"Bốp!" Yến Kỳ Hiên ngủ được nửa giấc, cảm giác bị đá một cước, liền từ trên giường té xuống đất. Mở mắt tỉnh táo nhìn lại thấy Ôn Uyển đang trợn mắt nhìn hắn, tức giận mắng tại sao lại chạy tới phòng của nàng ngủ, hơn nữa còn có mùi rượu nhạt nhạt.
"Ngày hôm qua uống rượu quá nhiều, không nhớ rõ, nhìn thấy gian phòng thì tùy ý đi vào, cũng không biết làm sao lại mò tới trong phòng ngươi" Yến Kỳ Hiên khép nép giải thích.
Ôn Uyển thấy trên người hắn tỏa ra mùi rượu nồng đậm, liền tức giận hơn. Tên này thế nhưng dám mang theo mùi rượu mò tới phòng nàng, thật là quá đáng. Ôn Uyển liền cầm gối đập hắn đuổi ra ngoài. Sau đó ngay lập tức cho người mang nước tới tắm rửa, lúc nhìn thấy trên tay có hai vết bấm liền giận đến mắng chửi người. Tắm xong liền đem chăn đan thảm trong phòng tất cả đều đổi. Lại giáo huấn Băng Dao một trận, nói sau này nếu nàng đã ngủ, không cho tên tiểu tử thối tới gần người nàng. Băng Dao đảm bảo rồi, nàng mới lại nằm xuống ngủ.
Ngày thứ hai, thấy ở nơi này thật không an toàn, lập tức nói muốn trở lại kinh thành. Thật ra nàng làm sao có thể bỏ được để trở về kinh, chỉ là muốn hù dọa Yến Kỳ Hiên, khi Yến Kỳ Hiên lần nữa bảo đảm sẽ không tái phạm, mới thu lại lời nói phải đi về.
Mấy ngày kế tiếp, Yến Kỳ Hiên muốn cho nàng vui vẻ, liền đưa nàng đi tụ tập bằng hữu, nhưng thật sự không thích hợp. Ôn Uyển không thích nói chuyện, cùng mấy bằng hữu của Yến Kỳ Hiên luôn xa cách, một thân bạch y, chiết phiến trên tay, ôn văn nhĩ nhã, bộ dáng cao cao tại thượng lạnh nhạt khiến bằng hữu của Yến Kỳ Hiên không thể chịu được nàng. Bằng hữu của Yến Kỳ Hiên trên cơ bản toàn hạng quần áo lụa là, sao có thể hợp với nàng.
Dù thế Ôn Uyển cũng rất hài lòng, vì ở chỗ này nàng không cần sợ nóng, lúc nào cũng bị một thân đầy mồ hôi. Chỗ này so sánh với bên ngoài mát mẻ hơn rất nhiều, theo Ôn Uyển tính toán phải thấp hơn khoảng 7. 8 độ. Nàng vô cùng tiếc nuối, tại sao nơi này chỉ để cho nam nhân tới du ngoạn, lẽ ra ban đầu nên đem nơi này trở thành biệt viện riêng của nàng. Thật là không có thuốc chữa hối hận nha.
Cuộc sống ở trong trang trôi qua thật thoải mái tự tại. Mỗi sáng sớm ngủ dậy liền tập đánh quyền, ăn xong điểm tâm liền đi dạo, lại bắt đầu leo núi một canh giờ, rồi trở về, đi qua chỗ đối diện có thức ăn ngon để ăn. Ăn xong lại đi dạo cho tiêu thực, liền trở về nằm ngủ trưa. Ngủ trưa dậy liền ở dưới cây tùng trong viện đọc sách, nghiên cứu kỳ nghệ, hoặc là thổi sáo, luyện chữ. Ôn Uyển thật thư thái nhưng không biết trong kinh thành đang mưa gió quay cuồng.
Trịnh Vương nhận được tin tức liền đè thấp thanh âm nói:" Tin tức là thật sao?"
Trầm Giản vô cùng khẳng định gật đầu: "Thiên chân vạn xác (chính xác nghìn vạn lần), ta đã xác nhận rõ ràng, Chu Vương quả thật cùng Triệu Vương liên thủ."
Trịnh Vương nghe xong liền nắm chặt quả đấm, hồi lâu cũng không nói chuyện. Vốn Tô Tướng nguyện ý giúp hắn một tay khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng không đợi hắn thoải mái được hai ngày, lão Tam và lão Ngũ thế nhưng lại cùng liên thủ. Đây đối với hắn là tin tức cực kỳ bất lợi. Lão Tam từ nhỏ không thèm đối phó hắn nhưng cũng luôn khi dễ, lão Ngũ thì vẫn hận không thể diệt trừ hắn một cách thống khoái, hai người liên thủ đối với hắn ý nghĩa như thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Trịnh Vương nghĩ một hồi lâu, mới dần bình tĩnh tâm tình, khôi phục bình thường liền hỏi:" Có thể điều tra rõ nguyên nhân gì khiến cho Chu Vương cùng Triệu Vương liên thủ không?" Nếu như không có đầy đủ lợi ích, tại sao lão Tam có thể hạ mình dưới lão Ngũ. Nơi này nhất định có nguyên nhân hắn chưa tra được.
Trầm Giản lắc đầu, qua hồi lâu thử dò xét liền hỏi:" Vương gia có định để cho Quận chúa trở lại hay không? Hôm nay chính là thời điểm khẩn cấp cần Quận chúa trợ giúp."
Trịnh Vương lạnh lùng nói:" Ngươi biết cái gì?"
Trầm Giản mặt không đổi sắc đáp:"Ta biết Quận chúa không ở trong Ôn Tuyền sơn trang, mà là được Vương gia thả ra đi chơi ở bên ngoài. Vương gia đừng suy đoán, ta chẳng qua là trong lúc vô tình biết Vương gia cẩn thận xem xét tin tức của Giang Thủ Vọng. Hơn nữa ngài dường như đối với bệnh tình của Quận chúa cũng không gấp gáp. Vương gia có lẽ có thể giấu diếm được người khác, nhưng ta dù sao cũng ở bên ngài lâu như vậy, nên vẫn có thể cảm giác được."
Trịnh Vương nghe lời này, sắc mặt cũng hòa hoãn rất nhiều, nhưng lại lắc đầu:" Nếu ta đã đáp ứng cho nàng một năm thời gian, thì nhất định làm được. Còn nữa, cho dù không có Ôn Uyển, cũng phải dựa vào chính mình để thành công. Nếu như Phụ hoàng thật sự lựa chọn lão Ngũ, ta cũng không có lời nào để nói."
Trầm Giản thấy Trịnh Vương ở trước mặt mình cũng không lộ lời thật, chỉ có thể cười khổ, nếu như không có nguyên nhân khác, Vương gia tuyệt đối sẽ không ở thời điểm mấu chốt như vậy cho Quận chúa đi ra ngoài. Đành nói hai câu, liền cáo từ. Trịnh Vương nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt lóe lóe, liền quay vào.
Ở Hàm Phúc Cung, Quách ma ma mặt lộ đầy vẻ vui mừng:" Nương Nương, không nghĩ tới Vương gia dùng kế sách của người lại thành công. Hiện tại Chu Vương điện hạ cũng đứng ở bên Vương gia, đối với Vương gia thật sự là như hổ thêm cánh, Trịnh Vương không còn có giá trị uy hiếp nữa".
Hiền Phi lắc đầu:" Một ngày con ta còn không đạt được ngôi vị thái tử, thì chưa thể giải trừ lòng cảnh giác. Bây giờ cũng không phải thời điểm cao hứng. Hoàng Thượng nghĩ thế nào, Bổn cung thật sự không đoán ra. Nói vô ý, đúng là đang nghiêng về phía con ta, nói cố ý, tại sao hết lần này tới lần khác lại để Trịnh Vương ở một bên cùng con ta tranh đấu."
Quách ma ma cười nói:" Nương nương người đã quên mất chính người đã nói rằng Vương gia không nghe lời khuyên của người khác, nếu không phải có người tới đè ép, hắn sao có thể cảm giác được nguy cơ mà từ từ thay đổi những khuyết điểm đó. Hôm nay Vương gia đã làm được rất tốt."
Hiền phi gật đầu, cũng lộ ra nụ cười, nhưng rất nhanh lại hỏi:" Ôn Uyển ở thôn trang thế nào? Bệnh tình có thể tiếp tục có chuyển biến xấu hay không?"
Quách ma ma gật đầu: "Căn cứ mật thám hồi báo, bệnh tình của Ôn Uyển Quận chúa dường như càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc trước hoàng hôn mỗi ngày còn để nha hoàn đỡ nàng ra ngoài đi lại, hiện tại không hề ra cửa. Chẳng qua là trong phòng đều là mấy nha hoàn từ phủ Trịnh Vương nên tình hình cụ thể trong phòng cũng không rõ ràng. Vương thái y đối với bệnh tình của Quận chúa một điểm cũng không tiết lộ nhưng gần đây nhìn chân mày càng ngày càng cau chặt, người phía dưới đoán chừng bệnh tình của Ôn Uyển quận chúa đang chuyển biến xấu đi".
Hiền Phi nghe điểm này mới nhẹ nhõm một chút, đang nói thì Tư Nguyệt từ bên ngoài trở về nhìn thấy Hiền Phi, liền đến phía trước kéo tay áo nói:" Hoàng tổ mẫu, Tư Nguyệt đói bụng."
Hiền phi cầm khăn lau mồ hôi trên trán nàng, ôn nhu nói:" Đã sớm cho người chuẩn bị đồ ăn? Nhưng con phải nghỉ một chút, để đỡ nóng một chút mới có thể ăn."
"Tốt" Tư Nguyệt ngọt ngào đáp ứng. Kể từ khi Ôn Uyển đi đến thôn trang, Hoàng gia gia sủng ái nàng, Hoàng tổ mẫu cũng mọi chuyện đều thuận theo nàng, nàng ở trong cung như cá gặp nước, trôi qua thật dễ chịu. Cho nên nàng nghe nói bệnh tình Ôn Uyển ngày càng không tốt thì trong lòng rất vui vẻ. Nếu không thể tốt lên, tiếp tục chuyển biến xấu, vĩnh viễn không thể trở lại thì thật không còn gì tốt hơn.
Hoàng Đế biết Ôn Uyển chạy tới Minh Nguyệt sơn trang liền đối với Ôn công công bên cạnh nói:" Cái nha đầu này thật là đầu thai sai rồi, nếu là một vị nam tử, nhất định có thể trở thành một ẩn sĩ thanh danh lan xa. Làm sao lại có hứng thú lớn với du sơn ngoạn thủy như vậy? Ban đầu không nên để cho Tống Lạc Dương dạy nàng, đem một đứa nhỏ dạy thành giống như lão đầu tử."
Ôn công công nghe liền cười trộm, muốn dạy cũng phải là dạy thành giống lão thái bà, tại sao có thể nói là trở thành lão đầu tử đây. Xem ra Hoàng Thượng thật đúng là đem Quận chúa coi thành nam tử rồi.
Hoàng Thượng nói mấy câu, liền để cho Ôn công công lui ra. Chờ Ôn công công đóng cửa, trong điện không còn ai, mới nhẹ giọng nói:" Ra đi, đã điều tra xong?"
Một bóng đen liền quỳ trước mặt ông thưa:" Bẩm chủ thượng, đã điều tra xong."
Hoàng Đế nhận đồ, mở ra nhìn, sắc mặt có chút khó coi, tiếp theo nặng nề thở dài một tiếng, phất phất tay, bóng đen kia thân thể chợt lóe, liền không thấy. Nếu như Ôn Uyển ở chỗ này, khắng định sẽ cho là làm ảo thuật, bởi vì cùng ảo thuật thật sự giống nhau.
Hoàng Đế nhìn đồ vật bóng đen đưa cho ông một lần nữa, lộ ra một nụ cười khổ vô cùng mệt mỏi. Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, lão Tam vẫn không thể để xuống. Chỉ chớp mắt, Bạch thị đã mất ba mươi mốt năm, Bạch thị vốn là người có thể trở thành Hoàng Hậu, bởi vì trận phong ba kia mà chết. Chẳng qua không nghĩ tới, lão Tam chấp niệm còn quá sâu, đi qua hơn ba mươi năm, hắn vẫn còn chấp nhất như thế, rốt cuộc là lão Tam chấp nhất hay Bạch thị chấp nhất.
Hiện tại lần nữa hồi tưởng, năm đó ông thật có lỗi với Bạch thị. Chỉ đơn giản là ông si mê Thích Vãn Hà, muốn đem những điều tốt đẹp nhất cho nàng mới kháng cự tất cả áp lực, không lập thê tử kết tóc là Bạch thị làm hậu, làm cho nàng ấy đành phải ở địa vị dưới Thích Vãn Hà.
Lúc đó Tô Ngự sử là một lão đầu vô cùng ngoan cố, khuyên không được, sợ ông sa vào sắc đẹp sẽ để nàng thành độc sủng Hậu cung, liền đem nữ nhi duy nhất, Phụng Tiên Tử tài danh khắp thiên hạ vào Hoàng cung, để có thể ở một bên khuyên giải ông, đừng có sa vào sắc đẹp mà mất nước. Lúc ấy ông rất không thích vị nữ tử tài danh vang xa này, sau đám cưới, nhìn cũng không nhìn. Cuối cùng Lão sư chịu không được, uyển chuyển tự nói với ông nàng ấy chính là quan môn đệ tử của Lão sư, cũng chính là tiểu sư đệ của ông. Chuyện sau đó Hoàng Đế thật không muốn hồi tưởng nữa.
Hôm nay lão Tam đã là người hơn bốn mươi tuổi, không nghĩ tới vẫn nhớ tới chuyện này, cũng vì chuyện này mà bị lão Ngũ đả động tới. Khụ, lão Ngũ là nhi tử ông gửi gắm hy vọng, thật mong đừng khiến ông thất vọng.
Nhưng mà Trịnh Vương, nghĩ đến nhi tử này, Hoàng Đế cũng không biết mình lên dùng tâm tình gì đi đối mặt. Nếu là lúc trước, nhi tử này vẫn khiến ông chán ghét, sẽ không làm ông suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, cái nhi tử bị ông chán ghét hơn hai mươi năm này, lại là nhi tử của Sư muội, bị nàng ấy đánh tráo ra ngoài. Không công bị khổ hơn hai mươi năm, không công chịu bị ông chán ghét hai mươi năm. Mà nhi tử này, thời điểm ở trong kinh thành bình thường đến độ để cho ông không nhớ tới mình còn có đứa con trai như vậy, vừa chạy tới đất phong liền ngay lập tức nổi lên danh tiếng. Ông lúc này mới phát hiện, lão Bát vẫn bị lãng quên văn tài vũ lược không hề thua kém danh tiếng của lão Ngũ. Tại thời điểm Ôn Uyển mới xuất hiện, ông cẩn thận đi thăm dò liền biết, ma ma cùng thiếp thân thái giám bên cạnh lão Bát đều không phải người tầm thường. Những thứ này thật sự không hợp lẽ thường, hơn nữa tướng mạo Ôn Uyển cùng lão Bát quá giống nhau, ông chưa mở cái hộp sư muội lưu lại, cũng đã biết lão Bát chính là nhi tử của sư muội.
Nên vứt bỏ ai, chọn ai, ông nhất thời không thể lựa chọn. Giữa hai người ông thật chưa có quyết định được. Mỗi người đều có các ưu điểm cùng khuyết điểm trí mạng, vẫn nên nhìn lại cho kỹ, cũng nên nhìn nhiều một chút, có thể nhìn ra rốt cuộc ai thích hợp hơn.
Bên trong Dưỡng Hòa Điện, một lão nhân cô tịch ngồi suy nghĩ trong cung điện lạnh lẽo.