Ôn Uyển định ra quy định: mỗi người đấu thầu phải đặt cọc ba vạn lượng bạc. Trúng thầu thì sẽ được giảm xuống, không trúng thầu có thể mang tiền đặt cọc về. Sau thời gian hai ngày thì đã có hơn 80 thương hộ tới ghi danh rồi, số người còn đang ngày càng tăng lên. Ôn Uyển nghe thấy thì rất hài lòng.
Buổi đấu giá ngày đó, hoàng đế cũng xuất hiện từ rất sớm. Ôn Uyển cùng hoàng đế đứng ở trên lầu xem. Nếu người sắp đặt là Ôn Uyển, đương nhiên là phải đưa người ở ngân hàng tới buổi đấu giá này sử dụng, để cho người của ngân hàng làm việc tại buổi đấu giá này tất nhiên sẽ dễ như trở bàn tay, lại có Hạo Thân vương đứng sau màn thì cũng không có người nào dám tới quấy rối, đây chính là lực uy hiếp của thân phận.
Hoàng đế thấy ở phía dưới phòng đấu giá khí thế ngất trời: "Ôn Uyển, sao con lại không phái người giữ lại vài chỗ, không phải lần trước con nói là phải xây dựng cái gì đó sao, phải mấy người xuống mua lại những khối làm ăn cống trà này."
Ôn Uyển chép miệng: "Những chuyện trong tay con thôi cũng đã đủ bận không chịu nổi rồi, còn làm thêm mấy thứ này thì bản thân con chắc mệt chết mất. Con không muốn tự mệt chết mình đâu, hơn nữa trên đời này cũng không phải tất cả lợi nhuận đều có thể kiếm thành tiền hết được. Kiếm chỗ lợi nhuận nhiều nhất kia là được rồi." Ôn Uyển cũng không tính toán ở trong này phân một chén canh. Chưa nói tới vườn trà kia, Ôn Uyển cũng không muốn nhả ra. Vườn trà còn chưa có quy mô gì đâu, làm sao mà có được trà.
Đấu giá đoạt được 975. 62 vạn lượng. Chờ tới thời điểm Ôn Uyển đem mấy số liệu này báo cáo lên thì sắc mặt của hoàng đế lại rất bình tĩnh, chẳng qua Ôn Uyển lại thấy được trong mắt hoàng đế lóe lên sự vui mừng.
Ôn Uyển bắt đầu đắc ý, cứ nhìn cái bộ dáng này của hoàng đế cũng học theo, không thể để mất mặt mũi được. Trong lòng cũng tự nói, mấy trăm vạn lượng bạc có là cái gì, ta còn phải kiếm tới ba tỷ lượng bạc đó. Đây mới chỉ là mở đầu thôi.
Tôn công công nhìn hai người chủ tử này thì âm thầm cười trộm, quả thật đúng là được in ra từ một khuôn mẫu mà, ngay cả tâm tư cũng không khác nhau bao nhiêu.
"Hoàng thượng, lần đấu giá này đoạt được khoản tiền. Tổng cộng là 975. 6 vạn lượng." Hạo thân vương báo lại con số, khóe miệng của Ôn Uyển liền co rút lại , làm sao mình lại tính sai tới 200 lượng vậy? Đây cũng có thể được xem như là một trong những sai lầm lớn, nguyên tắc của Ôn Uyển là một phần cũng không thể sai.
Hoàng đế nghe thấy liền cười ha hả: "Uyển Nhi. Không ngờ con lại tính nhiều hơn tới 200 lượng bạc nha, có phải là 200 lượng bạc kia con sẽ tự xuất ra hay không?" Hoàng đế ngoài miệng nói đùa cười giỡn, nhưng trong lòng thật sự là vạn phần giật mình. Mới vừa rồi chiếc búa đấu giá còn chưa hạ xuống được một phút đồng hồ thì Ôn Uyển đã tới báo số lượng, hiện tại trong nội vụ phủ báo ra, mặc dù kém 200 lượng nhưng cũng thật sự là kinh người.
Hạo thân vương rất kỳ quái câu hỏi của bọn họ, chờ tới khi vừa nghe được câu này xong thì trên trán đã chảy mồ hôi, vội vàng nói tiếp là bản thân hắn tự mình đã lấy ra 200 lượng bạc ra ban thưởng trà nước cho mọi người.
Ôn Uyển nghe vậy thì liền cao hứng nói lớn: "Đây là tiền của nhà nước, là bạc của quốc khố nha, làm sao ông chú có thể tùy tiện mang ra để làm trà nước ban thưởng chứ? Chuyện nào ra chuyện đó, cái này là ông chú cầm bạc của quốc khố dùng cho việc riêng, thế thì cũng không hay lắm a . ."
"Không cần, hai trăm lượng bạc này trẫm ra, trẫm ra." Hoàng đế nhìn bộ dáng của Hạo thân vương có chút kinh ngạc thì lập tức cười ha hả, cũng không thể làm ồn ào tới mất tự nhiên, Ôn Uyển quá tích cực rồi, chẳng qua bởi vì tích cực nên ngược lại khiến cho hoàng đế càng yên tâm hơn.
Hạo thân vương cũng bật cười ha hả: "Du chưởng quầy thường xuyên nói với bổn vương là ở trên tay cháu thì một phân bạc cũng không thể lọt kẽ, không nghĩ tới hôm nay rốt cuộc cũng được lãnh giáo sự lợi hại của cháu. Ôn Uyển, cái nha đầu này, coi như ta đã biết được sự lợi hại của cháu rồi. Hoàng thượng, hai trăm lượng bạc này thần sẽ tự bỏ ra, coi như để đề tỉnh bản thân một câu: không thể dùng bạc của nhà nước cho việc riêng."
Ôn Uyển cười ha hả nói: "Cũng biết ông chú là tốt nhất." Suy nghĩ một chút rồi Ôn Uyển lại nói với hoàng đế: "Cậu Hoàng đế, hơn hai tháng qua con mệt muốn chết rồi, liệu con có thể được nghỉ ngơi hai tháng không? Từ khi con ra đời tới giờ cũng chưa từng được đi ra khỏi kinh thành, con vẫn nghe nói Giang Nam có cảnh đẹp như tranh vẽ, con muốn đi Giang Nam xem một chút, tất nhiên cũng thuận tiện đi tìm hiểu chuyện làm ăn." Ôn Uyển đưa ra thương lượng, nàng thật sự muốn đi thăm thú cảnh tượng của Giang Nam, đáng tiếc là đã qua nhiều năm như vậy nhưng cũng không được ra khỏi cửa kinh thành, đi xa nhất cũng là thôn trang của mình.
"Chẳng lẽ con không biết là cha mẹ ở đây thì không được đi xa sao?" Hoàng đế lập tức không nể mặt.
Ôn Uyển lầm bầm trong miệng, nhưng nàng cũng không có can đảm sống chết đi phản bác. Trong lòng thì oán trách không ngớt, không phải chỉ đi ra ngoài có hai tháng thôi sao, rất nhanh là sẽ trở lại rồi. Làm gì có chuyện cha mẹ ở đây thì không được đi xa.
Hạo thân vương nhìn hai người, trong lòng cảm khái không dứt. Cậu cháu hai người này thật ra thì bên trong cũng chính là cha và con gái, tất nhiên nếu hắn muốn có được một người có thể toàn tâm toàn ý kiếm cho mình một khoản bạc lớn thì đó quả thực chính là nằm mơ a.
Hạo thân vương về đến nhà. Vương Phi vừa hỏi liền bị hù dọa cho nhảy dựng lên: "Ông trời của ta, chỉ có một chương trình như vậy nhưng lại làm cho hoàng thượng có thể kiếm được ngàn vạn lượng bạc a? Thiếp phải giao thiệp nhiều hơn với Ôn Uyển mới được."
Hạo thân vương lắc đầu nói: "Trước kia như thế nào, sau này cứ như thế đi, bản lãnh của Ôn Uyển tuy là cao nhưng chuyện làm ăn của nàng nếu đã nguyện ý cho ra ngoài thì chúng ta cũng có một chút, nếu không muốn thì chúng ta không cần chủ động xen lẫn vào."
Hạo thân vương phi cười nói: "Nếu không phải bối phận kém, thiếp còn thật muốn cưới nàng vào cửa làm con dâu cho thiếp đó. Cái này nếu cưới về nhà thì chẳng khác gì ngồi trên tòa núi vàng rồi."
Hạo thân vương cũng lắc lắc đầu: "Cho dù bối phận không kém thì cũng không cưới được. Ôn Uyển là do hoàng huynh dạy dỗ ra, còn cố ý để lại cho tân hoàng mới lên ngôi dùng, hôm nay đã trở thành phụ tá đắc lực của tân hoàng. Người muốn cưới nàng sợ là không phải dựa vào gia thế mà phải dựa vào bản thân cùng nhân phẩm của mình, chẳng qua. . ."
Hạo thân vương phi kỳ quái mà nhìn trượng phu khẽ thở dài: "Sao?"
Trong mắt của Hạo thân vương hiện lên một tia tiếc hận: "Ôn Uyển tài học có, tướng mạo có, năng lực có, phẩm tính tốt, thân phận cao, thủ đoạn vơ vét của cải lợi hại. Liệu nam tử phải như thế nào thì mới xứng đôi được với nàng đây? Ánh mắt của Ôn Uyển cũng cao, nên khiến ta có chút lo lắng."
Hạo thân vương phi sửng sốt, tiếp theo cũng lộ ra vẻ mặt tiếc hận: "Người giống như Ôn Uyển vậy thì quả thật cũng khó tìm được thanh niên hợp ý. Chẳng qua là hiện tại số tuổi của Ôn Uyển cũng đã lớn rồi, nếu không gả thì sẽ thành gái lỡ thì mất." Điều kiện quá tốt cũng khó tìm a!
Vợ chồng nói chuyện một lúc lâu thì nói tới số tiền lời lần này: "Lần này trong phủ nội vụ thu vào được số tiền lớn như vậy quả thực là làm rất tốt, hoàng thượng cũng rất cao hứng. Chính vì được chỗ tốt lần này nên ngân hàng cũng có cơ hội buôn bán lời hơn sáu mươi vạn lượng bạc, một màn như vậy, riêng chỉ một khoản này thôi thì chúng ta cũng có thể được phân tới mấy vạn lượng bạc, coi như gián tiếp đoạt được ích lợi, thủ đoạn vơ vét của cải của nha đầu kia a, ta thật sự chỉ nói không biết làm gì rồi. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì hù chết người. Có được một sự chuẩn bị như vậy thì chỉ tiền lời thôi cũng có thể chống đỡ được quốc khố bình thường rồi."
Hạo thân vương phi nghe, cười vô cùng vui vẻ: "Vương gia, năm ngoái cửa hàng Lưu Ly của chúng ta cũng buôn bán lời mấy vạn lượng bạc. Năm nay còn chưa tới cuối năm, có thể nhìn thấy được đến mấy vạn hai. Mặc dù không thể so được với những tuyệt bút làm ăn của Ôn Uyển, nhưng cổ phần nhập vào cũng không ít. Chỉ riêng mấy hạng mục này cũng bằng một nửa thu nhập của vương phủ rồi."
Hạo thân vương cũng lắc đầu: "Lợi nhuận của ngân hàng cao như vậy, ta sợ là cổ phần ở ngân hàng Ôn Uyển cũng muốn lấy lại." Trong lòng cũng có những lời không thể nói ra, không phải là Ôn Uyển muốn lấy lại mà hoàng đế muốn lấy lại a. Một khoản làm ăn kiếm tiền như vậy thì hoàng đế rất có thể muốn độc chiếm. Hoàng đế thích nhất chính là ăn một mình. Lo lắng của Hạo Thân Vương cũng không phải là không có đạo lý, bởi vì, hoàng đế quả thật có ý định này.
Ôn Uyển cùng hoàng đế nói đến khoản tiền lời mua bán hơn 60 vạn lượng bạc của ngân hàng thì hoàng đế liền động tâm tư, muốn thu hồi toàn bộ cổ phần lại nhưng lại bị Ôn Uyển trực tiếp cự tuyệt: "Không được, nếu cậu Hoàng đế muốn thì con sẽ đưa cổ phần trong tay cho người, nhưng hai vị thân vương và Thuần vương, còn có thái tử điện hạ cùng những cổ đông khác thì người không thể động được. Cậu Hoàng đế, có rất nhiều chuyện người không thể trực tiếp ra mặt được, con bởi vì là thân phận nữ tử không tiện ra mặt. Nếu quả thật có việc gì thì đến lúc đó cũng chỉ dựa vào bọn họ ra mặt thôi. Người không thể chính đáng làm việc mà không có chỗ tốt nào được, nếu không thì tương lai có những việc quả thật là khó làm."
"Có cái gì khó làm. Minh Nguyệt sơn trang cũng không phải rất tốt sao." Sắc mặt Hoàng đế không vui. Hắn chính là không nhìn được, Ôn Uyển khổ cực như vậy nhưng chỉ có thể cầm được một thành, bọn hắn mỗi ngày ở nhà chỉ nhàn tản chơi bời mà cũng có thể cầm tới một phần rưỡi khiến cho trong lòng hoàng đế rất không thoải mái. Cũng không thử nghĩ lại xem, ngươi đâu có làm gì mà còn cầm tới tám phần đó sao?
Ôn Uyển nói ra điểm khó khăn của mình: "Con nói, ngân hàng của chúng ta còn muốn mở một cái ở mỗi châu huyện trên Đại Tề, đến lúc đó nếu như quy tức toàn bộ ngân hàng vào quốc khố thì cổ phần của bọn họ tự nhiên là lui ra ngoài. Bây giờ vẫn còn chưa có về quốc khố đâu, tất nhiên bọn họ có rất nhiều người ở các vị trí của triều đình. Nếu nói tới cái gọi là hiện quan không bằng hiện quản (tự quản là tốt nhất). Có chuyện gì thì còn có thể để cho bọn họ tự chiếu cố, như vậy cũng có thể bớt đi rất nhiều phiền toái. Bây giờ chúng ta cho bọn họ chút lòng tin thì tới lúc đó nhất định bọn họ sẽ xuất lực, vì không thể cứ ngang nhiên lấy tiền mà không làm ra được chuyện gì."
Hoàng đế gật đầu.
Ôn Uyển vô tình nói: "Đây chính là chuyện mà con thích làm, con hi vọng có thể sớm hoàn thành được hứa hẹn với cậu, về phần con có thể cầm được bao nhiêu tiền thì cũng không sao cả, điền trang của con hàng năm cũng có tới mười vạn lợi nhuận thu được, một người ăn no cả nhà cũng không đói bụng, cần nhiều tiền như vậy làm cái gì."
Ôn Uyển giúp hoàng đế xử lý chuyện làm ăn mấy khu giống như Túy Tương Lâu, Minh Nguyệt sơn trang, ngân hàng Quảng Nguyên, mua bán Viễn Dương, mặc dù nàng có cổ phần nhưng nhìn hoàng đế gấp gáp cần dùng tiền nên một phần cũng không lấy, đều đưa toàn bộ cho hoàng đế. Tiền lời hàng năm trên danh nghĩa của nàng cũng chỉ có Điền Trang, Giang Nam Xuân, Di Viên, làm sự nghiệp từ thiện cũng tự bản thân bày vẽ trong nhà ra. Hoàng đế rất rõ ràng cho nên trong lòng ngoài cảm động ra còn có cả đau lòng.
Ôn Uyển thấy hoàng đế đau lòng thì cười híp mắt nói: "Cậu Hoàng đế, mười triệu lượng này cũng được coi như ở bên trong khoản nợ kia a, chỉ cần là con ra chủ ý kiếm tiền thì đều được tính vào nhé, cậu đã hứa rồi đấy."
Hoàng đế cười nhận lời. Trong lòng Ôn Uyển tính toán, ba tỷ a, đến bây giờ mới trả hơn hai ngàn vạn, vẫn còn tới 70% nữa, quả là gánh nặng đường xa nha!
"Hoàng thượng, Dương đại nhân ở ngự thư phòng chờ hoàng thượng." Tôn công công tới bẩm báo nói.
"Cậu Hoàng đế, người cứ đi lo việc của người đi, con trở về phủ đây." Ôn Uyển liền muốn chuồn mất.
"Con cứ ở trong Vĩnh Ninh Cung trước, thật lâu rồi ta cũng chưa đánh cờ với con, đợi lát nữa đánh cho thoải mái mới được." Ôn Uyển cong cong miệng, gật đầu.
Có lần đấu giá này không đoán cũng biết được danh tiếng của Ôn Uyển lại càng như mặt trời ban trưa. Cho nên Ôn Uyển lại thêm một tước hiệu nữa là tài thần Quận chúa. Ôn Uyển nghe tới tước hiệu như thế thì bĩu môi. Tài thần Quận chúa, tài sản chân chính của nàng còn chưa tới được ba mươi vạn lượng bạc đâu. Tài thần quận chúa quả thực chính là hữu danh vô thực.
Hoàng đế nghĩ tới lời nói của tiên hoàng, cũng bị thủ đoạn vơ vét của cải cường hãn của Ôn Uyển làm kích thích, để cho Ôn Uyển hiệp trợ Hộ Bộ, gia tăng thuế má thu vào. Ôn Uyển từ chối, chẳng qua lại có thêm chuyện buồn bực nên liền sinh bệnh rồi.
Tôn công công tới bẩm báo nói: "Hoàng thượng, Quận chúa ngã bệnh rồi, hôn mê bất tỉnh. Thái y nói, có thể gặp nguy hiểm." Hoàng đế nghe vậy thì khẩn trương, bỏ lại mọi chuyện trên đầu đi tới phủ quận chúa.