Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển, trong lòng âm thầm khóc thét một trận. Lần này không thể kịp thời nhắc nhở Quận chúa, trở về nhất định sẽ bị chỉnh chết đây.
Hạ Dao cũng cười nói, sau khi trở về Quận chúa đoán chừng sẽ nhảy dựng lên. Nhưng mà nàng rất muốn xem quận chúa làm sao ứng đối được tình cảnh hôm nay.
Hoàng đế khen không dứt miệng "Tốt, nhảy vô cùng đẹp. Không nghĩ tới Uyển Nhi của ta còn có tài nghệ bực này. Cậu thật đúng là không biết đó." Hoàng đế bày ra một bộ dáng vô cùng tự hào.
" Cậu Hoàng đế, con chẳng qua cũng chỉ là tùy tiện . . . . . ." Vốn bị hoàng đế nhìn thấy cũng chẳng có chuyện gì lớn. Nhưng khi Ôn Uyển quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy người đi theo phía sau hoàng đế.
Ôn Uyển lập tức thu hồi vẻ mặt, đoan trang hào phóng đi tới trước mặt hoàng đế, cười nói " Cậu Hoàng đế, không ngờ người còn dẫn theo mấy vị biểu ca đi cùng. Cậu Hoàng đế, vừa rồi con mới nói cùng Hạ Ảnh, lấy chút ít lá sen đi làm gà ăn màt. Bữa trưa hôm nay chúng ta ăn gà ăn mày được không, lâu rồi không ăn, quả thật rất thèm."
Mọi người mới vừa nhìn thấy Ôn Uyển tùy ý nhẹ nhàng nhảy múa. Nhưng chỉ trong nháy mắt, lại trở về bộ dáng đoan trang hào phóng , thanh tao lịch sự phảng phất như mới vừa rồi người làm trò khiêu vũ trước mặt mọi người không phải nàng mà là người khác.
Mọi người nhìn thấy Ôn Uyển như vậy. Trong lòng đều thầm than, có lúc nghiêm nghị , có lúc đưa đám, có lúc tức giận. Vẻ mặt mỗi lúc đều không giống nhau.
Thật ra trong lòng Ôn Uyển rất buồn bực . Nhìn mấy người đứng trước mặt đang dung ánh mắt lóe sáng lấp lánh nhìn về phía mình, trong nháy mắt Ôn Uyển có một cảm giác mình là một miếng bánh ngọt thơm ngon. Trong lòng vô cùng phiền muộn. Trở về nhất định phải phạt hai nữ nhân này. Nhiều người như vậy, cũng không nói với mình, làm cho nàng gánh thêm phiền toái.
Hoàng đế nhìn ra được Ôn Uyển không thoải mái cho lắm, nếu không sẽ không nói lảng sang chuyện khác như vậy. Lập tức thuận theo ý Ôn Uyển "Người đâu, phân phó xuống dưới, Quận chúa muốn ăn gà ăn mày."
Ôn Uyển đi tới trước mặt Tam hoàng tử Kỳ Mộ. Ngũ hoàng tử Kỳ Huyên làm lễ chào hỏi xong liền đi ra ngoài.
Trên đường đi Ôn Uyển lại nói với hoàng đế nghiệp lớn kiếm tiền của nàng " Cậu Hoàng đế, con mới vừa có một ý nghĩ. Chúng ta chuẩn bị để Cửu Nương dùng hạt sen cất rượu, lại có thêm một loại rượu. Đến lúc đó việc làm ăn của Di Viên sẽ tốt hơn nhiều."
Hoàng đế vẫn theo thói quen từ lâu là vuốt đầu Ôn Uyển "Con cái nha đầu này, trong mắt chỉ có tiền thôi." Hoàng đế nhìn bộ dạng tức giận của Ôn Uyển, lại càng vui vẻ trêu ghẹo trên đầu nàng.
Mọi người đi bên cạnh đều nhìn hai người này. Cảm giác bọn họ giống như hai cha con vậy. Ngược lại hai đứa con trai chân chính đi phía sau lại thành ra làm nền cho họ .
Đến ngự hoa viên, hoàng đế vung tay lên, để cho mọi người lui ra. Dẫn Ôn Uyển đi dùng cơm trưa. Buổi trưa Ôn Uyển ăn được một cái đùi gà. Bởi vì Ôn Uyển đang uống thuốc nên có rất nhiều thức ăn không thể ăn, giống như gà cái bang này thái y cũng không cho Ôn Uyển ăn nhiều.
Tào Tụng nghĩ tới dáng vẻ lúc nãy của Ôn Uyển. Phảng phất tựa như tiên tử hạ phàm. Lại liên tưởng đến bài thơ lúc trước. Trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu. Loại khó chịu này, đúng như La Thủ Huân nói. Ôn Uyển ghét bỏ hắn, không thích hắn. Cho nên đã dùng kế làm cho hắn tự mình hủy hôn, còn khiến mình lưng đeo danh tiếng xấu. Còn làm phụ thân tức giận đến hộc máu. Hắn đã cố gắng rất nhiều năm, lại nhận được một kết quả như vậy. Trong lòng hắn tức giận không gì sánh kịp, đồng thời cũng tràn đầy phẫn nộ đối với Ôn Uyển.
Kỳ Mộ giống như thất hồn lạc phách, khiến tùy tùng bên cạnh phải cẩn thận hỏi "Vương gia, có chuyện gì vậy?" Kỳ Mộ lắc đầu. Hắn có thể có chuyện gì. Có chăng chỉ là tiếc nuối trong lòng, còn thêm một chút hối hận. Là ánh mắt của hắn quá mức hẹp hòi. Ôn Uyển không phải là con cọp mẹ. Mà là một khối mỹ ngọc. Chẳng qua trước kia hắn không phát hiện ra thôi. Bây giờ khi phát hiện ra hắn đã không còn cơ hội nữa.
Kỳ Huyên nhìn theo mãi đến tận lúc bóng dáng của Ôn Uyển biến mất, không nhìn thấy gì nữa cả mà tim hắn vẫn còn đập thình thịch. Lần đầu tiên hắn phát hiện. Thì ra, Ôn Uyển đẹp tới như vậy. Nhìn thấy Ôn Uyển đứng nơi đó nhẹ nhàng nhảy múa, đã trực tiếp làm thay đổi ấn tượng về Ôn Uyển trong đáy lòng của hắn.
Từ Trọng Nhiên thì cười khổ. Hôm nay Ôn Uyển Quận chúa chỉ nhẹ nhàng nhảy múa, đã trực tiếp khơi gợi lên hứng thú của Ngũ hoàng tử. Hắn còn có cơ hội sao? Không còn cơ hội nữa rồi.
Tùy tùng của Kỳ Huyên lên tiếng hỏi "Quận Vương, người nói xem vừa rồi Quận chúa hát cái gì vậy?"
Kỳ Huyên lắc đầu. Từ Trọng Nhiên thì lại nói: "Nghe nói Ôn Uyển Quận chúa tinh thông bác cổ, hiểu được tiếng nước ngoài. Nói không chừng, nàng hát chính là ca từ của nước ngoài." Hai người đều tỏ vẻ có khả năng này.
Dùng cơm xong, Ôn Uyển nói chuyện cùng hoàng đế một lúc. Đơn giản chỉ là một vài chuyện chính vụ. Ánh mắt của Ôn Uyển sáng lên: " Cậu Hoàng đế, phải nhớ muốn làm cho Đại Tề giàu có, thì giao thông và tình báo là đều không thể thiếu. Con phát hiện bây giờ muốn gởi thư tín, đều là để tôi tớ của chính mình gửi đi. Cái này thật phí phạm nhân lực vật lực, tuyệt đối lãng phí tài nguyên."
Hoàng đế vô cùng xác định, chắc chắn là Ôn Uyển vừa mới nghĩ ra cái chủ ý này. Cười nói: "Như thế nào, lại có chủ ý gì tốt nói cho cậu nghe?"
Ôn Uyển sờ sờ trán: "Cậu, hiện tại con không thể quá hao phí sức lực. Con nói với người một chút về khái niệm của con, đối với tương lai sẽ có tác dụng rất lớn." Ôn Uyển nhanh chóng xắp xếp từ ngữ dễ hiểu nhất nói cùng hoàng đế, còn nói nhất định phải thu phí. Nhanh thì thu phí cao, chậm thì có thể thu phí thấp hơn chút ít.
Sau khi Ôn Uyển nói xong lại nói: "Cậu, đừng nhìn cái này chỉ thu được về có mấy đồng. Tạm thời thì ít như vậy nhưng tích cóp dần về sau sẽ vô cùng nhiều. Tất nhiên, còn có một chỗ tốt nữa là tin tức nhanh nhạy, người ta nhận được tin tức cũng nhanh hơn. Quan phủ truyền công văn đi xuống cũng sẽ nhanh hơn mấy lần."
Hoàng đế nghe Ôn Uyển chỉ ra từng chỗ tốt liền cười nói: "Nha đầu con không biết như thế nào lớn lên được. Tốt, tuy nhiên nếu như muốn áp dụng ngay lập tức thì không được."
Ôn Uyển tỏ vẻ hiểu. Đây là một công trình xây cất lớn, cần triều đình ra sức. Nhưng hiện tại, cũng không có nhân lực và tiền bạc đi làm chuyện này.
Ôn Uyển theo nói chuyện với hoàng đế xong thì trở về phủ đệ của mình. Nghĩ tới việc trở lại phủ Quận chúa, Ôn Uyển bắt đầu hành hạ Hạ Dao cùng Hạ Ảnh. Bắt bọn họ rèn luyện ánh mắt, sau này ánh mắt tốt sẽ dễ sai sử hơn. Hai người đối với trò đùa dai của Ôn Uyển chỉ cười trừ.
"Quận chúa, có người ngăn cản xe ngựa. Là Tào đại nhân." Võ Tinh vội vàng thắng xe. Lập tức giải thích với người trong xe ngựa.
Ôn Uyển vừa nghe thấy liền âm thầm biểu lộ xem thường. Người này đoán chừng biết là mình dùng kế sách, nếu không sẽ không vọng động dùng phương pháp này chạy đến đường cái truy hỏi nàng như vậy. Chắc là không cam lòng rồi. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói "Mời hắn đến Túy Tương Lâu đi, nơi này không tiện nói chuyện." Võ Tinh vừa nghe liền đi vòng hướng Túy Tương Lâu.
Ôn Uyển vốn cũng không muốn để ý tới hắn. Nhưng nếu như bị nam nhân tạm thời mất đi lý trí đeo bám mãi, dù sao cũng không tốt. Dĩ nhiên, nàng không thể đánh hắn tàn phế. Nếu không, Tư Thông nhất định sẽ liều mạng với nàng.
Tào Tụng thấy Ôn Uyển hướng Túy Tương Lâu liền đi theo. Đến Túy Tương Lâu, lại được người ta dẫn tới hậu viên của Túy Tương Lâu.
Cảnh trí của hoa viên vô cùng xinh đẹp, phảng phất như là một biển hoa. Có hoa quế nở rộ phiêu hương bốn phía, hoa lài phấn trắng, các loại hoa hồng. . . . . . lúc mặt trời chiếu rọi vào, các loại hoa càng thêm kiều diễm rực rỡ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa là đà rơi xuống. Thậm chí còn bay bỗng ở trên đầu vai của Ôn Uyển .
Bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn nhẹ nhàng phất một cái. Trong tay nắm lấy một cánh hoa. Chậm chãi đi tới bên cạnh bên cạnh hồ nước thả xuống, những cánh hoa lập tức bồng bềnh bên trong nước hồ rồi tản ra .
Tào Tụng đến gần phía trước, muốn nói cái gì đó tuy nhiên lại không nỡ đánh vỡ cảnh vật tốt đẹp trước mắt. Ôn Uyển nghe được tiếng bước chân liền xoay người lại, nhìn về phía Tào Tụng nhẹ nhàng mỉm cười.
Tào Tụng thấy sắc mặt vui vẻ của Ôn Uyển thì chăm chăm ngó chừng Ôn Uyển. Thời khắc này, trong lòng hắn tràn đầy tức giận và không cam lòng. Tại sao, rõ ràng tài hoa đầy mình, tại sao lại giả dạng thành bộ dáng đó trước mặt hắn "Ngươi nói cho ta biết, tại sao, tại sao ngày đó phải làm như vậy?"
Ôn Uyển không hề bị oán hận của Tào Tụng làm ảnh hưởng, nhẹ nhàng nói "Không vì cái gì cả." .
Tào Tụng nghe xong liền nổi cơn giận dữ "Ta không tốt chỗ nào, tại sao không muốn gả cho ta?"
"Ngươi rất tốt, tài hoa đầy mình, nhân phẩm quý trọng, phong độ nhẹ nhàng, lại là Trạng nguyên lang đương triều. Bổn Quận chúa nào dám nói ngươi không tốt, ở trong kinh thành này người người đều muốn gả khuê nữ cho ngươi làm vợ." Ôn Uyển nói câu này, ! Dĩ nhiên đều là sự thật. Thế nhưng trong giọng nói của nàng lại tràn đầy khinh thường.
Tào Tụng rất không cam tâm "Vậy tại sao? Tại sao ngươi không muốn gả cho ta?" .
Ánh mắt linh động của Ôn Uyển đảo lòng vòng. Thật ra nàng vốn định nói chút ít lời khó nghe . Sau đó lại suy nghĩ một chút, giữa hai người chỉ có quan điểm không giống nhau thôi. Hơn nữa thì Tào Tụng cũng không làm sai điều gì. Hay là dùng lời nói uyển chuyển một chút vậy "Tại sao? Rất đơn giản, bổn Quận chúa không có hứng thú đi tranh đoạt với một đứa nha hoàn. Ngươi nói ngươi hy vọng cưới được bổn Quận chúa. Ngươi hy vọng có một người vợ tài hoa đầy mình, có cùng chung tiếng nói bầu bạn bên cạnh, hay là hy vọng có một thê tử bạc đầu giai lão, trong lòng ngươi đã biết rất rõ ràng rồi! Bổn cung cũng không hứng thú đi làm đồng bạn của ngươi." Trong lòng tăng thêm một câu, những thứ thi từ kia đúng là sao chép, chẳng qua là sao chép của con cháu đời sau thôi.
Tào Tụng không rõ Ôn Uyển nói những lời này là có ý gì, nên nhìn Ôn Uyển, hỏi "Thê tử của ta, đương nhiên là muốn cùng ta bạc đầu giai lão. Ta càng hi vọng vợ chồng cầm sắt hài hòa không xảy ra mâu thuẫn."
"Bạc đầu giai lão sao? Vậy ngươi nói với nha hoàn thông phòng mười năm tình nghĩa của ngươi, chấp tử tay, cùng tử giai lão chẳng phải đều không tính rồi. Không phải ngươi đã từng nói, đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, phải có trách nhiệm với mỗi lời nói hành động của mình sao? Nhanh như vậy đã quên rồi sao." Ôn Uyển nháy nháy mắt bộ dạng vô cùng tò mò. Nàng thật muốn xem Tào Tụng đáp lời như thế nào.
Sắc mặt Tào Tụng biến đổi "Đây chẳng qua là lời lúc ta dạy nàng học chữ, ta chưa từng có nói với nàng ấy như vậy. Không đúng, làm sao ngươi biết ta nói những lời này." Ôn Uyển Quận chúa làm sao biết. Không có khả năng đâu. Lúc đó bọn họ nói ở trong thư phòng... , Quận chúa làm thế nào biết được.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười "Nếu muốn biết thì sẽ biết được thôi, đâu có gì quá phức tạp. Ngươi thật đúng là nhân phẩm quý trọng, còn chưa lấy vợ đã muốn cùng thê thiếp hòa hợp, con trai trưởng còn không có sinh hạ thì thiếu chút nữa đã có thứ trưởng tử. Gia phong của Tào gia thật tốt a." Trong lời nói, tràn ngập khinh bỉ và giễu cợt.
Tào Tụng hoảng sợ nhìn Ôn Uyển: "Làm sao ngươi biết ? Đó là ngoài ý muốn thôi, ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nhưng, nhưng cũng đã xử lý tốt rồi."
Ôn Uyển cười đem một cánh hoa đào đặt ở trong miệng, rồi nhẹ nhàng phun ra: "Vậy thì như thế nào? Có liên quan sao tới Bổn cung sao?"
"Ta và ngươi cũng đã có hôn ước tám năm, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy?" Tào Tụng bi thương cũng là chuyện bình thường . Tám năm này, phụ thân và mẫu thân hắn, cũng đã dùng tới roi để bắt hắn học tập tiến bộ. Nhưng tới phút cuối cùng, lại phát hiện nàng căn bản không phải là người giống như mình nghĩ. Hắn thất vọng, hắn giống như đưa đám, hắn thật sự chịu không được một nữ nhân có tính tình thế làm thê tử của mình. Nhưng kết quả lại làm cho hắn biết, thì ra mọi chuyện đều giả dối, vị hôn thê này quả thật đúng như mình mong muốn. Thông tuệ, xinh đẹp, có tài học thức. Thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại dùng kế sách làm cho hắn tự mình rút lui, chỉ vì không muốn lấy hắn làm chồng.
Lúc này tâm tình của Tào Tụng, bi thương, tức giận, chịu đựng không được. Không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết cả.