Ngày thứ hai hoàng đế không có vào triều sớm, mà lại ra một đạo thánh chỉ, tuyên văn võ bá quan và tôn thất vào triều, lại để cho tất cả mọi người tề tụ ở điện Văn Đức.
Thuần vương cũng ở trong đó. Nghe xong triệu tập văn võ đại thần tôn thất, nghĩ đến hành động của hoàng đế một thời gian ngắn gần đây. Trong đầu Thuần vương nghĩ, chắc chắn là hoàng đế muốn đem ngôi vị thái tử định ra rồi. Trịnh vương tuy không có được lập làm thái tử, nhưng đã thay hoàng đế xử lý chính vụ. Hoàng đế cũng nên cho hắn một danh phận chính thức, như vậy cũng sẽ danh chính ngôn thuận giám quốc.
Các đại thần được tuyên triệu, trong nội tâm cũng đều có đo đếm. Bởi vì triều đình chỉ có lúc đăng cơ, lập trữ, phong hậu, các sự kiện quan trọng, mới có thể tiến hành ở điện Văn Đức.
Trịnh vương cũng mơ hồ suy đoán được rồi. Trong khoảng thời gian này hắn thay phụ hoàng xử lý sự việc cần giải quyết của triều chính, chỗ chưa đủ được phụ hoàng chỉ điểm. Chính là đem hắn làm người thừa kế mà bồi dưỡng, cả triều trên dưới đều biết mọi chuyện. Hắn được lập làm thái tử chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn. Hơn nữa, hắn cũng biết, thân thể hoàng đế càng ngày càng không được tốt. Mặc dù không có tình báo nắm tin tức. Nhưng chỉ cần từ sắc mặt hoàng đế có thể nhìn ra được. Tuy nhiên hơn một tháng dưỡng thân thể này so với trước kia đã tốt hơn nhiều. Nhưng là, vừa trở về lại bị nhiễm phong hàn, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn khỏe lại.
Lúc này, Trịnh vương càng chờ mong hoàng đế công khai thân phận của hắn còn vượt qua cả việc mong lập hắn làm thái tử, hi vọng hoàng đế có thể chính miệng nói ra hắn là nhi tử ruột của Tô hoàng hậu. Như vậy được vị càng danh chính ngôn thuận, cũng có thể cảm thấy mẫu thân trên trời có linh thiêng được an ủi.
Đồng thời hắn cũng muốn biết, mẫu hậu có phải lưu lại thứ gì cho hắn hay không? Nếu như lưu lại, hắn rất muốn xem mẫu hậu lưu lại thứ gì cho hắn.
"Hoàng thượng giá lâm." Hoàng đế tiến vào điện Văn Đức, nhìn phía dưới đều dồn nén một mảnh. Trong đó nhiều thần tử đều là năm mươi sáu mươi tuổi, nhìn xem khí sắc đều rất kém cỏi. Nhìn bọn hắn, hoàng đế lại nhìn Trịnh vương cường tráng. Đột nhiên cảm giác mình thật sự già rồi. Già rồi, thật sự đúng là già rồi. Người phàm , làm sao lại thực sự sống vạn tuế được chứ. Già rồi, dành thời gian trồng đủ loại hoa, nuôi chim, đi câu cá, có thể cũng không tệ lắm.
"Bình thân." Giọng nói thái giám cao vút vang lên trên khắp điện Văn Đức. Đâm vào tai Ôn Uyển vẫn luôn chờ bên cạnh đau nhức không thôi.
Hoàng đế cũng không nói nhiều, theo thông lệ ân cần thăm hỏi vài tiếng. Vung tay lên, Ôn Bảo vội vàng lấy cái hộp hoàng đế vừa đưa cho hắn, lấy ra một đạo thánh chỉ, xem xét. Sửng sốt ba giây đồng hồ. Sau đó ổn định tinh thần, mới nhớ kỹ: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế triếu viết: Bát hoàng tử Hồng Chương phẩm đức đều tốt, xuất thân quý trọng, văn tài gồm nhiều mặt, rất được lòng trẫm, nay đặc biệt sắc phong làm Thái tử Đại Tề..."
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế..." Tuy phía dưới nhiều người đã có chuẩn bị. nhưng là đối mặt với thánh chỉ bất thình lình như vậy, một ít người phía dưới vẫn sửng sốt. Yên tĩnh mười giây, bị tiếng kêu người bên cạnh phản ứng nhanh đánh thức, lập tức đều quỳ lạy khấu lễ.
"Hoàng thượng, kính xin hoàng thượng nói rõ, Bát hoàng tử xuất thân quý trọng. Làm sao sinh ra quý trọng. Hoàng thượng, chúng thần cũng có thể viết sách cho tốt." Lễ bộ Thượng Thư Tống đại nhân, kiên trì nói ra. Hắn không muốn mạo hiểm cái đầu này nhưng đây là trách nhiệm của hắn. Hắn biết rõ ràng mới viết sách tốt được. Đương nhiên, hắn cũng muốn ra sức vì Trịnh vương. Dù sao, hoàng đế còn không có chính miệng chứng minh thân phận Trịnh vương đúng là con trai trưởng, như vậy càng phù hợp Nho gia chính thống, cũng làm cho cả văn võ bách quan quy thuận.
Ngược lại Hoàng đế không có phẫn nộ vì lời nói của Lễ bộ Thượng Thư, việc này, ông cũng đã chuẩn bị nói ra. Đã muốn trải đường, nên trải ra đường tốt nhất, vì vậy cao giọng nói ra: " Mẹ đẻ của Bát hoàng tử, chính là người sau khi trẫm trăm tuổi cùng khâm chung một quan tài Thánh Nguyên Hoàng Hậu. Bát hoàng tử chính là con trai trưởng của trẫm."
Trịnh vương nghe xong những lời này, kích động vạn phần, xác nhận, phụ hoàng đã chính miệng xác nhận mẫu thân của mình là Thánh Nguyên Hoàng Hậu. Tám năm rồi, tại thời khắc hắn thấy Ôn Uyển, hắn đã biết mình là nhi tử của Thánh Nguyên Hoàng Hậu. Có thể coi là hai gương mặt giống nhau như đúc đã nói rõ hết thảy, nhưng lại không có chứng cứ, không có chứng cứ, tất cả đều là giả dối đấy. Không nghĩ tới, phụ hoàng lại ở ngay tại trước mặt triều thần, chứng minh thân phận của mình. Cái phần vui sướng kia khó có thể diễn tả được.
Hoàng đế nhìn các triều thần: "Thánh Nguyên Hoàng Hậu để lại cái hộp cho Ôn Uyển vẫn luôn ở trên tay trẫm. Trong hộp đó Thánh Nguyên Hoàng Hậu tự tay viết hai lá thư, một phong thư lưu cho trẫm, một phong thư để cho lão Bát. Trong thư chứng minh lão Bát xác thực chính là nhi tử thân sinh của nàng. Chỉ là bởi vì một ít nguyên nhân, mới khiến cho thân phận của hắn bị thay đổi. Cho nên, các ngươi không cần hoài nghi."
Cho các đại thần ở đây mười cái đầu, cũng không dám hoài nghi lời hoàng đế nói, cái này không chỉ là vấn đề hoài nghi lời hoàng đế nói, còn phải đắc tội với hoàng đế tương lai. Không có ai phạm phải điều ngu ngốc này. Ngay cả Hằng Vương đều không thốt lên một tiếng. Việc đã đến nước này, còn có cái gì để nói đây.
Trịnh vương nghe xong lời hoàng đế nói, trong mắt có chờ đợi, trong nội tâm có sự chua xót nồng đậm. Không nghĩ tới, mẫu thân hắn thật sự có lưu lại cái gì đó trên thế gian, mà cái gì đó còn để lại cho hắn. Trong mắt có cái gì sắp không nhịn được mà rơi xuống.
Trịnh vương đem nước mắt trong mắt bức trở về, ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng đế chờ đợi. Trong lòng hắn nghĩ đến, phụ hoàng có lẽ sẽ đem thư mẫu hậu để lại cho hắn, cho hắn xem.
"Truyền ý chỉ trẫm, để Thiên Tư Giám chọn lựa ngày tốt, tiến hành đại điển sắc phong thái tử." Quét mắt liếc chúng thần phía dưới, bỏ thêm một câu cuối cùng.
"Bãi triều." giọng nói cao vút của thái giám vang lên, hoàng đế ra khỏi điện Văn Đức. Kỳ thật tâm tình hoàng đế bây giờ cũng thật không tốt.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế." Theo lời hoàng đế nói ra, tất cả đại thần phía dưới đều bỏ xuống tâm tư. Người sớm theo Trịnh vương thì xem như đã an tâm, không có gia nhập phe cánh bây giờ thấy thái tử định rồi, bọn hắn cũng không cần lo lắng bị buộc hay lôi kéo đứng chung hàng ngũ nữa. Chỉ có một đám người trong đại điện đầu phục Triệu vương, trong nội tâm đều sinh ra ý hối hận. Nhưng hiện tại tình thế nơi này, hối hận cũng vô dụng. Nơi nghĩ cách làm thế nào để bổ cứu mới xem là tốt nhất.
Sau khi hạ triều, đủ loại quan lại nhao nhao chúc mừng Trịnh Vương, Trịnh vương sắc mặt vẫn trầm ổn, tuy cũng nhìn ra được có chút mừng rỡ, nhưng lại có thể khắc chế.
"Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng tuyên người đến điện Dưỡng Hòa." Thái giám tràn đầy cung kính. Vị này, là thiên tử tương lai, chủ nhân tương lai của cái tòa cung điện này, tất nhiên phải được cung kính rồi.
"Bổn vương còn không có cử hành đại điển sắc phong, không thể xưng hô lung tung. Nếu có lần tiếp theo, loạn côn đánh chết." Mặc dù nói danh phận đã định rồi, nhưng là còn chưa hoàng thành một bước cuối cùng, vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
"Phụ hoàng." Trịnh vương trước tiên tiến vào điện Dưỡng Hòa, cung kính mà đứng trước mặt hoàng đế. Tuy Hoàng đế từ nhỏ đến lớn đều không thích hắn, phải nói là chán ghét hắn. Nhưng mà, hoàng đế lại là người hắn tôn kính nhất, kính ngưỡng nhất.
Những điều này nhiều năm qua, tuy trong nội tâm hắn cũng có oán hận hoàng đế, oán hận ông bất công, oán hận ông coi nhẹ hắn. Nhưng giờ khắc này, nhìn thấy phụ thân của hắn tóc trắng xóa, oán hận nhiều hơn nữa, cũng biến thành chua xót. Lúc này đối mặt với hoàng đế, trong lòng hắn còn có chút thấp thỏm bất an không yên. Bởi vì, tám năm này hắn vẫn luôn muốn có được lời giải thích. Mẹ đẻ của hắn, tại sao phải đem hắn đưa đến danh nghĩa của nữ nhân kia. Khiến hắn không có duyên nhìn thấy mẫu thân, đến cùng là vì sao, nhẫn tâm bỏ xuống hai người hài tử nhỏ tuổi bọn họ.
"Ngồi đi." Hoàng đế rất bình tĩnh, cũng có thể nói, có chút cô đơn. Hơn bốn mươi năm nắm quyền hành, hiện tại phải giao lại cho nhi tử trước mắt, cái phần thất lạc kia luôn khó tránh khỏi.
"Chắc hẳn, sau khi con xác nhận thân phận của Ôn Uyển, vẫn luôn hoài nghi thân thế của mình. Chỉ là khổ nỗi không có cơ hội a!" Hoàng đế rất bình thản, nói ra sự tình, ai cũng ở trong lòng bàn tay của ông. Trịnh vương cũng không có từ chối, rất trực tiếp gật gật đầu.
"Con đối với Ôn Uyển tốt như vậy, đoán chừng cũng có năm phần là thật tâm, năm phần có dụng ý rồi. Lại để cho người nghĩ đến Ôn Uyển, liền nhớ đến thân thế của con. Lúc trước ta nghe được hai cậu cháu lớn lên giống nhau như đúc, trẫm cũng hoài nghi thân thế con. Không nghĩ tới sau khi điều tra, lại có bất ngờ vượt qua ngoài ý muốn. Cũng làm khó cho mẫu hậu con rồi, vì giang sơn Đại Tề, vì trẫm, đã hi sinh nhiều như vậy. Vì để cho con có thể sống sót, mà phải dùng phương pháp như vậy. Trẫm thật hổ thẹn đối với mẫu hậu con với con cùng Phúc Huy." thần sắc của Hoàng đế đầy đau thương.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, tại sao phải làm như vậy, con muốn biết đến tột cùng là vì cái gì." Trịnh vương không chút nào che giấu tâm tình. Mấy năm này, hắn vẫn vì vấn đề này dây dưa. Hắn biết có nguyên nhân, nhưng hắn muốn biết là nguyên nhân gì.
"Con không cần biết rõ nguyên nhân. Đây là thư tín mẫu hậu con để lại cho con. Ta nghĩ, mẫu hậu con cũng hi vọng một ngày cho con biết rõ chân tướng, cho con biết rõ con là nhi tử của nàng. Nếu không, sẽ không lưu lại cái thư tín này." trong mắt Hoàng đế khẽ lay động, nếu không phải như vậy, nàng cũng không cần phải làm chuyện tráo con. Nói cho cùng, nàng vẫn không bỏ xuống được hai nhi nữ(nhi tử+ nữ nhi) của chính mình, đặc biệt đối với đứa con trai này, trong lòng sư muội có lẽ vẫn áy náy vô cùng.
Trịnh vương tiếp thư tín, nhìn thấy kiểu chữ hoa mai xinh đẹp ghi trên đấy, gửi con của ta Hồng Chương. Vừa nhìn thấy sáu chữ này, trong lòng của Trịnh vương không biết là cái tư vị gì. Vừa muốn mở ra phong thư, chăm chú đọc. Đã bị hoàng đế tâm tình không tốt đuổi ra khỏi điện Dưỡng Hòa.
Trịnh vương ngày thường đều cưỡi ngựa, vậy mà lần này lại là lần đầu tiên ngồi xe ngựa hồi phủ. Vừa lên xe ngựa, lập tức mở ra thư tín đã sớm bị mở niêm phong, trải rộng ra. Vừa mở ra, đập vào mi mắt, vẫn là kiểu chữ hoa mai xinh đẹp.
Trong thư Tô Hoàng hậu nói Trịnh vương là con của nàng, là nhi tử nàng hoài thai mười tháng sinh ra. Bởi vì có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, cho nên, chỉ có thể dùng phương pháp quyết tuyệt như vậy. Tuy làm thế sẽ khiến hắn chịu nhiều ủy khuất, ăn rất nhiều khổ, nhưng cũng chỉ có như vậy, hắn mới có thể không cản đường người khác, mới có thể tại nơi cung điện hắc ám này, bình yên mà sống sót. Chỉ cần hắn có thể bình yên sống sót, thì nàng đã mãn nguyện rồi. Hi vọng Trịnh vương có thể tha thứ cho nàng lúc trước đã nhẫn tâm, còn nói chỉ cần hắn có thể còn sống, mong Trịnh vương không nên trách nàng. Cuối cùng, trong các dòng chữ, đều là không bỏ xuống được hai người Phúc Huy và hắn, rất không đành lòng. Cũng không biết lúc trước Tô Quý Phi đã dùng tâm tình gì để viết ra phong thư này.
Thư tín từ đầu tới cuối, đều không có nói nguyên do gì, để cho nàng bỏ ra hi sinh lớn như vậy. Đến tột cùng là chuyện gì, mà khiến cho phụ hoàng sau khi biết chân tướng, lại không có truy cứu. Ngược lại người còn quyết định sau trăm tuổi sẽ cùng mẫu hậu chung một quan tài. Tất nhiên, vấn đề nhất định là sau khi người khuất bóng hoàng hôn. Về phần là nguyên nhân gì, Trịnh vương không dám hỏi, bởi vì hắn biết rõ, cho dù hắn hỏi hoàng đế, hoàng đế cũng sẽ không nói cho hắn biết.