Quyển 4 Chương 138: Chiếc hộp đen

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:06

Ôn Uyển quay về nội viện. Ngọc Tú đã ra tiền viện, trong phòng chỉ còn lại Mai Nhi vẫn chờ ở đây. Mai Nhi thấy vẻ mặt Ôn Uyển khó khăn cũng biết nàng có chuyện muốn nói. Ôn Uyển khoát tay cho những người khác toàn bộ ra ngoài, chỉ có Hạ Dao không nhúc nhích. Ôn Uyển cho nàng cũng ra ngoài, nàng muốn cùng Mai Nhi nói vài chuyện thầm kín. Lúc này Hạ Dao mới đi ra ngoài. Bước ra khỏi cửa, nàng liền đăm chiêu, liếc mắt nhìn vào trong phòng. Sau đó nàng ra sân, canh giữ ở ngoài viện. Sau khi mọi người đi hết, Mai Nhi nắm tay Ôn Uyển nói "Ôn Uyển, ta là xem muội như muội muội ruột mà đối đãi. Ta cũng không muốn dấu giếm muội. Ta sở dĩ đem cái bụng bầu tới đây tham gia tiệc đầy tháng của Mộng Lan là do Quốc công gia muốn ta với muội thân cận hơn. Thuận tiện muốn xin chỉ dẫn của muội xem Trịnh Vương có ấn tượng như thế nào đối với Quốc công phủ chúng ta? Sau khi biết được, bọn ta mới có thể tính toán trước. Ngoài ra cũng bảo ta bảo trì mối quan hệ thân như tỷ muội của chúng ta. Đợi sau này khi tân hoàng thanh toán quốc công phủ, muội cũng nể mặt ta mà nói giúp quốc công phủ hai câu." Ôn Uyển nghe xong, cười ha ha không ngừng. Nha đầu này cũng biết học chút khôn ngoan rồi. Mai nhi cũng cười "Ta nói rõ ràng với muội vì sợ muội hiểu lầm. Tước vị Trấn quốc công là cha truyền con nối, có cái mủ cứng như vậy cũng không sợ mất mạng. Ôn Uyển, nếu tân hoàng muốn thanh toán, thì lúc đó muội cũng đừng giúp đỡ. Dù sao cũng không nguy hiểm đến tánh mạng, đơn giản chỉ là chuyện mất bao nhiêu tài sản thôi. Ngược lại như vậy càng tốt, chờ khi không có tiền rồi, cả phủ phân chia ra, cuộc sống cũng thanh tịnh hơn." Ôn Uyển híp mắt cười, như vậy rất tốt. Nói thật ra muốn nàng hỗ trợ mà cân nhắc vòng vo như vậy, nàng thấy cũng mệt. Có thể giúp đương nhiên sẽ giúp. Loanh quanh nhiều như vậy để làm gì? Hai người lại nói chuyện một hồi. Ôn Uyển nhìn cái bụng hơi nhô ra của Mai Nhi vẫn có chút lo lắng. Mai Nhi mới vừa mười sáu tuổi, tuổi nhỏ như vậy mà phải sinh con đối với người mẹ hay đứa nhỏ đều không tốt. Ôn Uyển bày tỏ sự lo lắng của mình. Nàng khuyên Mai Nhi năng vận động nhẹ, không ăn nhiều đồ dễ mập, cuối cùng nói nàng không yên lòng: "Chờ ta hồi cung sẽ bảo Trương thái y xem cho tỷ. Có gì không tốt hoặc cần ta giúp gì, tỉ cứ mở miệng, cũng không thể qua loa đại ý." Mai Nhi thấy Ôn Uyển lo lắng không dứt, liền cười đến sáng lạn "Muội yên tâm. Ta sẽ cẩn thận . Trong nhà còn có mẹ chồng giúp ta. Đừng lo lắng." Ôn Uyển nghe nàng nhắc tới mẹ chồng lại lo lắng hơn. Chân Chân ở phủ Quận chúa không ai có can đảm động tới, còn có Trương thái y năm ba ngày xem mạch một lần, nên việc sinh đẻ có thể coi là thuận lợi. Mai Nhi ở chỗ kia như là hang sói: "Tỉ cũng nên cẩn thận." Mai Nhi cười bảo Ôn Uyển yên tâm, nàng đã có tính toán. Hiện tại, Lục lão gia La gia đã như con cọp bị bẻ răng, không dám làm ầm ĩ trong nhà. Mặc dù ở hậu viện nàng bị lão thái thái ép buộc, nhưng có mẹ chồng nàng chống đỡ. Khó tránh khỏi những thủ đoạn nhỏ. Nhưng nàng chỉ cần cẩn thận, họ cũng không dám làm loạn tới trời. Hai người lại nói chuyện một hồi nữa. Đến khi Mai Nhi nhìn sắc trời đã muộn, mới cáo từ ra về. Lúc Mai nhi đứng dậy, Ôn Uyển lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp màu đen, nhỏ bằng hai ngón tay đưa cho Mai Nhi. Cho dù vừa rồi Mai Nhi không có nói chuyện riêng với nàng, nàng cũng sẽ làm vậy:"Tỷ đem cái này giao cho Quốc công gia. Hắn sẽ tự khắc biết. Những thứ khác, tỷ cũng không cần hỏi nhiều." Mai Nhi nhìn lại, thấy là một chiếc hộp vuông be bé, đen thui, liền cười đem đồ thả vào trong tay áo. Trước khi đi nàng ôm Ôn Uyển nói "Lần này gặp muội cũng không biết lần sau là khi nào, lấy chồng rồi thật không bằng làm một tiểu cô nương, tự do xuất môn. Hiện tại quy củ thật là hạn chế." Hạ Dao tiến tới. Ôn Uyển vỗ vỗ nàng cười nói: "Mai Nhi cô nương, Quận chúa nói chờ cô nương sinh xong, sau này nàng sẽ cho cô nương vào hoàng cung thăm nàng nhiều hơn." Mai Nhi nghe xong vui tươi hớn hở, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ: "Ta quên mất. Sau này muội nếu rảnh rỗi hãy tìm ta bồi tiếp! Ta thực ra không muốn ứng phó với những người kia, quanh co khúc khủy, nói một câu trong lòng đã chuyển hết mười tám đường. Mệt chết người. Ở với muội là dễ chịu nhất, muốn nói cái gì thì nói cái ấy." Ôn Uyển nghe xong cười rất khoan khoái. Hạ Dao ở bên cạnh nhìn cũng cười. Quận chúa là người đa nghi, cô độc, chỉ có Mai Nhi cô nương là người có thể khiến Quận chúa buông lỏng phòng bị, tiếp xúc thân mật. Trên xe ngựa, Mai Nhi lấy chiếc hộp trong tay áo ra nắn nắn. Dù nàng không hiểu cũng không mở nó ra. Trong lòng nghi hoặc, Ôn Uyển muốn đưa thứ gì cho cha chồng nàng? Nàng biết xưa nay Ôn Uyển chưa từng tiếp xúc với cha chồng nàng. Đây là chuyện cực kỳ lạ lùng. Những ngày trước, Ôn Uyển khó được một lần xuất cung. Ôn Uyển muốn ra ngoài đi dạo một chút, cả ngày ở trong hoàng cung rất buồn bực. Nếu muốn ra ngoài đi dạo nàng đương nhiên không thể sử dụng cỗ kiệu kiểu cách kia được. Chỉ cần vừa ra ngoài bảo đảm người trên phố sẽ lập tức tránh lui nhường đường. Ôn Uyển cho Võ Tinh đổi thành một chiếc kia xe ngựa xấu xí, bảo đảm nhìn vào xe ngựa không nhận ra được thân phận của nàng, chỉ như xe ngựa của một cô nương bình thường. Ôn Uyển từ sau viện đi ra thì thấy một chiếc xe ngựa nhỏ sơn đen. Sườn xe dùng loại gỗ Toan bình dân làm thành. Màn xe màu xanh. Nhìn trong nhìn ngoài, nàng cũng không thấy được bất kỳ điểm đặc biệt nào, giống như một cỗ xe ngựa của dân chúng. Ôn Uyển vừa vào xe ngựa đã thấy bên trong xe có vài mộc đôn, thảm phô. Để bên cạnh một chiếc bàn thấp phía trên có đặt trà nước, điểm tâm. Ôn Uyển nhìn qua Võ Tinh khen ngợi. Tốt! Ngươi làm việc rất đắc lực, đáng khen. Tiếp đó Ôn Uyển mang theo Hạ Ảnh và Hạ Dao lên xe. Lúc này trong xe có Hạ Ảnh và Hạ Dao, ngoài trước có Võ Tinh, Võ Lâu, phía sau còn có Võ Phong cùng Võ Thần. An toàn không phải là vấn đề. Đây cũng là lí do Hạ Ảnh và Hạ Dao không khuyên can Ôn Uyển mà chiều theo ý nàng. Các nàng cũng hiểu những ngày qua, Quận chúa vì dưỡng bệnh đã mạnh mẽ chế trụ tình cảm của mình. Khó có lúc thấy nàng muốn ra ngoài giải sầu nên liền thuận ý nàng. Phố xá sầm uất, cùng với có họ bên cạnh, Quận chúa không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Dù là kẻ ngốc cũng không thể ám sát ở nơi phố xá sầm uất. Trên con phố tấp nập, Ôn Uyển mua khá nhiều đồ, ném vào phía sau xe ngựa. Đi dạo được khoảng một canh giờ, nhìn sắc trời thấy đã đến lúc trở về, Ôn Uyển mới thản nhiên ngồi trở lại xe ngựa, chuẩn bị trở về hoàng cung. Chiếc xe nhỏ này không thể so với cỗ xe phong cách kia của nàng, cỗ xe kia vừa ra, tất cả mọi người đều đứng sang hai bên thành hàng nhường đường cho nàng. Lúc này, dùng xe ngựa nhỏ, ai biết ngươi là ai nên đều đàng hoàng dựa theo trật tự . Ôn Uyển cũng không vội, chậm rãi theo phía sau. Tuy nhiên chuyện đời thật khó tưởng tượng, Ôn Uyển khó được một lần đi đổi gió, đang trên đường hồi cung không ngờ lại gặp chuyện cản đường. Ôn Uyển đợi một hồi lâu bèn vén rèm xe nhìn ra. Xe ngựa rất lâu cũng không chuyển động. Nàng thấy rất kỳ quái liền bút họa vài cái, có chuyện gì xảy ra. Võ Lâu ở bên ngoài nói:"Tiểu thư, phía trước có người đang gây chuyện nên đường bị chặn." Ôn Uyển cười mỉm, thật vất vả mới đi ra ngoài một chuyến, ra ngoài đi đi lại lại, lại đụng phải loại chuyện này. Phía trước chặn đường làm các cỗ xe ngựa đứng lại thành một đội ngũ thật dài. Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển đi tới cổ đại đụng phải chuyện kẹt xe. Võ Tinh thấy trong xe ngựa không có âm thanh truyền ra, liền nhỏ giọng hỏi "Tiểu thư, để ta đi xem một chút, rồi bảo họ nhường đường. Như vậy, sẽ không để tiểu thư phải đợi lâu." Ôn Uyển lắc đầu. Nàng chẳng qua đi ra ngoài vui đùa, trở về trễ một chút cũng không sao, không cần cố ý đi báo cho họ, đến lúc đó lại hưng sư động chúng (kinh động tới mọi người) . Ôn Uyển có chút ngạc nhiên, giả sử có người đánh nhau gây chuyện khiến việc đi lại không được thông suốt nhưng chặn đường như vậy cũng không có người quản. Binh sĩ tuần tra trong kinh thành tất cả đều đang làm gì? Dưới chân thiên tử, lưu manh dám giương oai mà một binh sĩ tuần tra cũng không thấy xuất hiện sao? Chuyện này, có chút cổ quái! "Các ngươi bắt ta? Có bản lãnh thì chém chết lão tử tại đây luôn đi. Các ngươi là thứ khốn kiếp, lòng dạ rùa đen, không chỉ nuốt tiền trợ cấp của lão tử, ngay cả tiền trợ cấp của các huynh đệ đã mất lão tử các ngươi cũng có thể nuốt. Dù sao các ngươi cũng không cho chúng ta con đường sống, nuốt hết tiền nuôi sống chúng ta, lão tử tuyệt đối sẽ không cho những kẻ mặt người dạ thú như các ngươi sống tốt. Muốn chết, ta nhất định sẽ lôi các ngươi cùng chết." Một giọng nói thô khoáng truyền đến tai Ôn Uyển. Nghe tiếng nói này, nàng đoán chừng là một người khoảng ba mươi bốn mươi tuổi. Tiếp đó, một trận âm thanh huyên náo nổi lên. Tiền trợ cấp. Ôn Uyển vừa nghe đến cái này liền nhìn qua Hạ Dao, mặt lộ vẻ nghi ngờ. Chỉ có binh sĩ tử trận hoặc binh lính tàn tật giải ngũ mới có tiền trợ cấp vừa được nhắc đến. Đột nhiên xé ra chuyện tiền trợ cấp, chẳng lẻ không phải là việc đánh nhau đơn giản à. Nếu chỉ là việc ẩu đả thuần túy, Ôn Uyển cũng không muốn nhúng tay. Nhưng nếu nàng không nghe lầm, thì bạc của triều đình bồi thường cho các gia đình có binh lính tử trận hoặc gia đình có thương binh bị tham ô, đây là chuyện thiên lý bất dung. Nhưng Ôn Uyển cũng nghi hoặc, tại sao mới trở về chưa tới một tháng liền vì chuyện tiền trợ cấp mà náo loạn lên. Chuyện mà ầm ĩ to ra, thì thể diện triều đình cũng bị đánh mất. Nàng gặp phải chuyện này nếu như khoanh tay đứng nhìn, thì sẽ không thể biện minh cho mình. Nàng còn muốn làm nhiều việc thiện. Lúc này đụng phải chuyện như vậy, nếu nàng mặc kệ, vậy thì những gì gọi là việc thiện trước đây xem như đều là vì hư danh. Đành phải giúp những người này, coi như làm việc thiện! Đương nhiên, không tính là việc thiện cũng sẽ phải giúp. Ôn Uyển nhìn không vừa mắt chuyện như vậy. Ôn Uyển hướng về phía Hạ Dao nói vài lời. Hạ Dao vén rèm lên, đè thấp tiếng nói với Võ Lâu "Quận chúa ra lệnh cho ngươi đi nghe ngóng một chút, rốt cuộc là chuyện gì?" Võ Lâu cười cười nói:"Tiểu thư chờ một chút, Võ Thần đã đi nghe ngóng rồi, sẽ nhanh chóng trở lại ." Ôn Uyển gật đầu. Một lát sau, người thăm dò tin tức đã trở lại. "Bẩm Quận chúa, nguyên nhân sự tình là do hai người của Binh bộ đang nói chuyện phiếm, nói đến chuyện tiền trợ cấp thì bị đám nam tử bên cạnh nghe thấy. Những người này vừa vặn lại là thương binh vừa xuất ngũ. Vì vậy hai nhóm người nổi lên xung đột." Võ Lâu mang về một đáp án rất kỳ quái."Quận chúa hỏi, cuối cùng là chuyện xảy ra như thế nào? Một hồi Hộ Bộ một hồi Binh bộ. Ngươi đi hỏi rõ ràng rồi tâu lại cho tiểu thư." Ôn Uyển sắc mặt có chút khó coi. Hộ Bộ là do cậu quản lý. Binh bộ lại do Triệu vương trông coi. Ôn Uyển biết việc này không nhúng tay không được. Không nói tới việc hai phái tranh đấu, những việc này nếu sửa trị không tốt sẽ ảnh hưởng vô cùng tồi tệ đối với triều đình. Những người binh lính kia đã chảy máu hy sinh ở tiền tuyến. Vậy mà triều đình ngay cả cuộc sống của gia đình họ cũng không bảo đảm được. Họ đã tàn tật, cuộc sống tương lai sau này cũng không được đảm bảo, vậy bọn họ chảy máu hy sinh là vì cái gì? Trước kia về chuyện chính sự, Ôn Uyển rất ngu ngốc nhưng ở bên cạnh hoàng đế lâu như vậy, lại có Hạ Dao luôn cố ý vô tình dạy dỗ nàng. Ngày ngày lại nghe đại thần bàn chuyện quốc gia đại sự, nếu cái gì nàng cũng đều không hiểu thì có thể không phải là nàng không hiểu chuyện chính sự mà là kẻ ngu ngốc rồi. Cộng thêm tình thế bắt buộc, nếu nàng không thích cũng không thể không dụng tâm học. Chẳng qua là trước đây nàng chỉ dự thính, trong lòng có chủ ý của mình nhưng chưa bao giờ chen vào nói một câu. Võ Lâu đi thăm dò tin tức trở lại: "Quận chúa, chuyện là như vậy. Những người Binh bộ đó nói bên Hộ bộ không đưa tiền, kêu bọn họ đi tìm Hộ bộ. Nhưng Hộ bộ bên kia nói, tiền trợ cấp đã đưa đến Binh bộ, do bên Binh bộ chia cho binh lính. Chuyện này không phải việc bọn họ quản lý. Thương binh lại không nhận được một phân bạc. Vì vậy, hai bên gây náo loạn, còn dẫn tới động thủ. Hai quan viên Binh bộ bị thất thế, nên đã phái người đi báo cho phủ nha Kinh Đô, người nha môn cũng sắp tới đây." Đang nói, mọi người liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân chỉnh tề. Vừa nghe tiếng bước chân chỉnh tề, có lực kia, ai cũng biết đó là người của nha môn.