Quyển 7 Chương 240: Chuyện vợ chồng (thượng)

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:26:48

Dưới ánh nến nhu hòa, Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển không chớp mắt. Ôn Uyển nhìn khuôn mặt của Bạch Thế Niên trong gương đang nhu tình nhìn mình, không hiểu sao Ôn Uyển lại nghĩ đến chuyện hai người... Nghĩ đến đây Ôn Uyển có cảm giác vô cùng không tự nhiên! Nàng nghĩ hay là trao đổi trước với Bạch Thế Niên đã, ừ, trao đổi trước rồi lại nói những cái khác. Ôn Uyển vừa đứng lên, Bạch Thế Niên đã ôm lấy nàng từ phía sau. Đầu cọ vào cổ nàng, lẩm bẩm nói: "Vợ, ta nhớ nàng lắm, tám năm qua mỗi ngày ta đều nhớ nàng." Ôn Uyển muốn đẩy ra nhưng lại nghĩ hiện tại mà đẩy Bạch Thế Niên ra có khi hắn lại nghĩ rằng nàng ghét bỏ hắn rồi! Có chút do dự. Có thể bình tĩnh chung đụng trước được không? Nàng không muốn nhanh vậy đã tiến vào chủ đề, phải cho chút thời gian thích ứng nha. Bạch Thế Niên cảm giác được Ôn Uyển có chút kháng cự, ôm Ôn Uyển thật chặt trong ngực. Khẽ nói: "Vợ, ta đã trở về. Ta đã trở về rồi vợ. Ta sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nữa. Sau này sẽ luôn ở bên cạnh nàng, không để nàng phải chờ đợi nữa." Ôn Uyển đang không được tự nhiên, thời điểm nghe những lời này nước mắt không kiềm được tí tách rơi. Tám năm rồi, nàng chờ đợi tám năm, chờ đợi đến cực khổ. Chờ đợi đến mức khiến nàng sinh lòng oán hận, trong lòng có bất mãn. Cho nên mới có cảm giác không tự nhiên, nhưng mà trở về rồi, rốt cuộc trở về rồi. Không khiến nàng phải đợi chờ đến khi tóc bạc. Như Bạch Thế Niên nghĩ, trong tận đáy lòng, Ôn Uyển có oán hận Bạch Thế Niên. Ai có thể tưởng tượng được nàng quản lý làm ăn lớn như vậy, phải xử lý sự vụ của hai phủ đệ, còn phải dạy hai đứa bé, làm những chuyện này nàng cực khổ cỡ nào. Chuyện này thì cũng thôi đi, những khi nàng bệnh hoặc các con ốm, nàng hi vọng biết bao rằng Bạch Thế Niên có thể ở bên cạnh giúp đỡ nàng, cùng nhau gánh vác. Đáng tiếc vào lúc đó lại không thấy bóng dáng Bạch Thế Niên đâu. Như vậy nàng phải kiên cường chống đỡ, không để bản thân bị bệnh, không để các con nhìn thấy bản thân yếu ớt, ngày ngày phải gánh vác, chống đỡ đến cực khổ. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển khóc, hôn những giọt nước mắt rơi xuống của Ôn Uyển, lại hôn từ khóe mắt hôn xuống, chóp mũi, hai má, hôn đôi môi đỏ mọng vẫn ngày đêm mong nhớ. Ôn Uyển không phản kháng cũng không chủ động. Bạch Thế Niên đã nhịn tám năm, thấy Ôn Uyển không phản kháng, lúc này sao còn nhịn được. Lần đến ngang hông, tháo đai lưng, áo tắm rơi trên mặt đất, lộ ra trung y bên trong. Còn muốn cởi trung y thì bị Ôn Uyển ngăn lại: "Hôm nay không được, ngày mai ta có chút chuyện." Ôn Uyển thật sự không muốn, uhm, hôm nay là một ngày mệt mỏi, nếu buổi tối lại tốn sức ngày mai làm sao rời giường được. Đến lúc đó hoàng đế không tìm được người, biết nguyên nhân nàng nàng đến trễ chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao? Bạch Thế Niên thở hổn hển, lúc này mà gián đoạn thì thật muốn mạng người ta mà! Nhưng thấy Ôn Uyển nói quá mức mệt mỏi lại có chút không nỡ. Đang đấu tranh tâm lý. Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên dừng lại trong lòng vẫn rất hài lòng. Ôn Uyển vòng hai tay ôm lấy eo Bạch Thế Niên nói chuyện rất ôn nhu: "Mấy ngày này còn có rất nhiều chuyện, thật sự không được. Chờ qua mấy ngày bận rộn này được không?" thứ nhất Ôn Uyển vẫn có chút là lạ, muốn thích ứng một chút rồi mới lăn giường, thứ hai mấy ngày này nàng khẳng định sẽ bận rộn đến quay mòng mòng, nàng không muốn ban ngày mệt mỏi rồi ban đêm lại mệt mỏi tiếp, nàng không muốn thành người sắt. Kết quả của làm người sắt chính là sau khi hết bận nàng sẽ ốm nặng một trận. Vì suy nghĩ cho thân thể, Ôn Uyển nghĩ vẫn nên kiềm chế chút. Nếu nói thân thể là tiền vốn, những chuyện này có thể từ từ rồi làm. Bạch Thế Niên dừng lại một chút, khàn giọng nói: "Được." Đều đã nói như vậy rồi, nếu còn mạnh mẽ cưỡng cầu chẳng phải là rất không quý trọng vợ sao? Ôn Uyển đối với chuyện này rất khác người, vẫn là nghe nàng thì tốt. Bạch Thế Niên muốn lên giường, lên giường rồi từ từ thu thập. Nếu Ôn Uyển biết suy nghĩ của Bạch Thế Niên tuyệt đối sẽ muốn hai vợ chồng tách ra ngủ. Bạch Thế Niên ôm thắt lưng Ôn Uyển, cẩn thận đặt lên giường. Sau đó tự cởi quần áo, chỉ mặc một chiếc tiết khố đơn bạc lên giường. Ôn Uyển đã ngủ nhiều như vậy cũng không có bao nhiêu buồn ngủ. Ôn Uyển không muốn làm gì kia nhưng lại rất muốn trò chuyện với Bạch Thế Niên: "Chàng kể với ta một chút chuyện biên thành đi." Hiện tại Bạch Thế Niên hoàn toàn không muốn nói chuyện gì với Ôn Uyển cả, vợ yêu tưởng nhớ nhiều năm nằm trong ngực mà còn có thể nói chuyện vậy hắn có thể thành Liễu Hạ Huệ rồi. Nhưng là nguyện vọng của Ôn Uyển, hắn cũng trả lời nàng mấy câu để Ôn Uyển thả lỏng cảnh giác. Ngày thường trong phòng ngủ có đốt địa long, trong phòng cũng rất ấm áp, Ôn Uyển đắp hai chăn, bình thường thì rất ổn, hiện tại lại không được. Bên cạnh có một hỏa lò, đắp hai chăn khiến người chảy mồ hôi, Ôn Uyển đá văng một chăn ra. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nói quá nóng, ôn nhu nói: "Vợ, cởi cả trung y ra đi." Ôn Uyển đồng ý mới là kỳ quái đó. Nhưng bị Bạch Thế Niên ôm quả thật rất nóng, Ôn Uyển không nhịn được đá nốt cái chăn còn lại ra. Nhăn nhó một lát, Ôn Uyển thật cởi trung y ra. Sau khi cởi trung y ra trên người cũng chỉ còn một cái yếm và tiết khố. Yếm cũng không hoàn toàn là yếm cổ đại mà có một chút cải tiến, dưới phần ngực là dây buộc tuy cách làm khác nhau nhưng cũng có công hiệu giống như thắt lưng áo ngủ. Chỉ là so với đồ ngủ hiện đại thì hở hơn một chút, phần lưng bốn phía là những sợi dây đan xen, tiểu khố chính là quần lót hiện đại, ôm lấy cặp mông đầy đặn. Bạch Thế Niên nhìn cái lưng trơn bóng, hai vai lõa lồ cùng da thịt nõn nà dưới những sợi dây đan xen sau lưng, như ẩn như hiện tạo thành hấp dẫn trí mạng. Tay Bạch Thế Niên còn chưa vươn ra thì Ôn Uyển đã quay đầu lại, thấy hắn, sững sờ nói: "Sao vậy?" Nói xong cũng thấy mình vờ ngớ ngẩn. Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển không chớp mắt. Nhan sắc của Ôn Uyển chỉ thuộc loại trung thượng đẳng, nhưng hiện tại khuôn mặt thon gầy trơn bóng, mày liễu cong cong, mắt hạnh ngập nước, còn có ánh mắt câu hồn. Hiện tại rốt cuộc Bạch Thế Niên biết cái gì gọi là nghiêng nước nghiêng thành. Lúc này trong lòng Bạch Thế Niên có một mãnh thú đang kêu gào ầm ĩ. Ôn Uyển nhìn trạng thái của Bạch Thế Niên liền lập tức lùi lại. Chui vào chăn lẩm bẩm: "Ngủ." Nói xong cũng nằm xuống. Bạch Thế Niên cũng nằm xuống, không nhịn được sờ lưng Ôn Uyển. Da thịt non mềm như đồ sứ, Bạch Thế Niên sờ vào không nỡ buông tay. Ôn Uyển bị Bạch Thế Niên sờ lưng, toàn thân liền run lên, thật ra thì mới rồi Ôn Uyển cũng có một chút xíu động tình, chẳng qua nàng cũng không biết bản thân mình làm sao, chính là không muốn (ngoài miệng nói không muốn nhưng trong lòng đã có ý động rồi. Nói đơn giản chính là khó chịu). Cũng trong lúc chần chờ này, đôi bàn tay thô ráp của Bạch Thế Niên đã lần đến trước ngực, vuốt ve bộ ngực đẫy đà, cắn tai Ôn Uyển, trầm giọng nói: "Vợ, so với trước kia lớn hơn nhiều. Ta phải dùng hai tay mới nắm được." Ôn Uyển vụt đỏ mặt, muốn mắng chửi người đến cửa miệng lại thành: "Ừ, sinh con xong sẽ..." Nói tới đây đột nhiên dừng lại. Cái gì đây, nàng nói cái gì vậy? Chẳng lẽ tám năm không gặp mình thành nhịn không được rồi. Trong lòng nghĩ vậy nhưng không có thừa nhận, nếu không thì hiện tại nàng đang làm cái gì nha! Bạch Thế Niên bật cười: "Ta cũng nghe nói vậy, nữ nhân sau khi sinh con chỗ này sẽ dễ dàng lớn lên. Vợ, mỗi lần gặp lại sau khi tách ra đều lớn hơn. Thật tốt." Nói xong còn cố ý bấm một cái. Ôn Uyển đau, có chút cáu tiết: "Chàng còn không biết xấu hổ mà nói, mỗi lần đều chiếm lợi của ta." lúc này Ôn Uyển đang nghĩ đến chuyện thần xui quỷ khiến năm đó. Cái gì đây, năm đó nàng mới 13 tuổi, 13 tuổi đó, có cần đói khát như vậy không?Sao nàng lại gả cho một kẻ luyến đồng đây! Thật thua lỗ. Lúc này Bạch Thế Niên thấy ánh mắt tức giận của Ôn Uyển không phải là tức giận mà rõ ràng là câu dẫn đó. Chân chính là mị nhãn như tơ. Yết hầu của Bạch Thế Niên dịch chuyển, lúc này nào còn nhịn được nữa, trước giờ Bạch Thế Niên là người muốn gì thì làm đó không chút do dự, muốn kéo cái yếm trên người Ôn Uyển xuống, liền kéo. Ôn Uyển còn muốn giãy giụa, trực tiếp ngăn miệng lại. Ôn Uyển thấy động tác gấp gáp của Bạch Thế Niên, tức giận cực kỳ, nàng thực sự phát hỏa rồi. Có gấp như vậy, không thể đợi sao? Nếu như đói khát như vậy sao còn ngốc ở biên thành tám năm. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không phối hợp, Bạch Thế Niên không khó chịu với Ôn Uyển mà bắt lấy tay nàng đặt lên mệnh căn nóng bỏng của mình: "Vợ, thật sự không nhịn được rồi, nếu còn nhịn nữa ta sợ có chuyện thật đó. Vợ, một lần thôi, một lần có được không?" Ôn Uyển phẫn hận nhìn chằm chằm Bạch Thế Niên, khốn kiếp, lại dám uy hiếp mình. Thái giám thì thái giám, thái giám còn tốt hơn. Uhm, không được thái giám thì chẳng phải mình sẽ thành hoạt quả phụ sao? Thủ tám năm, lại muốn thủ cả đời. Khốn kiếp. Thật ra Ôn Uyển cũng muốn, nếu không nàng đã sớm trốn sang sương phòng ngủ rồi. Nhưng nàng lại luống cuống một cách kỳ lạ. Theo lời Hạ Dao mà nói nàng chính là già mồm cãi láo. Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển đi vào cõi thần tiên, cũng không đấu khẩu với nàng, có thời gian đấu võ mồm còn không bằng tiếp tục giải khát. Nhưng Bạch Thế Niên lần đầu hành nghề, không cởi được mấy sợi dây buộc yếm. Giật hai lần không được Bạch Thế Niên liền muốn dùng sức mạnh giựt đứt sợi dây luôn rồi. Ôn Uyển cũng sợ nam nhân như dã thú này rồi, không biết kéo như vậy sẽ rất đau sao. Khụ, đã đến mức này rồi cũng không thể để Bạch Thế Niên cái gì kia. Bạch Thế Niên thành thái giám rồi thiệt thòi cũng là nàng. Ôn Uyển không còn cách nào hơn là cởi sợi dây sau lưng. Được rồi, trói buộc vừa thoát, tiểu khố dưới thân cũng không thấy tung tích. Hai người thẳng thắn gặp nhau. Sắc mặt Ôn Uyển đỏ ửng. Mặc dù nói hai người đã là vợ chồng, năm đó việc nên làm cũng đã làm hết, hiện tại con trai cũng đã tám tuổi rồi, những chuyện này vốn hết sức bình thường. Nhưng rốt cuộc tám năm không gặp, tám năm không làm chuyện này, Ôn Uyển rất khẩn trương, khẩn trương đến nỗi Ôn Uyển không dám nhìn Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên không biết suy nghĩ của Ôn Uyển, lúc này hắn không chớp mắt nhìn thân thể đỏ ửng không một mảnh vải của Ôn Uyển. Tóc đen như mực, thân thể bạch ngọc không tỳ vết, đôi tuyết phong săn chắc đẫy đà non nớt như hai trái đào mật ngạo nhiên dựng đứng, bụng bằng phẳng trơn bóng, vòng eo nhỏ nhắn không chút mỡ thừa, dường như một tay có thể ôm trọn, cánh tay tròn thẳng, thon dài... Đều nói nữ nhân sinh con xong dung mạo, vóc dáng đều rất khó coi (Bạch Thế Niên là bị ảnh hưởng bởi những người bên cạnh, đều nói nữ nhân sinh con xong sẽ thành bà cô luống tuổi có chồng). Nhưng tám năm đã qua, con trai cũng tám tuổi rồi nhưng vợ hắn thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, thân thể cũng thành thục hơn trước kia. Bạch Thế Niên đưa tay nắm lấy bầu ngực đẫy đã, Bạch Thế Niên đè thấp giọng nói: "Vợ, thật đẹp." Không đợi Ôn Uyển đáp lời đã vùi mặt vào, lưỡi rực lửa ngậm lấy trái anh đào trước ngực, hai trái đều không bỏ qua hết, mút lại liếm láp. Đôi bàn tay to cũng du tẩu khắp nơi. Theo động tác của Bạch Thế Niên từng đợt sóng nhiệt nóng bỏng truyền tới, một lần lại một lần, cảm giác tê dại đánh vào khiến Ôn Uyển không nói được một câu hoàn chỉnh. Có lẽ sinh con xong thân thể cũng nhạy cảm hơn, không cần khiêu khích Ôn Uyển thêm nữa, dưới động tác của Bạch Thế Niên, Ôn Uyển rất nhanh động tình. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển cũng đã động tình, lúc này hạ thân trướng đến khó chịu, tám năm tưởng nhớ, tưởng nhớ tận xương. Hắn muốn nàng, bức thiết muốn, tám năm này hắn cũng sắp điên rồi. Lúc này Bạch Thế Niên không còn cách tự kiềm chế nữa, sâu trong lòng như có tiếng kêu gào, kêu gào muốn vào hang sâu, muốn nhiều hơn nữa. Dục vọng lấn át lý trí, cũng không có chừng mực, cho là vẫn như năm đó, tiến vào rất sâu. Bạch Thế Niên cảm thấy bên trong xiết chặt, chuẩn bị động tác mạnh. Ôn Uyển cảm thấy hạ thân như bị xé rách, trướng đau khó chịu, vừa đau đớn như bị kim châm, trừ đau chính là đau, nào có một điểm vui sướng. Ôn Uyển không nhịn được một bên kêu gào, một bên đấm Bạch Thế Niên: "Ngươi tên khốn này, nhẹ một chút, đau quá..." Ôn Uyển không biết Bạch Thế Niên lại khẩn cấp như vậy, nàng còn chưa chuẩn bị xong. Tên khốn kiếp này, cho rằng nàng vẫn như năm đó sao, cũng không biết ôn nhu một chút. Đau muốn chết, đau đến nỗi Ôn Uyển hận không thể cắn đứt một miếng thịt của Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên cúi đầu thấy mặt Ôn Uyển đã nhăn thành một đoàn rồi, có thể thấy thực sự rất đau. Thân thể Bạch Thế Niên liều mạng kêu gào kêu hắn tiếp tục động tác mạnh, nhưng lần này lý trí chiến thắng, cật lực khắc chế vọng động, động tác chậm lại. Ôn Uyển rất muốn một cước đạp Bạch Thế Niên xuống giường. Nhưng nhìn Bạch Thế Niên vì ẩn nhẫn mà trên trán cũng xuất hiện mồ hôi hột lại không nỡ. Ôn Uyển khẽ thở dài, lựa chọn tận lực phối hợp. Ôn Uyển cố thả lỏng thân thể đang căng cứng của mình, thả lỏng, tiếp tục thả lỏng. Ôn Uyển không thể không thừa nhận sinh con xong sẽ mẫn cảm hơn trước kia, càng dễ dàng bị động tình. Vừa mới muốn chết không sống nổi, dưới sự kiên nhẫn vuốt ve của Bạch Thế Niên, Ôn Uyển cảm giác xương cốt cả người mình như bị đốt thành tro bụi, xụi lơ như một vũng nước. Bạch Thế Niên khàn giọng khẽ nói: "Vợ à, có thể không?" Hắn cấp thiết muốn đi vào nhưng lại sợ Ôn Uyển quá đau. "Ừ..." Ôn Uyển vươn tay ôm eo Bạch Thế Niên, theo bản năng của thân thể đáp một tiếng. Có được sự cho phép, Bạch Thế Niên cuối cùng cũng không khắc chế nữa, đặt hai chân thon dài của Ôn Uyển lên vai mình, hai tay đưa ra phía trước nắm lấy trái đào đầy đặn, mềm mại như hai trái đào mật, sau đó tiến lên phía trước một cái, đưa gốc rễ tiến vào, rốt cuộc có thể xông vào. Lúc này Bạch Thế Niên đã không còn lý trí, hoàn toàn nghe theo bản năng của thân thể, bắt đầu hoạt động trên phạm vi lớn. Mỗi lần eo tiến vào như muốn dùng sức toàn thân tiến lên, hai bàn tay xoa bóp, như muốn vò nát Ôn Uyển, bóp nàng thành một phần thân thể của mình. Sẽ không chia lìa nữa. Dưới động tác hết sức lỗ mãng này, Ôn Uyển chỉ có thể vòng tay ôm cổ Bạch Thế Niên, hai mắt nhắm lại, mới bắt đầu còn có chút đau đớn, nhưng theo phía dưới dần ẩm ướt, cảm giác đau đớn cũng ít đi. Chỉ thấy phía dưới dần được lấp đầy, mỗi lần tiến vào tựa như tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng. Mỗi lần tiến vào rồi rút ra đều mang lại cho nàng khoái cảm đến co rút, mang theo vô tận khoái cảm kia lên đỉnh. Chiếc giường lớn mang phong cách cổ xưa theo động tác của Bạch Thế Niên cũng khẽ lung lay.