Minh Cẩn khóc từ giữa trưa đến tối, một mực gào muốn ca ca, muốn ca ca. Ôn Uyển bị nhóc khóc đến hai mắt mơ hồ, nhưng không dám tránh đi. Một chút u sầu vì con trai rời đi của Ôn Uyển đã hoàn toàn mất đi trong tiếng khóc của Minh Cẩn.
Minh Cẩn khóc đến ngất đi.
Ôn Uyển thừa lúc nhóc hôn mê, lau rửa toàn thân cho Minh Cẩn, thay một bộ quần áo khác. Sờ sờ lỗ tai nói: "Sao có thể khóc đến như vậy? Nữ nhi người ta cũng không thể khóc như nó a!" Ánh mắt sưng như bóng đèn, nhìn thật đáng thương. Nhưng Ôn Uyển nhìn lại muốn hung ác tát cho hai cái.
Linh Đông cẩn thận hỏi Ôn Uyển: "Cô cô, Minh Duệ đi đâu?"
Ôn Uyển từ trước tới giờ cũng chưa từng gạt hai người: "Minh Duệ theo người ta đi hải khẩu rồi. Nói muốn đi nhìn biển cả, thuận tiện quan sát Hổ Uy quân một chút. Hôm trước cô cô còn chưa đáp ứng, Minh Duệ liền tuyệt thực kháng nghị. Nói cô cô không đáp ứng tiểu tử đó sẽ không ăn. Cô cô không lay chuyển được nó đành để nó đi!"
Linh Đông à một tiếng.
Kỳ Triết có chút ảo não: "Biểu tỷ, tỷ nên nói với bọn đệ một tiếng, đệ cũng muốn đi." Có thể ra ngoài, quan sát thế giới bên ngoài, không cần bị giam cầm ở đây, thật tốt.
Ôn Uyển không tiếp lời Kỳ Triết, trong lòng thầm nói ngươi muốn đi, vậy cũng phải được Hạo thân vương chấp nhận mới được, ta không làm chủ được.
Sau khi Minh Cẩn tỉnh lại, Ôn Uyển ngàn dụ vạn dỗ mới dỗ người được: "Chỉ cần con nghe lời, qua mấy tháng nữa mẹ sẽ cho người đưa con đi hải khẩu tìm ca ca. Nếu con không nghe lời vậy cứ ở kinh thành chờ đi!"
Minh Cẩn hiểu ý trong lời Ôn Uyển không nhịn được nói: "Mẹ, ý mẹ là mẹ không cùng con đi tìm ca ca. Mẹ, sao mẹ có thể bỏ con và ca ca không quản? Mẹ, không được, mẹ phải theo con đi tìm ca ca."
Ôn Uyển sờ sờ chỗ ngồi, đừng khóc nữa nha, lỗ tai nàng sắp điếc rồi: "Mẹ không có thánh chỉ không được rời kinh. Bằng không mẹ sẽ bị chặt đầu. Con phải khiến ông cậu hoàng đế đáp ứng, nếu không ông cậu hoàng đế của con không để mẹ rời kinh." Nói xong làm một động tác cắt cổ.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái, quận chúa là đang họa thủy đông di (dẫn họa sang cho người khác). Xem ra hoàng thượng phải nếm mùi đau khổ rồi. Quả nhiên Minh Cẩn vừa nghe vậy liền lẩm bẩm muốn đi tìm ông cậu hoàng đế. Ôn Uyển nói bây giờ cửa cung đã đóng, chờ ngày mai ăn sáng xong rồi đi cũng không muộn. Rốt cuộc khiến Minh Cẩn tạm thời an ổn.
Hạ Ảnh thấy bộ dáng Ôn Uyển mệt mỏi không chịu nổi, cười nói: "Quận chúa, có phải người muốn Minh Cẩn đến ngự thư phòng đại náo không?" Nhìn bộ dáng này của Minh Cẩn ngày mai ngự thư phòng không thể không náo loạn! Đến lúc đó hoàng thượng nhất định sẽ nổi giận.
Ôn Uyển không trả lời, trong lòng đang lẩm bẩm không cho nàng rời kinh, muốn nàng ở lại kinh thành giúp trông coi mấy hoàng tử còn không cho nàng để Minh Cẩn đi nháo loạn cho nàng xả cục tức này sao.
Tiểu tâm tư của Ôn Uyển qua, hai đầu lông mày hiện lên vẻ u sầu: "Cũng không biết bây giờ Minh Duệ đến đâu rồi? Đứa nhỏ này chưa từng xa nhà, không biết có quen không."
Hạ Ảnh tính toán: "Hiện tại đoàn người đại công tử hẳn đã lên thuyền rồi. Ta lo lắng không biết đại công tử có quen ngồi thuyền không?" Rất nhiều người ngồi thuyền sẽ bị say.
Ôn Uyển khẽ thở dài: "Không quen cũng phải quen." Căn cơ của nhà là ở trên đảo, muốn ngồi thuyền từ hải khẩu ra cũng phải mất mấy ngày. Không quen ngồi thuyền làm sao được? Đây cũng là nguyên nhân tại sao Ôn Uyển muốn Minh Duệ và Minh Cẩn học bơi. Không chỉ Minh Duệ, Minh Cẩn sau này cháu nội nàng, đến độ tuổi nhất định cũng phải ném ra đảo cố gắng tôi luyện.
Ngày hôm đó Ôn Uyển ở trên giường trằn trọc trở mình, làm thế nào cũng không ngủ được. Không biết đến lúc nào mới chợp mắt. Đến khi mở mắt ra mặt trời đã lên cao. Ôn Uyển đứng dậy thấy Minh Cẩn hai mắt sưng đỏ như bóng đèn: "Ăn sáng chưa?"
Minh Cẩn đáp đã ăn, sắc mặt còn yếu ớt.
Sở dĩ Minh Cẩn sáng sớm không có ầm ĩ Ôn Uyển là vì Hạ Ảnh nói cho nhóc biết vì Minh Duệ rời đi quận chúa đã hai ngày hai đêm không ngủ. Tinh thần không tốt, thật khó mới ngủ được, không thể ầm ĩ. Minh Cẩn mặc dù rất muốn gọi Ôn Uyển rốt cuộc vẫn là người con hiếu thuận không đánh thức nàng.
Sau khi Ôn Uyển rửa mặt, tùy tiện ăn một chút, nàng không có khẩu vị gì. Sau khi lấp đầy bụng liền mang Minh Cẩn đi gặp hoàng đế. Trên xe ngựa, Ôn Uyển nhớ tới con trai, trong lòng rất buồn bực, từng người, từng người đều chạy ra ngoài. Chồng, con trai đều rời đi bỏ nàng một mình ở kinh thành giữ nhà. Cho nên nói nếu sau này nàng thực có con gái, sẽ không gả nó cho quân nhân.
Minh Cẩn tìm được hoàng đế, cầu xin hoàng đế đáp ứng để mẹ theo nhóc đi hải khẩu tìm ca ca: "Ông cậu hoàng đế, ông để mẹ dẫn con đi tìm ca ca được không? Ông cậu hoàng đế, cho con và mẹ đi tìm ca ca đi."
Hoàng đế làm sao có thể đáp ứng.
Minh Cẩn thấy nói không thông liền bắt đầu ma công. Oa oa khóc lớn lên, tiếng khóc truyền ra ba dặm, lỗ tai hoàng đế bị chấn ong ong.
Ban đầu hoàng đế còn ngon ngọt dụ dỗ, nhưng thế nào cũng không được. Minh Cẩn vẫn dùng ma âm náo hắn, nói muốn mẹ đem nhóc đi hải khẩu tìm ca ca.
Hoàng đế bị ầm ĩ làm cho đầu ong ong một mảng, cuối cùng không nhịn được nữa, phẫn nộ quát: "Đừng khóc, có khóc nữa cũng không đáp ứng."
Minh Cẩn bị dọa đến mức cả người run rẩy, quên cả khóc. Ôn Uyển đi nhanh đến ôm Minh Cẩn vào ngực: "Cậu hoàng đế, cậu làm gì vậy. Cậu làm vậy sẽ dọa Minh Cẩn đó!" Sau đó vội vàng an ủi Minh Cẩn: "Đừng sợ, Minh Cẩn đừng sợ! Mẹ ở đây!" Bộ dáng kia còn muốn hoàng tử thân cận với mình, không cách một vạn tám ngàn dặm đã là tốt rồi.
Hoàng đế bị ồn ào đến mức đầu căng ra: "Cũng là do con nuông chiều. Mau mang tiểu tử thối này về. Ồn chết ta rồi, khiến đầu ta cũng đau." Nói xong thoáng nhìn Minh Cẩn: "Về với mẹ con đi. Minh Cẩn, không phải cứ khóc là đạt được mục đích, khóc lóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì."
Ôn Uyển vội nói: "Được rồi, được rồi, cháu đã biết. Minh Cẩn, chúng ta về." Vội vàng ôm Minh Cẩn ra ngoài. Ôn Uyển không nghĩ tới hoàng đế lại nổi giận.
Minh Cẩn đến cửa rốt cuộc phục hồi lại tinh thần. Liền oa một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa nói: "Ông cậu hoàng đế là người xấu, ông cậu hoàng đế là người xấu. Con không thích ông cậu hoàng đế nữa." Đây là lần đầu tiên Minh Cẩn bị dọa sợ. Ôn Uyển yêu cầu nghiêm khắc với Minh Cẩn nhưng cũng chưa bao giờ hung dữ với nhóc. Minh Duệ áp dụng võ lực để trấn áp nhóc, đánh thì đánh nhưng chưa từng hù dọa nhóc.
Ôn Uyển vội mang Minh Cẩn khóc nháo rời hoàng cung. Minh Cẩn thế mới biết ông cậu hoàng đế và mẹ có chênh lệch nha. Minh Cẩn ôm Ôn Uyển ủy khuất khóc.
Ôn Uyển nhỏ giọng dỗ: "Đừng khóc, tâm tình của ông cậu hoàng đế không tốt. Đừng khóc, con khóc mẹ cũng muốn khóc theo." Khóc đến nỗi làm nàng khổ sở, rất muốn khóc theo.
Minh Cẩn thấy Ôn Uyển cũng nước mắt lưng tròng, vội lau nước mắt: "Mẹ, con không khóc. Mẹ, chừng nào thì mới có thể dẫn con đi tìm ca ca." Nhóc nhớ ca ca rồi, mặc dù mới chỉ xa cách một ngày nhưng nhóc đã rất nhớ, rất nhớ rồi.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: "Chờ đến lúc con nghe lời, không chọc mẹ tức giận, mẹ liền cho con đi hải khẩu tìm ca ca được không?"
Minh Cẩn ủy khuất nói: "Được ạ." Minh Cẩn hoàn toàn không ý thức được lời nói này có ý khác, là để nhóc đi tìm chứ không phải dẫn nhóc đi tìm.
Hoàng đế chờ sau khi Minh Cẩn đi, đè lên huyệt thái dương. Trong ấn tượng của hoàng đế dù là Minh Cẩn hay những đứa bé khác đều ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng có người ở trước mặt ông náo như vậy (trừ kẻ không hiểu chuyện như Minh Cẩn, ai dám khóc lóc trước mặt ngài). Hoàng đế lần này có thể cảm giác được một chút lời Ôn Uyển, trông một đứa trẻ rất không dễ dàng.
Ôn Uyển mang theo Minh Cẩn về phủ, nha hoàn thu dọn phòng mang lên cho Ôn Uyển một phong thư. Ôn Uyển vừa nhìn là biết Minh Duệ viết, trên thư viết: Minh Cẩn đệ đệ thân ái.
Ôn Uyển nghĩ tới lần trước nói chuyện với Minh Duệ, đây là Minh Duệ cố ý viết cho Minh Cẩn. Nhưng mà đứa nhỏ này không đưa cho mình mà lại đặt trên giường.
Minh Cẩn nhận thư, buồn bực nhìn, sau khi xem thư không khóc nữa cũng không náo loạn, gương mặt nghiêm túc, Ôn Uyển lần đầu thấy vẻ mặt nghiêm túc của Minh Cẩn. Có chút buồn cười nhưng vẫn cố gắng nén lại.
Trong thư viết gì, Ôn Uyển không biết. nhưng Ôn Uyển thấy Minh Cẩn không khóc nữa, tim cũng đặt xuống, nàng sợ Minh Cẩn không quen, muốn Linh Đông và Kỳ Triết ở cùng Minh Cẩn, Ôn Uyển nghĩ nhiều người Minh Cẩn sẽ không nhớ Minh Duệ nữa.
Không ngờ rằng Minh Cẩn lại không đáp ứng: "Mẹ, đây là viện của con và ca ca. Chờ ca trở lại bọn con lại ở cùng một chỗ. Mẹ yên tâm, con không sợ. Ca ca nói hiện tại ca đi rồi, trong nhà chỉ có con là nam tử hán, muốn con phải bảo vệ mẹ. Mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ mẹ."
Trên mặt Ôn Uyển hiện ra nụ cười sáng lạn, đi đến hôn Minh Cẩn một cái: "Mẹ tin tưởng Minh Cẩn sẽ trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, sau này mẹ phải dựa vào Minh Cẩn và ca ca rồi."
Minh Cẩn nghe vậy thì đáp ứng: "Mẹ, còn có cha nữa."
Ôn Uyển ha ha cười không ngừng: "Đúng, đúng đúng, nhà ta có ba nam tử hán, mẹ phải dựa vào cha và huynh đệ các con. Sau này mẹ chỉ ở trong nhà hưởng phúc." Nhi tử hiểu chuyện, không khóc không dứt nữa, không gì khiến nàng vui vẻ hơn.
Minh Cẩn nặng nề gật đầu. Sau khi Minh Cẩn đọc phong thư Minh Duệ để lại, mỗi sáng sớm đều tự dậy luyện công, không ngủ nướng. Buổi sáng thành thành thật thật học tập với Phương tiên sinh, xế chiều học công phu (cưỡi ngựa đã không còn là chương trình học chủ yếu). Buổi tối làm bài tập, làm xong bắt đầu luyện công. Cố gắng đến độ làm cho Ôn Uyển lo lắng không biết có phải Minh Cẩn bị Minh Duệ nhập thân rồi không.
Minh Cẩn nói với Ôn Uyển đang lo lắng: "Mẹ, con không thể tụt phía sau ca ca. Mẹ, con muốn cố gắng, muốn đuổi kịp và vượt qua ca ca."
Ôn Uyển cười, Minh Duệ rời đi lại khiến Minh Cẩn trưởng thành hơn. Loại trưởng thành hòan toàn tự nhiên khiến Ôn Uyển rất vui. Cũng vì một mảnh tâm tư Minh Duệ để lại trước khi đi, mà an tâm. Minh Duệ có phần tâm tư này đi hải khẩu cũng không cần lo lắng.
Minh Duệ theo Quan Nhị Lang đi hải khẩu. Tin tức này rất nhanh được truyền ra ngoài. Nhiều người suy nghĩ tại sao Ôn Uyển lại đưa con đi hải khẩu?
Ôn Uyển đang xử lý chuyện thì nghe thông báo quốc công phu nhân tới. Ôn Uyển thấy Mai Nhi, nàng mặc một thân gấm đỏ thẫm, quần dài có thêu thạch lựu đỏ, mẫu đơn vàng, chải một búi tóc cao. Trên đầu cài một bộ trang sức xích, kim, hồng lam bảo thạch.
Ôn Uyển nhìn Mai Nhi ngày càng phát ra uy nghi quý khí, cười nói: "Bộ đồ trang sức này của ngươi ít ra cũng nặng hai, ba cân. Đến chỗ ta cũng không phải là tiến cung, mang nhiều đồ như vậy ngươi không sợ đè nặng đầu." Ôn Uyển chỉ trừ trong những trường hợp chính thức tỷ như mấy lần cùng hoàng đế mở tiệc chiêu đãi đại thần thì lúc khác cũng chỉ dùng một hai món trang sức. Thứ nhất đơn giản đẹp mắt, thứ hai mấy đồ trang sức nặng thật không dám khen tặng.
Mai Nhi yên lặng nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển mặc vô cùng đơn giản, một bộ quần áo màu trắng rộng thùng thình, vấn búi tóc trụy mã kế đơn giản. Đồ trang sức không nhiều lắm, chỉ cài một phượng trâm tinh mĩ tuyệt luân. So với Ôn Uyển Mai Nhi cũng thấy đồ trang sức có chút nhiều. Nhưng nàng đã quen nên không cảm thấy nặng.
Mai Nhi không quanh co với Ôn Uyển: "Sao ngươi lại để Minh Duệ theo Quan tướng quân đi hải khẩu? Đứa bé mới bảy tuổi ngươi cũng nỡ sao?" Đây là con rể tương lai, con rể tương lai của nàng đó!
Ôn Uyển cũng rất bất đắc dĩ, nói đây là quyết định của Minh Duệ. Không đáp ứng còn tuyệt thực kháng nghị: "Ngươi không hiểu tiểu tử kia nhà ta, bướng bỉnh, quật cường muốn chết, nói không đáp ứng sẽ không ăn cơm, ta nói với ngươi nha, thằng bé tuyệt đối làm được. Ta sợ nó rồi, muốn đi thì đi đi! Hơn nữa cũng có người đi theo chăm sóc nó. Dù sao thằng bé lại chưa từng rời khỏi nhà, bên cạnh có Hạ Dao và Võ Tinh chăm sóc, ta cũng yên tâm."
Mai Nhi không nhịn được phun ra: "Chưa từng thấy ngươi chiều con cái như vậy."
Ôn Uyển một bộ có khổ không có chỗ tốt, thần sắc buồn bực: "Đụng phải đứa con bướng bỉnh như lừa, còn có thể làm gì? Chỉ có thể theo nó thôi. Cũng may từ nhỏ Minh Duệ đã rất ổn trọng, sẽ không gây họa. Vậy mới nói a, con cái là khoản nợ từ đời trước! Ngươi không biết chứ, hai ngày trước Minh Cẩn vì đi mà khóc nguyên một ngày, liều mạng muốn ta phải mang nó đi tìm Minh Duệ. Hơn nữa còn đi tìm hoàng thượng, kết quả khiến cậu hoàng đế nổi giận. Haizz, ta đã sớm nói sinh con trai là chim trên trời, sớm muộn cũng có ngày bay đi. Vẫn là nữ nhi tốt! Quá hâm mộ ngươi mà, có hai nữ nhi." Nếu không phải thằng nhãi Bạch Thế Niên này đi đến biên thành, nói không chừng nàng cũng có hai nữ nhi.
Mai Nhi im lặng: "Quốc công gia nhà ta ngày ngày hâm mộ Bạch tướng quân, ngày ngày hâm mộ ngươi. Nhưng phải nói lại, ngươi cũng tàn nhẫn hạ quyết tâm thật, con còn nhỏ như vậy đã nỡ thả ra. Nếu đổi lại là ta, ta tuyệt đối không nỡ." Hâm mộ các loại.
Ôn Uyển cũng chỉ có thể thở dài, không nỡ cũng phải buông tay. Con trai muốn ra ngoài trải nghiệm, có thể ngăn được sao? Ngăn cản xong, đến lúc đó nó còn trách ngươi làm trễ nải nó nữa!
Mai Nhi nói xong, lại bắt đầu đề tài khác: "Ôn Uyển, ngươi biết không, Y Y và Ngọc Tú có khả năng sắp hồi kinh."
Tim Ôn Uyển nảy lên. Nếu không có chuyện của Dư Kính, Ôn Uyển có thể không quan tâm. Nhưng hiện tại Ôn Uyển không thể không nghĩ nhiều. Cho dù có nhiều ý niệm, Ôn Uyển cũng không để lộ một chút: "Là vậy sao?" Tiếp theo cũng không nói thêm gì.
Mai Nhi có chút ngượng ngùng, Ôn Uyển vẫn canh cánh trong lòng chuyện Y Y và Ngọc Tú năm đó. Nhưng nàng cảm thấy chuyện đã qua nhiều năm như vậy, mọi người hôm nay cũng đều đã thành gia lập nghiệp, chuyện quá khứ cũng đã qua. Thấy Ôn Uyển vẫn chưa để xuống, Mai Nhi cũng không nói thêm gì.