Quyển 6 Chương 239: Đầu đuôi sự việc

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:00

Kế hoạch tác chiến lần này là Bạch Thế Niên và Thích Tuyền cùng nhau lập ra. Chia ra ba đường, trận chiến khó khăn nhất nguy hiểm nhất do Bạch Thế Niên chỉ huy. Bạch Thế Niên vốn muốn đem Cao Tần và Cao Sơn toàn bộ đi ra điều tra. Hai người kia mà đi điều tra, thì chắc chắn mười phần. Đáng tiếc Bạch Thế Niên cứng mềm đều không ăn, nên hai người cuối cùng không có biện pháp, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý phái Cao Sơn đi điều tra. Cao Tần tuyệt đối không rời khỏi Bạch Thế Niên. Ôn Uyển đã sớm phân phó hai người, mỗi ngày mười hai canh giờ không thể rời khỏi Bạch Thế Niên. Cho nên hai người luân phiên canh giữ bên người Bạch Thế Niên, bên cạnh Bạch Thế Niên không lúc nào không có người. Kế hoạch lập ra vô cùng tốt, Cao Sơn cũng đã phát tín hiệu tới rồi. Phía trước có phục kích. Có mấy vạn người Mãn Thanh Thát tử phục kích bọn họ. Mọi người ở đây chuẩn bị quyết định tử chiến đến cùng, kỵ binh doanh cũng xuất hiện giết địch. Có kỵ binh doanh gia nhập, tình thế hoàn toàn chuyển biến. Đối với tướng sĩ biên quan mà nói, kỵ binh doanh đó là vợ cả nuôi, bọn họ là vợ nhỏ nuôi (theo vũ khí trang bị mà phân chia). Đương nhiên, ở biên quan chủ yếu là dựa vào thực lực để nói chuyện. Người ta là có bản lĩnh, mỗi lần xuất chiến đều đánh thắng trận. Mọi người cũng chỉ miệng càu nhàu thôi, cũng không có thực sự bất mãn với bọn họ. Đối với binh sĩ Mãn Thanh mà nói, kỵ binh doanh cũng là ác mộng của Thát tử. Kỵ binh doanh từ khi gia nhập, giết đi không biết bao nhiêu đồng đội của bọn chúng. Thát tử hận kỵ binh doanh thấu xương. Ba vạn đấu với sáu vạn, trong đó ba vạn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nên vẫn ở bên trong kế hoạch của bọn hắn, toàn quân bị diệt là không thể nghi ngờ. Không nói những tướng sĩ khác, ngoại trừ Bạch Thế Niên, ngay cả Diệp Tuần cũng không biết hắn còn điều động kỵ binh doanh đến giúp đỡ. Diệp Tuần kinh ngạc vạn phần, không ngờ Bạch Thế Niên có thể điều động kỵ binh doanh. Lập tức giật mình, Kỵ binh doanh có thể bị trưng dụng, đoán chừng là bút tích của Ôn Uyển quận chúa rồi. Khụ, có thể cưới một người vợ như vậy thật tốt, có đường tắt để đi ah. Tướng lãnh Kỵ binh doanh là Đặng đại nhân, đối với việc lần này có thể diệt ba vạn địch rất hài lòng. Đây chính là một trận thắng lớn, tuy công lao lớn nhất là phải rơi vào trong tay Bạch Thế Niên. Nhưng hắn cũng có thể uống được chén súp. Đại quân hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà xuất phát trở về doanh trại, lại không ngờ tới trên đường trở vệ lọt vào phục kích. Lúc ấy đang hành quân, đi ngang qua một cái sơn cốc nhỏ. Sơn cốc kia rất nhỏ, nếu nói là đại quân mai phục, vậy đều là nói giỡn. Nhưng mà hết lần này đến lần khác, bên trong có người mai phục, nhưng mà không phải đại quân mai phục, mà chính là thần tiễn thủ mai phục, hơn nữa không phải một người. Mục tiêu lại toàn bộ nhắm vào Bạch Thế Niên. Mũi tên nhọn từ trên núi hướng Bạch Thế Niên vọt tới. Toàn quân trên dưới, bởi vì đánh thắng một trận lớn như vậy, nên đang rất vui vẻ, lòng đề phòng cũng kém đi. Kể cả Bạch Thế Niên trong lòng cũng phóng khoáng vạn trượng. Làm sao cũng không có khả năng nghĩ tới ở đây còn có thích khách mai phục. Bạch Thế Niên có thể ngăn cản một lần, lại không thể ngăn cản tiếp lần thứ hai thứ ba. Mũi tên trên người còn không sao, nhưng mà mũi tên trên cánh tay thì không có may mắn như vậy. Cao Tần thấy miệng vết thương thoáng chốc biến thành màu đen, sắc mặt lập tức đại biến. Vội vàng lấy giải độc hoàn trên người ra cho Bạch Thế Niên ăn, ăn một lần là một viên. Sau đó điểm huyệt trên cánh tay Bạch Thế Niên, rồi đem mũi tên rút ra, bắt đầu thả máu, máu đen chảy đầy đất. Bạch Thế Niên thì đã sớm ngất đi rồi ( Ôn Uyển nói: xém chút là chết). Diệp Tuần nhìn thấy chảy ra máu đen, lập tức choáng váng. Vì sao mũi tên trên ngực không sao, trên cánh tay lại trúng tên độc? Cái này còn có thể cứu sao? Trong ngày thường, tất cả mọi người đều nhìn không ưa Cao Tần. Vóc người cao lớn lại mỗi ngày ăn hết cơm mà không làm chính sự. Lần này hiếm có dịp đi theo mọi người cùng nhau xuất chinh. Nhưng mà lên trên chiến trường, thật sự là rất kém cỏi ( tác chiến lại càng không phải chỗ am hiểu của bọn hắn). Thật không nghĩ đến, thực sự đến thời khắc mấu chốt, còn có thể phát huy tác dụng cực lớn. Cao Tần cùng Cao Sơn kỳ thật vô cùng hổ thẹn, có mai phục vậy mà bọn hắn lại không có một chút phát giác ra. Đây tuyệt đối là do bọn họ thất trách. Diệp Tuần luôn buồn bực Cao Tần vì sao chỉ lo xử lý vết thương trên cánh tay, mà không để ý tới mũi tên trên ngực Bạch Thế Niên. Tuy đều giống nhau, nhưng Diệp Tuần lại cho rằng có chút lẫn lộn đầu đuôi. Cũng may biết rõ Cao Tần là người Ôn Uyển phái đi, thuộc về người tài ba. Tuy cảm thấy buồn bực nhưng lại không nói ra miệng. Một mực đợi đến sau khi xử lý xong, mới tùy ý lấy mũi tên trên ngực Bạch Thế Niên xuống. Trúng tên mà lại không có máu. Lúc ấy Diệp Tuần trong lòng sâu sắc đánh một cái dấu chấm hỏi(???). Mãi cho đến khi về trong quân doanh. Quân y cẩn thận cầm kéo cắt bỏ quần áo. Diệp Tuần nhìn kim quang lóng lánh ở bên trong áo giáp của Bạch Thế Niên, rốt cuộc biết vì sao mũi tên trúng ngực mà Bạch Thế Niên còn có thể bình yên vô sự, vì sao Cao Tần chỉ xử lý vết thương trên cánh tay? Hai người kia, nhất định là sớm biết trên người tướng quân có một kiện bảo bối này. Trước kia đánh nhiều trận chiến đều không có thứ này, trở về kinh thành thì có thứ này. Diệp Tuần trăm phần trăm khẳng định, cái Kim ti nhuyễn giáp này chính là Quận chúa cho Bạch Thế Niên. Xem ra, cưới Ôn Uyển Quận chúa. Tướng quân kiếm được nhiều chỗ tốt, thật không phải một câu có thể hình dung được nha! Thô tục một chút là kiếm lợi lớn a. Những người khác cũng không biết cái này là đồ vật gì. Mọi người nhao nhao suy đoán mũi tên không có bắn vào thân thể, là nguyên nhân do vật này: "Quân sư, đây là vật gì?" Diệp Tuần sắc mặt bình tĩnh nói: "Là thứ mà ngươi muốn, Kim ti nhuyễn giáp." Mọi người hít một hơi: "Kim ti nhuyễn giáp? Nghe đồn có vật này tồn tại. Tướng quân, tướng quân lúc nào có một kiện bảo bối như vậy? Sao lần trước không thấy tướng quân mặc vậy?" Nếu lần trước cũng mặc, thì sẽ không hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh. Các vị tướng lãnh ánh mắt nóng rực mà nhìn bảo bối trên người Bạch Thế Niên. Kim ti nhuyễn giáp, đao thương bất nhập, có thể bảo vệ những nơi yếu hại. Đã có vật này, thì đã có thêm một kiện pháp bảo bảo vệ tánh mạng ah! Cao Tần lạnh lùng đuổi bọn hắn đi ra ngoài. Mọi người cũng ý thức được ánh mắt mình quá nóng bỏng, ngượng ngùng rời đi. Không phải bọn hắn ham muốn kiện bảo bối này, cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám có tâm tư này. Chẳng qua nhìn thấy bảo bối trong lời đồn, thật sự là không thu được con mắt. Thời điểm Thích Tuyền biết rõ Bạch Thế Niên sinh tử chưa rõ, cũng rất khó chịu. Trời đất chứng giám, kế hoạch lần này hoàn toàn là do Bạch Thế Niên tự mình lập ra. Bọn hắn cũng chỉ phối hợp thôi. Lúc trước Bạch Thế Niên đem khu vực nguy hiểm nhất lưu lại cho mình. Thích Tuyền còn không đồng ý, nhưng mà Bạch Thế Niên kiên trì, ông cũng không có phản đối. Ông rất hiểu rõ Bạch Thế Niên muốn mượn một lần để có công lao thượng vị. Nhưng mà bây giờ Bạch Thế Niên giữa đường gặp mai phục. Là ai, ai để lộ kế hoạch tác chiến?. Trần A Bố nghe được Bạch Thế Niên sinh tử chưa rõ, cũng không có lập tức cao hứng mà chỉ có kinh hoảng. Nếu như Bạch Thế Niên có chuyện, người đầu tiên bị hoài nghi chính là hắn rồi. Hơn nữa, chính hắn đều không xác định, là không phải bên mình bị để lộ kế hoạch tác chiến. Bởi vì hắn là hiềm nghi lớn nhất. Cao Sơn đi đến nói với Cao Tần: "Cao Tần, ở chỗ này ẩn giấu một thế lực, ta hoài nghi là dư nghiệt tiền triều." Cao Tần đồng tử co rụt lại: "Ở đây chứa chấp dư nghiệt tiền triều?" Nếu là như vậy, tình huống thật sự phức tạp rồi. Nhưng mà cũng bởi vì như vậy, thì có thể giải thích những người này vì sao có thể ẩn núp sâu đến thế. Hai người lập tức đem tin tức này truyền ra ngoài. Cao Tần trở về phòng, nhìn Bạch Thế Niên hôn mê bất tỉnh, khẽ than thở. Không ai biết, thật sự có người dùng thủ đoạn bỉ ổi ác độc như vậy. May là có Quận chúa phòng ngừa chu đáo, đã sớm cho hắn linh dược giải độc ( những thứ này không rời khỏi người Cao Tần). Nếu không, trúng kịch độc này, cả trời cũng không giúp được. Cao Tần cho rằng Bạch Thế Niên tỉnh lại là tốt rồi. Nhưng không nghĩ tới, Bạch Thế Niên lại phát sốt cao, nóng vô cùng, mấy quân y tay chân luống cuống. Cao Tần thấy bộ dạng mấy quân y, thật rất muốn mắng những tên giá áo túi cơm này. Sớm biết vậy, nên xin Quận chúa đưa một đại phu y thuật cao siêu tới đây. Nhưng đến bây giờ nghĩ những thứ này cũng không dùng được, chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp. Quân y không được, phải đi tìm đại phu tốt nhất trong thành.