Quyển 4 Chương 71: Tín nhiệm

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:06

Phủ Hoàng quý Quận chúa đánh chết những người đã lén lút truyền tin tức ra bên ngoài, còn mấy người không bị đánh chết cũng bị bán đến biên quan, tin tức này thoáng chốc đã được lan truyền khắp nơi. Đây cũng không phải có người tiết lộ tin tức, mà lúc thi thể được mang ra bên ngoài, người hữu tâm vừa nhìn thấy, không cần hỏi thăm cũng có thể đoán được. Trong Hàm Phúc Cung, Hiền phi nghe được tin tức bên ngoài truyền tới, đôi tay nhẹ nhàng xẹt qua nét chạm trỗ trên bình phong năm tấm trong suốt làm bằng cây tử đàn."Không nghĩ tới, trầm mặc lâu như vậy là vì thanh trừ mật thám trong phủ đệ, đúng là ngoài dự liệu của bổn cung." Bà vẫn cho là Ôn Uyển đang an tâm đợi Trịnh vương trở về, thì ra là có ý định khác, Ôn Uyển làm việc, luôn khiến cho mọi người không ngờ tới. Hoa Quỳnh ở bên cạnh nói "nương nương, Quận chúa vô cùng thủ đoạn a! Trước kia, nô tỳ thật sự đã quá coi thường Ôn Uyển Quận chúa. Đây mới chân chính gọi là giết người không dính tay." Hiền phi cười nhạt nói "những gì ngươi thấy mới chỉ là một góc của núi băng mà thôi, bản lãnh chân chính của nàng đều đã được cất giấu, đợi đến lúc nàng thể hiện tất cả bản lãnh ra, thì ngươi sẽ không nói như vậy nữa." Tài học đầy bụng, lại thêm phú quốc chi tài (tài làm giàu cho đất nước), nếu thật sự thể hiện ra bên ngoài, nhất định sẽ khiến cho thế nhân khiếp sợ, chẳng qua trong lòng Hiền phi thoáng hiện lên nghi ngờ, với tính tình của Ôn Uyển, làm sao có thể dễ dàng để cho người khác sử dụng như vậy. Hoa Quỳnh ở một bên, sắc mặt do dự, Hiền phi thấy vậy, liền nói "Có lời gì muốn nói thì ngươi cứ nói đi!" Lúc này Hoa Quỳnh mới nói "nương nương, lẽ ra chuyện tình ở phủ Trịnh Vương không nên như vậy, người chúng ta sử dụng cũng không nhiều lắm, cho dù có truy xét ra, tối đa cũng chỉ giảm bớt một chút, tại sao tất cả đều bị lộ? Nô tỳ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, có phải có chuyện gì mà chúng ta còn chưa biết hay không?" Hiền phi hơi khựng lại, âm thanh lạnh lùng nói "ngươi nói lão Ngũ có chuyện muốn che dấu bản cung?" Hoa Quỳnh quỳ trên mặt đất "Nương nương bớt giận, nô tỳ không có ý này, chẳng qua chuyện này quả thật vô cùng kỳ quái." Ở trong phủ Trịnh Vương, tất cả mật thám nằm vùng từng vào đó, dường như chỉ trong một đêm đều biến mất toàn bộ, mà kế hoạch của các nàng chỉ sử dụng có một nhóm người, thế nhưng chuyện của Ôn Uyển quận chúa lại làm tổn thất toàn bộ đám người này. Hiền phi trầm tư trong chốc lát, nói "Ngươi lo lắng đúng, chuyện này quả thật rất kỳ lạ, mau truyền lệnh của ta, phải cẩn thận thăm dò tin tức. Chuyện này, tạm thời không được cho lão Ngũ biết." Hôm nay, không chỉ mật thám trong phủ Trịnh Vương đang nhanh chóng bị loại bỏ, ngay cả mật thám trong phủ của Ôn Uyển quận chúa cũng bị nhổ sạch, muốn thăm dò tin tức, quả thật rất nan giải. Tô Tướng cũng suy nghĩ mãi mà không ra. Phụ tá bên cạnh Tô Tướng cũng cười nói "cho dù là nguyên nhân gì, rốt cuộc Quận chúa cũng không còn tâm từ thủ nhuyễn (lòng dạ mềm yếu) nữa. Điểm này đối với Trịnh Vương điện hạ mà nói vô cùng quan trọng, xem ra nước cờ hiểm này, Vương gia đi rất đúng." Tô Tướng gật đầu "Chính xác, mềm lòng rất dễ bị công phá phòng tuyến, chẳng qua ta lo lắng Ôn Uyển sẽ nổi lên hiềm khích với Trịnh vương, đứa trẻ Ôn Uyển này, khi còn bé đã phải chịu quá nhiều khổ sở nên tâm tư rất nặng, tính tình lại nhạy cảm đa nghi, lỡ như vì chuyện này mà nảy sinh vết nứt trong quan hệ với Trịnh vương, thì đối với Trịnh vương mà nói, cái được không bù đắp đủ cái mất." Phụ tá lắc đầu "Sẽ không, Quận chúa thông tuệ hơn người, nhất định có thể đoán được chuyện này là do Hiền phi dùng kế ly gián, nên sẽ không để cho Hiền phi đạt được mong muốn, chỉ là thuộc hạ không rõ, tại sao Hiền phi lại phải dùng tới nhiều biện pháp như vậy?" Tô Tướng lạnh lùng "Nguyên nhân rất đơn giản, phá hủy Ôn Uyển có thể khiến cho bọn họ hả giận, chẳng qua các nàng không nghĩ tới, Ôn Uyển lại có thể bình tĩnh xử lý mọi chuyện như thế, xem ra một năm qua, Ôn Uyển cũng học được không ít thứ." Hiện tại đã có thể khẳng định trăm phần trăm, Ôn Uyển không phải ngã bệnh, mà do Hoàng đế lén lút giấu đi rèn luyện. Chu vương đang bị nhốt tại phủ Tông Nhân, khi nhận được tin tức cũng vô cùng xem thường "Lão Bát chính là kẻ máu lạnh, nếu hắn lên làm Thái tử, thì chúng ta sẽ được chết sớm siêu sinh sớm." Hắn đã sớm biết lão Bát chính là loại người vô tình vô ý, hắn nói không sai chứ. Triệu vương nhận được tin tức kia, cũng khinh thường nói "Chính mình muốn giết người thì cứ giết, còn phải tìm một thị nữ thay thế, bản thân mình lại vào cung ẩn núp, đúng là một kẻ vô dụng bất lực." Trang tiên sinh đang chuẩn bị há mồm, một phụ tá khác ở bên cạnh đã đoạt trước, nói "Vương gia nói đúng, lần trước Ôn Uyển Quận chúa đích thân giết người, tin tức đã bị phong tỏa, lần này dứt khoát do nha hoàn thay thế, lại là người Hoàng thượng ban thưởng xuống, nói tiếp, lần này Ôn Uyển quận chúa ra tay vô cùng đẹp." Triệu vương châm chọc nói "Đẹp? Nàng ta cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngu sao?" Ai mà chẳng biết nàng ta chính là người đứng sau lưng điều khiển mọi thứ, việc này chỉ có thể lừa gạt được đám dân chúng không biết gì ngoài kia thôi. Thật sự cho rằng tiểu nha đầu chết tiệt kia là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế, phổ độ chúng sinh sao? Trang tiên sinh không khuyên bảo gì thêm, ông biết Triệu vương đã nhận định Ôn Uyển là khắc tinh của ngài, lúc Ôn Uyển chưa xuất hiện, mọi chuyện của Vương gia đều thuận lợi, nhưng khi Ôn Uyển Quận chúa vừa xuất hiện, mọi chuyện của Vương gia bắt đầu không thuận lợi, cho nên Vương gia càng nhận định Quận chúa khắc ngài, chỉ khi diệt trừ được Quận chúa thì mọi chuyện của ngài mới tốt đẹp trở lại. Chuyện lần này, Vương gia cũng không nói cho ông biết quá nhiều, sau khi chuyện xảy ra, là do ông tự mình đoán được. Ông thật sự rất bất đắc dĩ, có mấy tên mật thám này, còn không bằng trực tiếp tính kế giết chết Trịnh vương, không có Trịnh vương, cho dù Ôn Uyển Quận chúa có giỏi hơn nữa thì thế nào, chẳng lẽ nàng còn có thể bay lên trời được. Đáng tiếc, Triệu vương bị tẩu hỏa nhập ma rồi, đã không còn phân biệt được thế nào là trọng yếu và thứ yếu nữa. Trang tiên sinh nghe một người phụ tá khác lấy lòng Triệu vương, nói Ôn Uyển Quận chúa dối trá, trong lòng cảm thán, cho dù mọi người đều biết Quận chúa ngụy trang, biết Ôn Uyển Quận chúa dối trá thì sao, chỉ cần Hoàng thượng tin tưởng Ôn Uyển Quận chúa tâm từ thủ nhuyễn, hồn nhiên lương thiện là được rồi, còn những người khác thấy thế nào cũng không quan trọng. Ôn Uyển Quận chúa hiểu rất rõ bản chất của vấn đề. Về đối ngoại, mọi người đều nói, đều truyền cùng một tin tức, lần này chuyện phát sinh trong phủ Trịnh Vương đã ảnh hưởng rất lớn đến Ôn Uyển Quận chúa, bởi vì lần bị tính kế này khiến cho nàng thiếu chút nữa mất đi tính mạng, mất đi khuê dự, nên tính tình của Ôn Uyển quận chúa đại biến. Hoàng đế nhận được tinh tức kia, sửng sốt, nói "Ôn Bảo, ngươi nói xem, tại sao nha đầu này lại có nhiều suy nghĩ không giống với người bình thường như vậy?" Nói nàng mềm lòng, nhưng có nhiều chuyện nàng làm lại không hề mềm lòng. Nói không mềm lòng, rõ ràng tính tình đó, nói không mềm lòng là không được, ngay cả Hoàng đế cũng có chút không hiểu được suy nghĩ của Ôn Uyển. Ôn công công cười tủm tỉm nói "Hoàng thượng, ý nghĩ của Quận chúa như thế nào, nô tài không biết, nhưng nô tài biết được, tấm lòng Quận chúa dành cho Hoàng thượng là thành tâm thành ý." Hoàng đế nghe xong, cười mắng "Ôn Uyển đã cho ngươi bao nhiêu lợi lộc rồi, mà ngươi lại giúp đỡ nha đầu ngốc kia nói tốt như vậy." Ôn công công biết, thật ra Hoàng thượng rất thích nghe những lời này, cho nên cười càng giống Phật Di Lạc, ánh mắt híp lại đến nỗi nhìn không thấy "Hoàng thượng, không phải người không biết, Quận chúa chỉ hào phóng với Hoàng thượng, có cái gì tốt cũng tặng cho Hoàng thượng, còn đối với người khác, tính khí của quận chúa hơi nhỏ một chút, chỉ có thu vào chứ không xuất ra, nô tài làm gì có được phúc phận đó, ngay cả một cọng tóc, nô tài cũng không nhận được từ chỗ Quận chúa." Ngoài mặt, tuy những lời này là chê bai Ôn Uyển, nhưng ngầm bên trong lại mười phần khen ngợi, khen ngợi sự hiếu thuận của Ôn Uyển đối với Hoàng đế. Hoàng đế nghe, quả nhiên cười đến rất thoải mái. Ôn Uyển thỉnh thoảng làm một chút chuyện mờ ám, chẳng lẽ Hoàng đế lại không biết, chẳng qua chút chuyện kia không ảnh hưởng tới toàn cục của triều đình. Sự tôn trọng và kính yêu mà Ôn Uyển dành cho ông là phát ra từ nội tâm, phần hiếu tâm này, ông có thể cảm nhận được, khiến ông vô cùng cảm động. Xế chiều hôm đó, Hoàng đế ban thưởng thêm mười người đến phủ Quận chúa, Ôn Uyển thấy mười người này, lớn lên không phải rất xuất chúng, nhưng nhìn cũng có chút căn cơ. Ôn Uyển tinh tế đánh giá, trong mắt tràn đầy thần sắc xem xét, rốt cuộc mười người này đang làm gì? Nhìn không giống như ám vệ, cũng không phải là cao thủ đại nội, ông ngoại Hoàng đế ban thưởng mười tôi tớ này cho nàng làm gì, có tác dụng gì? Mười người này đều rất thản nhiên đối mặt với sự xem xét tìm tòi của Ôn Uyển, không có một người nào có vẻ câu nệ, ánh mặt Ôn Uyển híp lại càng nhỏ, hỏi bọn họ am hiểu cái gì, mười người đều nói không có. Ôn Uyển theo thói quen, gặp chuyện không biết, tạm thời cứ để nghi vấn ở trong lòng, sau đó sẽ tinh tế suy nghĩ xem, cho nên phất tay bảo Hạ Thiêm tạm thời sắp xếp cho bọn họ ở ngoại viện, chờ sau này quen thuộc rồi, nhìn xem rốt cuộc họ am hiểu cái gì, sẽ phân phối công việc cho tốt. Ôn Uyển bảo Hạ Dao lui xuống, nàng muốn an tĩnh một lúc. Sau khi Hạ Dao đi ra, Ôn Uyển ngồi xuống ghế, tựa vào thành ghế, nhắm hai mắt lại. Hạ Dao ở bên ngoài, đợi một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, liền nhẹ nhàng đi tới, vừa vào phòng ngủ, Ôn Uyển đã mở mắt ra. Ôn Uyển nhìn Hạ Dao, nhìn thật lâu, cuối cùng đôi tay nàng nắm chặc tay vịn của ghế quý phi "Hạ Dao, ta không thích quyền thế, ta cũng không cần địa vị cao như hiện nay. Nếu như có thể, ta hy vọng sẽ được ẩn cư." Lúc Ôn Uyển nói những lời này, thanh âm có chút run rẩy, nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc chỉ cần nàng không vượt qua điểm mấu chốt của ông ngoại Hoàng đế, Hạ Dao sẽ đứng về phía nàng. Hạ Dao cúi đầu trầm giọng nói một tiếng "Quận chúa. . . . . ." những lời tiếp theo, nàng không nói ra, nhưng nàng tin tưởng Quận chúa biết, việc này là không thể nào. Ôn Uyển lắc đầu "Ta biết, đây chẳng qua chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, ta đã ở trong cục diện này, không còn được lui nữa rồi. Hạ Dao, ngươi nói xem, nếu như không có ông ngoại Hoàng đế che chở, có phải ta lại biến thành một bé gái mồ côi bị mọi người lấn áp, một con kiến hôi có thể tùy ý bóp chết hay không?" âm thanh của Ôn Uyển khàn khàn lại thô ráp. Hạ Dao kinh hãi, thấy sắc mặt Ôn Uyển vô cùng bình tĩnh, ánh mắt bình thản. Nàng rất nhanh đã hiểu được "Quận chúa có việc gì xin cứ phân phó, chỉ cần Hạ Dao có thể làm, Hạ Dao nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của Quận chúa." Ôn Uyển nắm tay vịn, hai mắt xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn ra bầu trời xanh thẳm bao la bên ngoài "Hạ Dao, ngươi đã ở bên cạnh ta một thời gian dài như vậy, hẳn là đã nhìn ra, ta không thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm một người, không phải ta không muốn tin tưởng, mà là ta không dám. Ta sợ một khi đã tin tưởng rồi, sau này chỉ đổi lấy được sự phản bội. Ta đã từng bị phản bội quá nhiều lần, ta đã từng tuyệt vọng, thậm chí nghĩ đến việc dùng cái chết để giải thoát, ngươi không trải qua nên không biết được, loại đau khổ này chính là sống không bằng chết." Hạ Dao quỳ trên mặt đất, nói "Quận chúa sinh, Hạ Dao sinh, Quận chúa tử, Hạ Dao tử." từng âm thanh leng keng vang lên. Ôn Uyển lắc đầu "Ta không cần ngươi đồng sanh cộng tử, ta chỉ hy vọng ngươi có thể giúp ta, hoa trong gương trăng trong nước đều là những thứ không đáng tin cậy, ta muốn có lực lượng của riêng mình, ta không hi vọng tới lúc đó sẽ trở thành một con cờ vô dụng bị người ta vứt bỏ một cách tàn bạo." Hạ Dao trầm giọng đáp "Quận chúa cần Hạ Dao làm gì, xin cứ việc phân phó." Ôn Uyển nhìn thái độ vô cùng kiên định của Hạ Dao, cuối cùng sự bất an và lo lắng trong lòng cũng giảm bớt, cho dù tương lai như thế nào, giờ khắc này, Hạ Dao đã cho nàng hứa hẹn "Hạ Dao, ngươi cũng biết tính tình của ta, ta không có hứng thú với những thứ đó, ngươi yên tâm, cả đời này ta sẽ không vượt qua điểm mấu chốt, sẽ không sai bảo ngươi làm những việc khó khăn, ta chỉ hi vọng có đầy đủ lực lượng để bảo vệ mình." Nếu nàng có thế lực của riêng mình, thì có thể tự bảo vệ mình. Hạ Dao lập tức đáp "Quận chúa yên tâm, nô tỳ sẽ dốc hết khả năng của mình để trợ giúp Quận chúa, chẳng qua, Quận chúa, chuyện này không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành được." Ít nhất cũng phải mất thời gian mấy năm. Ôn Uyển lộ ra một nụ cười ảm đạm "Ta không vội, ta chỉ muốn yên tâm một chút mà thôi." Hạ Dao hiểu rõ, lần này Quận chúa thật sự bị dọa sợ "Quận chúa, chuyện bên ngoài tạm thời cứ giao cho Đông Thanh, phủ quận chúa đã thanh tẩy một lần, chỉ cần dạy dỗ tốt thì những người này sẽ trở thành những kẻ trung thành tận tụy, mười tôi tớ mà Hoàng thượng ban thưởng, Quận chúa cũng có thể bồi dưỡng họ thành tâm phúc của mình." Ôn Uyển chân thành nói "Hạ Dao, cám ơn ngươi." Hạ Dao cười nói "Quận chúa, thuộc hạ đã từng trải qua cảm giác bị phản bội này, đã khắc cốt minh tâm, nên nô tỳ tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện phản bội Quận chúa, nếu thật sự có chuyện khó xử, nô tỳ sẽ nói với Quận chúa, để Quận chúa tự mình lựa chọn." Ôn Uyển lộ ra nụ cười thoải mái .