Quyển 4 Chương 57: Bi Thương (Thượng)

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:06

Hạ Ảnh thấy trong lúc ngủ mà chân mày của Ôn Uyển vẫn nhíu chặt lại, tim nàng nhảy thình thịch, nàng không phải là người ngu ngốc, chuyện ngày hôm nay quá kỳ lạ rồi, hơn nữa, Vương Phủ có lúc nào lại hỗn loạn như vậy. Hôm nay, có lẽ Quận chúa tức giận không chỉ là vì nàng tự ý bỏ ra ngoài, hơn nữa thái độ của Quận chúa đối với mọi người trong phủ Trịnh vương... nguyên nhân của chuyện này, nàng không dám tưởng tượng. Vương thái y chờ Ôn Uyển ngủ xong, liền tiến cung. Hoàng đế bảo Vương thái y bẩm báo tình huống lúc đó một cách cặn kẽ "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói rõ ràng cho Trẫm." Vương thái y bò lổm ngổm trên mặt đất "Hoàng thượng, thần không thể điều tra được tại sao Quận chúa lại trúng mỵ dược, nhưng thần phát hiện trong chén trà của Quận chúa có chứa một loại thuốc vô sắc vô vị, loại thuốc này, nếu dùng nhiều sẽ khiến cho thần trí (tinh thần và trí tuệ) thất thường." Hoàng đế nghe vậy, liền nắm chặt chén trà trong tay "Bây giờ Ôn Uyển như thế nào? Có bị chuyện này làm ảnh hưởng hay không?" Thế nhưng lại có thể dùng loại thuốc độc ác đến mức này, rõ ràng là muốn phá hủy Ôn Uyển mà. Vương thái y cẩn thận từng li từng tí, nói "Hoàng thượng yên tâm, hiện tại Quận chúa rất tốt, mặc dù sắc mặt có chút mỏi mệt, trên người cũng có vết thương, nhưng vẻ mặt rất tốt. Vi thần nghĩ có lẽ trước giờ Quận chúa vẫn luôn cẩn thận, nên không uống quá nhiều trà, có điều người vẫn bị chuyện này làm cho sợ hãi." Hoàng đế âm thầm thở phào nhẹ nhõm "Nếu cần thứ gì, cứ trực tiếp đi nội vụ phủ lấy, phải chăm sóc tốt cho Quận chúa, có chuyện gì thì lập tức báo cho Trẫm." Đầu Vương thái y cúi thấp sắp đụng sàn nhà "Thần tuân chỉ." Quay đầu lại, Hoàng đế đã hạ chiếu chỉ, bảo thái giám triệu Ôn Uyển vào cung, chỉ có đặt Ôn Uyển ở bên cạnh, ông mới có thể yên tâm chút ít. Không lâu sau đó đã có người bẩm báo, Quận chúa ngủ rồi, có điều người đó thuật lại, Quận chúa không có gì đáng ngại, chỉ là trên tay có vết thương, phải điều dưỡng hai ba ngày, còn lại không có chuyện gì. Hoàng đế nghe vậy, trầm mặc thật lâu, cuối cùng thật sâu thở dài một tiếng. Lão Ngũ không được, lão Bát cũng không được, vẫn là chưa đủ a. Hoàng đế không nói thêm gì nữa, chẳng qua là ban thưởng rất nhiều dược liệu quý trọng, còn cho Vương thái y đến ở trong phủ Quận chúa. Ôn công công đứng ở một bên biết lúc này tâm tình Hoàng đế rất xấu, ông đã hầu hạ trong Hoàng cung nhiều năm như vậy, sao lại không biết ẩn tình trong chuyện này. Vương phủ lớn như vậy, Quận chúa là người quan trọng luôn được chú ý nhưng lại bị ám toán, không lẽ tất cả người trong Vương phủ đều là đồ vô dụng? Nếu Trịnh vương gia không phải là người đứng sau, nói ra, ai tin? Dù sao Ôn công công cũng là người thứ hai không tin, người thứ nhất không tin đương nhiên là Hoàng thượng. Ở trong Triệu vương phủ, Triệu vương cũng vô cùng giận dữ "Một đám phế vật, tất cả đều là phế vật." Tỉ mỉ bày ra kế sách, hao tốn nhiều tinh lực và tâm huyết như vậy, lại không thu được kết quả gì, mà còn tổn thất hết tất cả các cọc ngầm mai phục trong Vương phủ, sau chuyện lần này, muốn cắm người vào Vương phủ đã khó lại càng thêm khó. Mà cho tới bây giờ, Ôn Uyển vẫn rất tốt, không tổn hao gì, rõ ràng là muốn hắn tức chết mà. Tại sao mạng của tiểu nha đầu chết tiệt kia lại lớn như vậy? Dưới tình huống này vẫn không chết. "Ôn Uyển Quận chúa đúng là đáng sợ, khi biết tình thế không đúng, thế nhưng nàng lại dám giết người của chúng ta ngay tại chỗ, vì muốn ngăn chặn dược tính của thuốc, không chỉ nhảy vào trong nước, dùng nước lạnh như băng để làm ình bình tĩnh, mà còn dùng đao đâm vào cánh tay của mình, dùng sự đau đớn để chống cự lại dược tính. Vương gia, chúng ta nhất định phải diệt trừ Ôn Uyển Quận chúa, nếu không, tình thế của chúng ta sẽ càng ngày càng bất lợi." Một vị phụ tá tâm phúc bên cạnh Triệu vương vuốt mồ hôi trên trán. Tồn tại một đối thủ khó chơi như vậy, nếu để cho nàng trở thành tử địch của bọn họ, đối với bọn họ mà nói, vô cùng nguy hiểm. Đây cũng là lần đầu tiên trong lòng Trang tiên sinh xuất hiện cảm giác hoang mang, sợ hãi như thế. Đối thủ này không chỉ thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa còn tàn nhẫn độc ác, có thể tàn nhẫn với bản thân mình như thế, thì làm sao lại nương tay với kẻ địch đây! Trang tiên sinh cũng vô cùng ân hận, nếu lúc đầu ông chịu đứng ra ngăn cản kế hoạch hoang đường của Triệu vương thì Ôn Uyển cũng không xuất hiện. Tình thế vốn dĩ đang rất tốt nhưng chỉ vì một bé gái mà phá hư tất cả. Có điều rất nhanh sau đó, Trang tiên sinh đã cảm thấy có cái gì không đúng "Vương gia, tại sao là mỵ dược mà không phải là độc dược?" Nếu như là độc dược, đoán chừng Ôn Uyển Quận chúa đã quy thiên rồi. Mặt Triệu vương lộ ra vẻ chán nản, nói "Ta cũng không biết tại sao lại như vậy, ta chỉ biết, mẫu phi nói nàng đã có kế hoạch rồi, về phần tại sao, ta cũng không rõ ràng lắm. Lúc trước, ta rất sẵn lòng, nhưng người đó chỉ nghe lời của mẫu phi, ta ở phía sau liên tục dặn dò hắn phải lừa gạt mẫu phi. Bây giờ ngẫm lại, rõ ràng là mẫu phi không muốn giết Ôn Uyển. Nếu không, sao Ôn Uyển có thể trốn thoát được, nhưng tại sao có cơ hội tốt như vậy mà mẫu phi lại không ra tay, còn dùng biện pháp ngu ngốc như thế? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có điều gì mà ta không biết?" Trên thực tế, thuốc trong chén trà và thiếu niên thanh tú kia, tất cả đều là do Triệu vương an bài sau lưng Hiền phi. Hiền phi sợ hắn quá nóng nảy, sẽ làm hư chuyện, cho nên không nói quyết định của mình cho hắn nghe, có thể nói là mẹ con họ không thống nhất trong lần hành động này, nếu không có lẽ đã ám toán Ôn Uyển thành công. Thử nghĩ xem, nếu Triệu vương biết Ôn Uyển có công phu, sao Triệu vương có thể không phòng bị? Ôn Uyển chắc chắn không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp, rất có thể là bị người khác tính toán. Trang tiên sinh nghi ngờ hỏi "Chỉ vì bỏ một gói thuốc vào nước trà mà tất cả các cọc ngầm trong phủ Trịnh vương đều lộ ra hết, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà nương nương có thể làm. Vương gia, trong chuyện này, có phải còn việc gì mà chúng ta không biết hay không?" Triệu vương nghe đến đó, cẩn thận suy tư, hắn không biết sắp xếp của mình không đúng chỗ nào, hắn chỉ cảm thấy sự an bài của mẫu phi có chút kì lạ, càng nghĩ càng cảm thấy trong chuyện này có điều không đúng "Mẫu phi chắc chắn là có ý định khác, chúng ta cứ chờ thử xem." Triệu vương hoàn toàn không nghĩ tới chỉ vì hắn tự chủ trương giết Ôn Uyển mà tất cả mật thám trong phủ Trịnh vương đều bại lộ hết, mọi thứ đều là do hắn phân phó, lấy việc diệt trừ Ôn Uyển là nhiệm vụ hàng đầu, không có chút quan hệ nào với mẹ già của hắn. Ở trong cung của Hiền phi, sát khí còn nồng đậm hơn, không nghĩ tới, tiểu nha đầu này lại có thể dùng thủ đoạn độc ác với bản thân mình như vậy, nàng vốn dĩ đang chờ đợi kết quả, không ngờ lại biến thành bộ dáng này. Lần này tổn thất thê thảm như vậy nhưng chỉ đổi được một vết đao trên cánh tay Ôn Uyển. "Nương nương, không nghĩ tới Ôn Uyển Quận chúa lại có thể tự lấy đao đâm vào tay của mình, sau này muốn đụng đến nàng ta lại càng khó khăn hơn. Nương nương, bằng không chúng ta cứ nhân cơ hội này dứt khoát trừ đi mối họa này luôn đi. Bây giờ, Hoàng quý Quận đang ở ngoài hoàng cung, lỡ có vô tình gặp phải mấy tên tiểu tặc mà mất mạng thì cũng chỉ là chuyện bình thường." Quách ma ma nhẹ giọng nói. Lần này, nàng thật sự cảm thấy hoảng sợ. Một người có thể tàn nhẫn với bản thân mình như vậy, thì có thể từ bi đối với người khác sao? Đáp án không cần nói cũng biết. Thật sự không nghĩ tới, Ôn Uyển Quận chúa lại là một nhân vật độc ác như thế, tất cả sự mềm yếu và lương thiện trước kia có lẽ cũng chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi. Hiền phi không đồng ý với biện pháp này, một chút cũng không thể được "Võ công của nha hoàn bên cạnh Ôn Uyển thuộc loại nhất đẳng, ngoài ra Hoàng thượng còn ban thưởng cho nàng ta bốn cao thủ đại nội luôn bảo vệ không rời. Hiện tại không thể khiến cho Ôn Uyển mất cảnh giác như khi ở trong phủ Trịnh vương, lần trước là vì ở trong vương phủ, không lo lắng về vấn đề an toàn nên Ôn Uyển mới để tứ đại thị vệ ở bên ngoài viện, không dẫn theo bên người, nếu không chúng ta cũng không thể ra tay dễ dàng như vậy. Với lại từ sau khi trở về, cách thức làm việc của nha đầu này có sự thay đổi rất lớn, lần này có thị vệ ở bên cạnh, chúng ta sẽ không có cơ hội nào để hành động. Lần này, tất cả cọc ngầm của chúng ta ở trong phủ Trịnh vương đều bị bại lộ nhưng kết quả lại không thu được gì, nếu còn tiếp tục hành động nữa, Hoàng thượng nhất định sẽ động thủ diệt trừ. Hơn nữa, mặc dù kết quả không như ta mong đợi nhưng Ôn Uyển thông tuệ như vậy, nhất định có thể đoán ra được nếu không có Trịnh vương đứng sau thúc đẩy chuyện này thì sao nàng ta lại có thể bị tính toán trong Vương phủ? Hai cậu cháu bọn họ nhất định sẽ nảy sinh hiềm khích, chỉ cần có hiềm khích là chúng ta sẽ có cơ hội, cho nên chúng ta không cần phải gấp gáp." Người cần phải gấp gáp là Trịnh vương chứ không phải là bọn họ, vì muốn diệt trừ tất cả mật thám trong phủ của mình mà Trịnh vương đem Ôn Uyển ra làm mồi nhử, lá bài tẩy tốt như vậy mà lại bị hắn sử dụng tùy tiện như thế, xem ra cái gọi là thương yêu cũng chỉ có thế mà thôi. Hiền phi muốn xem thử khi Ôn Uyển biết Trịnh vương thuần túy chỉ đang lợi dụng nàng thì tình cảm cậu cháu của hai người còn có thể thân thiết như lúc trước hay không, nhưng có lẽ là không thể nào, vì tính tình của Ôn Uyển rất quyết liệt. Trong lúc Ôn Uyển ngủ, cánh tay bị thương đã được đắp thuốc, băng bó xong hết rồi. Nàng mở mắt ra, nhìn những người quen thuộc bên cạnh, không nói gì. Hạ Ảnh cẩn thận từng li từng tí bưng bữa sáng lên nhưng Ôn Uyển chỉ ăn qua loa vài miếng, liền kêu Vương thái y đến đổi thuốc. Vương thái y thấy vẻ mặt của Ôn Uyển vẫn lạnh như sương, trong lòng hơi sợ, hiện tại cho dù là ai nhìn thấy Ôn Uyển như thế này thì cũng phải rùng mình bởi vì bây giờ Ôn Uyển giống như tượng đá, làm cho người ta cảm thấy rét lạnh. Việc này cũng không phải là việc khiến cho người ta kinh khủng nhất, việc kinh khủng nhất là bây giờ toàn thân cao thấp của Ôn Uyển đã mất đi vẻ ôn hòa trong quá khứ, cả người tản mác ra hơi thở lạnh lùng, hơn nữa còn có chút bi thương khiến người khác không hiểu. Vương thái y cho Ôn Uyển dùng thuốc tốt nhất, Ôn Uyển đi vào thư phòng, thấy Hạ Ảnh cũng muốn theo vào, lại còn mở miệng khuyên nàng nghỉ luyện chữ một ngày cũng không sao. Ôn Uyển không nghe lời nàng ta, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, bảo nàng ta đi ra ngoài, đến ngoại viện ở, chỗ này chỉ cần có Võ Tinh canh gác là được rồi. Trong lòng Hạ Ảnh phát rét, nhưng nàng biết, vào lúc này, nếu không ở bên cạnh Ôn Uyển thì hậu quả sẽ rất khó lường, vì thế liền quỳ xuống trước mặt Ôn Uyển, nói "Quận chúa, thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ biết mình không nên rời khỏi Quận chúa, nếu thuộc hạ biết Quận chúa sẽ gặp chuyện, thì cho dù thuộc hạ có phải chết, thuộc hạ nhất định cũng sẽ không rời khỏi Quận chúa nửa bước. Quận chúa, thuộc hạ sai rồi, cho dù người có trách phạt thuộc hạ như thế nào, thuộc hạ cũng sẽ không có nửa câu oán hận." Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh, nàng ta đã đi theo bên cạnh mình sáu năm rồi, là sáu năm a, nhưng lại có thể để cho những người đó tính kế, chưa được sự đồng ý của mình đã bỏ đi thi hành mệnh lệnh của một nhân vật không biết có tồn tại hay không. Lúc đó mình chỉ có một mình nàng ta là thị vệ thiếp thân bên cạnh nhưng nàng ta lại có thể bỏ mình lại mà đi nới khác. Sáu năm, lại không bì được với một câu nói Trịnh vương bị thương, mà tin tức này còn chưa biết thật hay giả. Lần này là nàng may mắn, lần sau thì sao? lần sau nàng còn có thể may mắn như vậy nữa không?