Đảo mắt, đã tới lúc hội thi thơ được tổ chức. Cuối cùng Ôn Uyển vẫn quyết định đi xem cảnh tài tử cổ đại PK (thi đấu, so tài). Để tăng thêm kiến thức cũng tốt. Dù thế nào thì hiện tại nàng cũng là một tài tử mà.
"Phất Khê, nhanh lên, nhanh lên." bản thân Yến Kỳ Hiên còn chưa mặc xong đồ, đã lớn tiếng hối thúc Ôn Uyển. Mỗi lần Ôn Uyển chuẩn bị xong nhìn tới hắn thì vẫn thấy hắn vẫn còn đứng ở một bên cho thị nữ mặc áo. Nói mấy lần rồi, vẫn chưa có lần nào thay đổi, về sau Ôn Uyển cũng không còn hơi sức đâu mà nói hắn, nên cũng chẳng muốn tốn nước miếng nữa.
Hội thi thơ được tổ chức trong Như Ý lâu, tửu lâu lớn nhất trong kinh thành. Hôm nay ở đây náo nhiệt như thế nào cũng không cần phải nói nữa. Bên ngoài có rất nhiều người xếp hàng. Còn có thật nhiều người mặc đồ bộ khoái để duy trì trật tự, rất nhiều học trò chờ đợi ở bên ngoài, mọi người hy vọng đến lúc đó sẽ có thêm nhiều chỗ ngồi, thì gọi mọi người vào xem.
Hai người tiến vào đại sảnh, Ôn Uyển nhìn thấy bên trong quả thật có rất nhiều người, hơn nữa đều là thiếu niên phong độ, cử chỉ nhanh nhẹn. Lúc trước Yến Kỳ Hiên chưa bao giờ tham gia hội thi thơ có quy mô bực này, hôm nay mới là lần đầu được thấy hội thi xưa nay chưa từng thấy này, Ôn Uyển muốn đi coi náo nhiệt, Yến Kỳ Hiên dĩ nhiên là đi theo rồi.
Ôn Uyển mặc một bộ cẩm phục màu huyền bạch, vốn dĩ Yến Kỳ Hiên cũng muốn mặc một thân cẩm phục màu nguyệt bạch. Nhưng bị Ôn Uyển mãnh liệt yêu cầu mặc cẩm phục màu đen. Nếu hắn cũng mặc bạch y thì hắn đúng là không muốn sống nữa rồi. Lẽ ra Ôn Uyển cũng không nên mặc quần áo màu trắng, da đen so với đồ trắng như vậy càng thêm chênh lệch nhiều hơn. Nhưng cái nàng muốn đúng là hiệu quả này. Chính là muốn cho người khác nhớ kỹ nàng, nàng là một khối than đen. Đã có ý muốn vào trước làm chủ [ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo] này, người khác mới không nghĩ đến những cái khác [ý là Ôn Uyển muốn cho người khác không nghi ngờ thân phận nàng].
Gặp mặt ở địa điểm đã ước định, hai người nhìn thấy La Thủ Huân mặc một bộ cẩm y màu xanh như mai cua. Cho nên trở thành ba người thế này đây, Ôn Uyển đen, Yến Kỳ Hiên tuấn tú, La Thủ Huân khí thế. Ba người thành 1 tổ hợp kỳ quái dẫn đến trêu chọc ánh mắt người khác.
Hai người đi qua. Tìm được vị trí ghi rõ tên trên thiếp mời liền ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, lại thấy La Thủ Huân đứng lên, ở đó kéo căng cuống họng mà gào lên: "Tào Tụng, Tào Tụng."
Nghe xong Ôn Uyển nhíu mày không thôi, cái giọng giống như sét đánh này, chấn động chỉ còn kém một chút nữa là gây điếc tai nàng rồi. Cái tên này, ôi. Tương lai gả Mai nhi ột người như vậy, hẳn là rất đáng lo a! Cũng không biết cha mẹ hắn dạy dỗ hắn như thế nào đấy, nói cho cùng hắn vẫn là con cháu nhà quan mà. Nhưng lại chẳng khác gì man phu nơi thôn dã thế này. Mặc dù đúng là nên chú trọng võ nghệ, nhưng mà tu dưỡng phải có làm sao mà một chút cũng không dạy hắn a! Cho dù là 8 tuổi mới trở về nhà, cũng nên chú trọng dạy dỗ hắn một chút chứ.
"La Thủ Huân, ngươi muốn biến ta thành người điếc sao. Muốn gọi hắn tới đây, chỉ cần cho gã sai vặt đi gọi là được. Rống cái gì mà rống. Sợ người khác không biết họng ngươi lớn hay sao chứ." Yến Kỳ Hiên vốn đã mất hứng, lại nhìn thấy Ôn Uyển ngồi kia hai tay bịt tai với vẻ mặt thống khổ, thì rất tức giận. Cái tên gia hỏa này. Hắn không biến mình và Phất Khê thành kẻ điếc thì hắn sẽ không vui sao.
La Thủ Huân nhìn thấy Ôn Uyển đang bịt lỗ tai, ngược lại cũng không biết xấu hổ mà nói, là hắn quên mất hắn có thói quen nói lớn tiếng như sấm vậy. Nói xong không quên gãi gãi cái ót. Vô cùng xấu hổ nhìn qua Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn thấy khuôn mặt của hắn một bộ ngốc nghếch như vậy, mắt trợn trắng lườm hắn. Đang nói chuyện. Tào Tụng dẫn theo một thiếu niên trẻ tuổi tiến đến. Thiếu niên trẻ tuổi kia nhìn thấy ba người trên bàn, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.
"La Thủ Huân, ngươi ở nơi này sao. Để ta giới thiệu một chút, đây là Hữu Hi, con trai thứ năm của Bộ Bộ Thị lang Doãn đại nhân. Hữu Hi, La Thủ Huân, Yến Kỳ Hiên ta không cần phải giới thiệu nữa. Đây là Giang Thủ Vọng, Giang hiền đệ, tên chữ Phất Khê." Tào Tụng tính tình rất tốt, liền vừa cười nói vừa giới thiệu với Doãn Hữu Hi.
Doãn Hữu Hi vừa nghe đến tên Giang Thủ Vọng, lập tức trút bỏ vẻ kiêu căng trên mặt. Cao thấp đánh giá Ôn Uyển một phen, hôm nay Ôn Uyển mặc quần áo màu huyền bạch, trên cổ áo thêu hoa văn lan quân tử. Trên lưng mang đai lưng ngọc chính giữa có khảm viên ngọc mắt mèo to bằng đầu ngón tay, trên búi tóc có cài trâm màu xanh ngọc bích. Nhìn qua liền thấy một công tử phú quý phong lưu phóng khoáng. Hơn nữa, trên người mơ hồ lộ ra một cỗ khí chất oai hùng. Mấy tháng này, bên trong Ôn Uyển đã thay đổi một cách vô tri vô giác, còn bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh. Quan hệ giao tiếp và kết giao bạn bè cũng không muốn phí phạm, chỉ là bản thân Ôn Uyển không cảm thấy mà thôi.
Đại danh Phất Khê ở kinh thành rất có tiếng tăm, so với hắn nổi tiếng hơn nhiều. Người không biết Doãn Hữu Hi có rất nhiều, nhưng không biết Giang Thủ Vọng Phất Khê công tử là ai, vậy thì hắn cũng thật thất bại. Cho nên, trên mặt Doãn Hữu Hi lộ vẻ vui mừng: "Ngươi chính là Phất Khê công tử?"
Ôn Uyển vừa mới nhìn đến Doãn Hữu Hi, lớn lên cũng tuấn tú lịch sự, nhưng đáy mắt kiêu căng đầy vẻ khinh thường nhìn về phía Kỳ Hiên và La Thủ Huân đứng bên cạnh, khiến cho Ôn Uyển cảm thấy khó chịu. Mặc dù biết người hắn khinh thường là hai tên thế tử huân quý Yến Kỳ Hiên và La Thủ Huân, nhưng nàng cũng không thoải mái, vì hai người này đều là bằng hữu của mình. Đoán chừng tên này tự nhận là tài hoa dào dạt, mới tự đắc kiêu ngạo như thế.
Ôn Uyển nhìn hắn một cái, rồi lạnh lùng quay đầu đi nơi khác nói chuyện với Đông Thanh, cũng không có tiến tới kết giao hoặc là chào hỏi.
Doãn Hữu Hi thấy thái độ của Ôn Uyển ngạo mạn như vậy, sắc mặt thay đổi liên tục. Từ trước tới giờ còn chưa có ai đối với hắn thờ ơ như vậy! Lúc trước chỉ có hắn không đồng ý để ý người khác, vậy mà hôm nay lại có thể bị cái đứa nhà quê coi nhẹ như vậy, thật sự là tức chết người mà!
"Tào huynh, Doãn huynh." Bên kia có người đang gọi bọn họ, Tào Tụng vốn còn muốn gọi Ôn Uyển cùng đi lên phía trước với bọn họ, cùng gặp các vị tài tử một lần, kết giao với nhau, đối với nàng cũng rất có lợi. Nhưng mà bây giờ xem ra, Phất Khê có chiều hướng không muốn giao hảo cùng bọn họ. Đến cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái nữa.
"Chuyện lạ, chuyện lạ. Yến Kỳ Hiên với La Thủ Huân không phải tử địch sao? Như thế nào hai người họ lại ngồi chung một chỗ vậy." Một thiếu niên kỳ quái hỏi.
"Ngươi chưa biết sao? La Thủ Huân và Yến Kỳ Hiên đã trở thành bạn tốt rồi, đã sớm biến chiến tranh thành tơ lụa rồi. Bây giờ hai người đã là bạn thân. Ngay cả điều này cũng không biết, còn gọi cái gì mà nhân sĩ tin tức linh thông chứ." Một thiếu niên cười chế nhạo nói.
" Không phải, ta theo phụ thân đi nhậm chức, mới trở về hai ngày trước a. Nói đi nói đi, hai nhân sĩ Bá Vương này làm thế nào để biến chiến tranh thành tơ lụa vậy." Một ít người chung quanh không biết chuyện cũng cảm thấy hứng thú liền nhao nhao tụ tập lại.
"Chính là công lao của thiếu niên mặc cẩm phục trắng kia đó. Nhìn thấy không, chính là vị thiếu niên phía trên kia kìa, ngươi có biết đó là ai không? Đó là tài tử Giang Nam, Giang Thủ Vọng, Phất Khê công tử danh tiếng lẫy lừng gần đây đó." Một tài tử khác hạ thấp giọng nói.
"Hừ, chỉ là đồ mua danh chuộc tiếng thôi. Một đứa nhỏ hư hỏng, có thể làm thơ tốt như vậy sao, ta không tin, nhất định là sao chép thôi." Thiếu niên nói chuyện lúc nãy nghe vậy cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Người bên cạnh khinh bỉ nhìn hai người này, làm cho hai kẻ này vội vàng ngậm miệng lại.
"Trận đấu chia thành ba vòng, vòng thứ nhất là do bản thân tuỳ ý sáng tác một bài thơ, rồi đưa cho những người ở đây. Nếu như người nào hài lòng, sẽ đưa thẻ bài trong tay ra, một khi ai nhận được thẻ bài ít hơn năm cái sẽ bị loại khỏi trận đấu. Trên mặt mỗi bàn đều có một thẻ bài, hãy nhìn, chính là trong này. Vòng thứ hai, do mấy vị lão sư cho đề mục, trong thời gian được hạn định sẽ viết một bài thơ, rồi lão sư sẽ chọn ra năm người đứng đầu. Vòng thứ ba, trong năm người cuối cùng được tuyển chọn sẽ tiếp tục được thi đấu, về phần thi cái gì thì chúng ta cũng chưa biết. Cuối cùng sẽ còn lại hai người do bốn vị đại nho cùng đưa ra quyết định. Năm trước, cửa ải cuối cùng của khảo thí là thi cầm trong lục nghệ, năm đó Tào Tụng đứng thứ hai. Cho nên, Tào Tụng vô cùng có hy vọng đoạt giải đấy." La Thủ Huân nói xong từng cái. Bộ dáng rất tự hào.
Ôn Uyển kinh ngạc, không phải còn phải đợi nữa sao. Thế hôm nay chạy đến đây xem náo nhiệt cái gì a. Yến Kỳ Hiên lập tức hỏi "Vậy chẳng phải là mất vài ngày mới xác định được sao?"
"Mất ba ngày, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Người được chọn dự thi ở đây đều là được chọn từ các học viện có tiếng, còn có người là do đại nho đề cử vào. Không phải ai cũng có tư cách vào thi đâu." Ôn Uyển nghe xong mới hiểu rõ, khá tốt là nàng không muốn tham gia. Muốn nổi tiếng, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
" Sơ thí đã qua rồi, hôm nay là thi vòng hai. Bốn giám khảo hôm nay, đều là đại nho đương triều đấy." Ôn Uyển nghe xong, âm thầm gật đầu. Không nghĩ tới trình độ cũng rất cao.
"Đặt cái bàn này, thật sự phí có một trăm lượng sao?" Ngay cả La Thủ Huân cũng không đặt được một bao sương, có thể nghĩ được nơi này khó tiến vào cỡ nào rồi
"Ừ, đúng là chỉ cần một trăm lượng. Ngươi yên tâm, ngươi có thiếp mời, chỉ cần chiếu theo giá cả giống như người khác là được. Ngươi không biết đó thôi, năm trước ta vung hai ngàn lượng bạc cũng không có nổi một chỗ. Nay đã có vị bằng hữu là đại tài tử Phất Khê đây, về sau năm nào ta cũng đi theo ngươi." La Thủ Huân ha hả cười nói.
" Quần là áo lượt, phá gia chi tử." Ôn Uyển trừng mắt, hai ngàn lượng mà cũng không có nổi chỗ ngồi, những tên này thật đủ đáng thương nghèo hèn a. Đông Thanh thuật lại lời nói của Ôn Uyển xong liền buồn cười mà cúi đầu xuống. Yến Kỳ Hiên biết tính Ôn Uyển keo kiệt, thì cười ha ha. La Thủ Huân cũng buồn cười không thôi.
"Hôm nay có năm người đứng đầu được chọn lựa, theo thứ tự chắc là Tào Tụng, Doãn Hữu Hi, Đông Vĩ, Từ Trọng Nhiên, Yến Kỳ Huyên." Ôn Uyển nghe xong liền im lặng. Những người này, có Doãn Hữu Hi mới quen, chỉ có cái tên Đông Vĩ này là không quen, còn ba người khác đều đã là người quen rồi.
Ôn Uyển kinh ngạc hỏi, Nam An thế tử gì kia không phải là tài học số một sao. La Thủ Huân vừa cười vừa nói: "Ngươi không biết rồi. Nam An thế tử năm trước đứng đầu nên năm nay sẽ không tham gia nữa. Bằng không, trận tranh đấu này, sẽ càng thú vị rồi."
Đã qua gần nữa canh giờ, mấy người kia nhao nhao nộp bài thi. Nhao nhao sao chép cho khán giả xem, thẻ bài cả bàn này là do Ôn Uyển làm chủ, nên giao cho nàng một bài thơ Quan Sơn Nguyệt.
Đợt thứ hai, nhìn xem một vài bài thơ kia, quả thật cũng là không tệ. Nhưng mà có vẻ đều hơi non nớt. Cái này chắc hẳn là phải phụ thuộc vào sự từng trải, nhưng thi tuyển ở đây đều chỉ là những thiếu niên tài tử, tuổi hạn định chỉ khoảng tầm mười hai đến mười sáu tuổi.
Ôn Uyển rất say sưa nồng nhiệt, La Thủ Huân nhìn ra xa bốn phía xung quanh , Yến Kỳ Hiên thì nằm gục trên bàn đếm vòng tròn, khập khiễng và kỳ lạ đến hết nói nổi. Cuối cùng của vòng thứ hai cũng tuyển ra được năm vị tài tử, chính là năm người như suy đoán lúc nãy, Ôn Uyển nhìn năm người trên lầu, đều là tiểu suất ca a.
"Có rồi, có rồi. Đề mục cho năm nay đã có rồi. Nói là lấy "Thất phu tự hữu hưng vong trách, phao tảo nhiệt huyết vi sơn hà" tạm dịch (thất phu đều có hưng vong trách, ném quét nhiệt huyết vi núi sông) dựa vào câu thơ này viết một bài chính luận, sẽ do bốn vị đại nho cùng bình phán."
Không biết vị nhân huynh nào đó kêu lên.
Không đến mức đó chứ! Ôn Uyển nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ nếu còn ở lại nói không chừng sẽ mời mình đưa ra một lời bình phán, Ôn Uyển dựng đứng như lên như đấu bò vậy. Đến lúc đó chắc chắn sẽ bị lộ (ý là sẽ lộ đạo thơ vì Ôn Uyển không biết bình thơ như thế nào). Lập tức nói với Yến Kỳ Hiên thân thể nàng không được thoải mái, có thể là bệnh cũ tái phát, rồi chạy trối chết ra ngoài. Yến Kỳ Hiên sốt ruột lập tức theo Ôn Uyển ra ngoài. La Thủ Huân thấy thế cũng gấp rút lao ra theo.
Vừa ra khỏi tửu lâu, Ôn Uyển liền nói bụng không còn đau nữa.