡng ra mà được đấy .
"Trắng nõn non mềm thật là tốt." Bạch Thế Niên mạnh mẽ hôn một cái.
Ôn Uyển tránh thoát, liền bị hắn vươn một tay ôm chầm lấy, vừa ra khỏi ao liền đặt lên giường, dùng khăn lông bọc lại rồi lau sạch nước . Cũng có thể là vì do tắm nước thuốc nên Ôn Uyển không cảm thấy mệt mỏi.
Qua một hồi lâu. Thấy người kia còn không nói chuyện thì Ôn Uyển cho là hắn ngủ, liền ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy đôi mắt nhìn mình chằm chằm không chuyển, trong mắt còn có mê hoặc thật sâu.
"Làm sao?" Ôn Uyển nhìn ánh mắt của hắn liền nghi ngờ cười hỏi.
"Không có gì, chẳng qua là vui mừng?" Bạch Thế Niên cười tiếp lời nói.
Ôn Uyển nghiêng mắt trừng hắn "Sinh hoạt vợ chồng vốn là thiên kinh địa nghĩa. Đương nhiên là không cần thẹn thùng . Hay là những nữ nhân bên cạnh chàng đều là nũng nịu nhưng lại không thể đụng được, giống như búp bê vậy, dụ dỗ sủng ái mới cho sinh hoạt." Những lời này của Ôn Uyển tràn đầy vị chua chảy ra cả ba dặm bên ngoài.
"Nàng cho rằng ai cũng như nàng, phải dụ dỗ sủng ái mới chịu theo. Làm sao nàng lại nghĩ tới lấy một tập tranh như vậy mà còn hạn chế ta. Chẳng lẽ không phải lấy về cho ta ngày ngày sinh hoạt sa0?" Bạch Thế Niên vội vàng cười với Ôn Uyển.
Ôn Uyển nghe liền hào phóng thừa nhận"Đúng thế, nếu không, tới lần gặp tiếp theo nói không chừng tóc cũng trắng xóa rồi, nên cho chàng phải cố gắng nhiều hơn một chút. Tránh khỏi một mình ta cô đơn không nơi nương tựa." Vốn vừa rồi chẳng qua chỉ tùy tiện trêu đùa một chút, nhưng nghe câu nói này thì trong lòng liền chán chường. Mặc kệ hắn. Người này nói thì nghe hay lắm nhưng ai biết dược trước đó rốt cục có bao nhiêu nữ nhân. Ôn Uyển cũng không truy cứu nữa, tránh khỏi cho mình không vui vẻ .
Bạch Thế Niên không biết sự băn khoăn của Ôn Uyển. Còn cắn vành tai của Ôn Uyển mập mờ mà kêu "Ta nói làm sao nàng lại đi chuẩn bị mấy thứ đồ này, thì ra là như vậy, nếu không bây giờ chúng ta tiếp tục cố gắng đi."
Ôn Uyển nghe lời này thật muốn đạp hắn một cước, thật là người ghê tởm, đang ầm ĩ không được tự nhiên thì phía bên ngoài có người tới báo: "Quận chúa, thợ đấm bóp tới."
Ôn Uyển để cho Bạch Thế Niên đi về trước, nàng còn muốn cho thợ đấm bóp massage thêm gần nửa canh giờ nữa. Bạch Thế Niên nhìn thoáng qua một cái, cũng xoay người, nhưng một khắc đông hồ sau thì trở lại Ôn Uyển.
Bạch Thế Niên kinh ngạc hỏi: "Tại sao không tìm thợ đấp bóp cho ta?"
Ôn Uyển mặt không đỏ hơi thở không gấp nói: "Ở trên thôn trang của ta không có thợ đấm bóp nam, ta lại không muốn nữ nhân khác ở trên người chàng sờ tới sờ lui."
Bạch Thế Niên dù sao đối với chuyện Ôn Uyển bá đạo ở phương tiện này cũng đã sớm có chuẩn bị. Ngươi nghĩ xem, buổi sáng tới cánh tay của hắn cũng không muốn cho nha hoàn ta thân thích của nàng nhìn chứ đừng nói tới chuyện để cho nữ nhân khác sờ soạng.
Ôn Uyển thấy hắn không nói gì liền hài lòng. Trèo lên giường xoa bóp cho Bạch Thế Niên . Bạch Thế Niên đối với tài nghệ xoa bóp của Ôn Uyển cũng đã hưởng thụ qua một lần rồi nên lần này may mắn lại được hưởng thụ một lần nữa, thì ra vợ đố kỵ còn có chỗ tốt như vậy.
Ôn Uyển đem Bạch Thế Niên hầu hạ tới mức thoải mái. Bạch Thế Niên hài lòng nói: "Có vợ , thật tốt ." Ở biên quan làm sao có được hưởng thụ bậc này.
Hạ Nhàn ở bên ngoài nói "Quận chúa, tướng quân, tới giờ dùng cơm rồi." Một câu nói liền cắt đứt không khí mập mờ giữa hai người, Bạch Thế Niên còn muốn tiếp tục, nhưng Ôn Uyển đã đẩy hắ ra rồi.
Hai người cơm nước xong, tiêu thực xong. Tóc của Ôn Uyển vẫn còn chưa có khô nên Ôn Uyển để cho nha hoàn dùng khăn lông lau tóc khô đi. Ôn Uyển nhìn hai nha hoàn ở một bên lau tóc của mình thì rất nhớ tới máy sấy ở hiện đại. đoán chừng là phải tới thời gian hai, ba giờ mới lau khô được, hai nha hoàn lau mất một lúc lâu .
Bạch Thế Niên không chịu được bên cạnh có người khác nên đuổi người đi ra ngoài, tự mình cầm khăn lông lau đầu tóc cho nàng. Ôn Uyển dựa vào sập không có bất kỳ phản ứng nào, một mực chỉ nhìn, nhìn Bạch Thế Niên ngốc nghếch mà lau đầu tóc cho nàng: "Vợ , tóc của nàng thật đẹp."
Ôn Uyển nhận được khích lệ tất nhiên là vui mừng. Bạch Thế Niên rất có kiên nhẫn, vẫn lau tới khi khô mới để xuống.
Ôn Uyển lập tức đưa lên một nụ hôn làm phần thưởng. Phút cuối cùng còn khen "Lão công thật tốt ." Hai người náo loạn một lúc lâu.
Buổi tối lúc ngủ, Ôn Uyển nhìn vết sẹo trên người Bạch Thế Niên . Vốn đang không có gì, nhưng đột nhiên nàng lại nhớ lại một chuyện liền chau mày. Đây cũng không phải là hiện tượng tốt a!
Ôn Uyển vuốt từng vết sẹo trên người Bạch Thế Niên , sắc mặt dần hiện ra vẻ sầu lo : "Giờ toàn thân chàng đều là vết thương. Vạn nhất già rồi vết thương cũ tái phát thì phải làm sao bây giờ, ta nghe nói mấy lão tướng quân kia tới khi về già tất cả đều mang một thân bệnh tật thương tổn"
Bạch Thế Niên nghe xong thì cười một tiếng "Cái này cũng không có gì, đều trôi qua rồi"
Ôn Uyển không nghĩ thế: "Chàng có biết thái độ không sao cả này của chàng tương lai sẽ có bao nhiêu khổ sở không? Người khác không có điều kiện thì cũng thôi đi, nhưng nhà chúng ta có điều kiện mà chàng lại không xem ra gì?" Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên mang một bộ dáng không cần thiết thì biết không thể cứng rắn được mà chỉ có thể mềm mỏng: "Bạch Thế Niên , chàng để cho ta chờ chàng mười năm, mười năm sau chàng cũng đã bốn mươi rồi. chờ chàng trở lại thì những cánh tay kia của chàng mỗi ngày đều đau cái này, đau cái kia, sẽ giày vò ta bao nhiêu nữa. Giày vò ta thì cũng thôi đi, ta chỉ sợ vạn nhất vết thương cũ tái phát chàng lại đi trước ta thì ta biết phải làm sao bây giờ. . . . . ."
Bạch Thế Niên không nghĩ tới Ôn Uyển lại nghĩ xa tới như vậy: "Không có chuyện gì, sẽ không đâu. Đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Ôn Uyển rất chân thành hướng về phía Bạch Thế Niên nói: "Bạch Thế Niên, cả đời của ta đã ăn đủ khổ rồi, người thân bên cạnh không có được hai người. Hôm nay chàng chính là người thân nhất trên đời này với ta, là người sẽ cùng ta trôi qua cả đời. Ta nhìn rất mạnh mẽ nhưng đối với chàng một chút cũng vô dụng . Nếu chàng mất đi mà để lại ta một mình trên đời này thì ta biết phải làm sao bây giờ?" Vừa nói thì nước mắt liền rơi xuống.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển vừa nói lại vừa khóc lên thì thoáng cái luống cuống. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ôn Uyển khóc ( hoàn toàn quên mất Ôn Uyển là cao thủ diễn trò ).
Ôn Uyển lầm bầm nói: "Bạch Thế Niên, ta sợ một mình, một mình thì quá cô độc tịch mịch rồi. Ta không muốn trải qua cuộc sống như thế nữa. Bạch Thế Niên, chàng phải mạnh khỏe hơn ta nên chàng phải sống phía sau ta."
Lồng ngực Bạch Thế Niên căng lên, nếu không có Ôn Uyển , nếu không có Ôn Uyển thì hắn nên làm cái gì bây giờ. Hiện tại hắn không suy nghĩ tới vấn đề này. Lời nói ra so với suy nghĩ còn nhanh hơn: "Được, nàng nói cái gì ta đều nghe theo nàng, có điều rất nhanh ta sẽ quay về tìm nàng rồi, tới lúc đó nàng phải đi chậm lại một chút."
Lồng ngực Ôn Uyển run lên, không biết tại sao, lỗ mũi Ôn Uyển ê ẩm . Ôm Bạch Thế Niên khóc lên. Bạch Thế Niên bị Ôn Uyển làm một hồi như vậy thì tay chân cũng luống cuống một lúc lâu.
Ôn Uyển khóc mệt thì liền buồn ngủ.
Bạch Thế Niên im lặng. Gọi người đổi nước nóng cho nàng rửa mặt, đổi lại quần áo, sau khi an bài thỏa đáng xong thì Bạch Thế Niên hôn cằm của nàng, ôm Ôn Uyển vào trong lồng ngực của mình: "Cũng không biết nàng làm thế nào tránh được tới bây giờ, địa vị cao như thế làm cách nào mà leo được lên vậy? Dù sao ta cũng cảm thấy nàng giống như hài tử còn chưa có lớn lên, động một chút là khóc, sau đó cũng không biết nàng tại sao đột nhiên lại bật cười. Sau này hài tử của ta, cũng học theo nàng aa. Nếu không, ta cũng không biết làm sao bây giờ rồi!" Nói xong, nghĩ đến hắn còn phải đi biên quan, một mình Ôn Uyển ở lại kinh thành đối mặt với nhiều sài lang hổ báo như vậy thì Bạch Thế Niên càng lo lắng, nhìn vợ của hắn có bộ dạng giống như hài tử, có thể sống tới bây giờ còn được địa vị cao như vậy tuyệt đối là nhờ tổ tông phù hộ nha. Không đúng, chính là thái hậu nương nương cùng với nhạc mẫu đại nhân phù hộ. Khụ, hắn thật lo âu.