Muốn giải trừ tâm ma, biện pháp duy nhất, chính là để họ tự đánh bại Ngọc Thần Tử.
"Lần này nếu lại thất bại, các ngươi mau biến đi cho ta!"
Diệp Thiếu Dương cố ý đe dọa.
Huynh muội Tiểu Thanh cười hắc hắc, biến hóa chân thân, vây lại Ngọc Thần Tử, không để lão ta có cơ hội triển khai công kích.
Diệp Thiếu Dương xoay người đối mặt Lăng Vũ Hiên.
Lăng Vũ Hiên không vội tiến công, vừa mới đã trải qua một hồi đại chiến, hắn cũng mệt đến thở không ra.
Diệp Thiếu Dương thân bị thương trong người, nhờ sát khí làm mình tỉnh lại, kích hoạt Thần Phù, hiện tại sát khí đã rút đi, cương khí trong cơ thể cạn kiệt, cơ hồ sắp đứng không vững.
Nhưng cuộc chiến giữa hắn với Lăng Vũ Hiên, là chuyện riêng của hắn, bất luận thế nào cũng phải tiếp tục cho xong.
"Ngươi bị thương, không phải đối thủ của ta."
Lăng Vũ Hiên nhìn hắn, nói.
"Bất quá nếu ngươi một lòng muốn chết, ta cũng không ngại giúp ngươi."
Diệp Thiếu Dương không nói gì, vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Lăng Vũ Hiên nhìn phía bên kia, Ngọc Thần Tử đang đấu với hai con xà yêu, thở dài, nói: "Trúng kế rồi, đó chính là mục đích của Hồ Tinh, không phải vì muốn bớt đi một đối thủ như ngươi, mà là châm ngòi đại chiến, đứng giữa thu lợi."
Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi đang giải thích với ta sao?"
Lăng Vũ Hiên cười lớn: "Sao ta phải giải thích với ngươi, dù đây có là âm mưu, diệt ngươi xong, ta vẫn có thể tự mình phong ấn Yêu Vương!"
Vừa nói xong, liền vươn tay tháo búi tóc trên đầu, tóc dài xoã tung, cắt đầu ngón tay, điểm một giọt máu lên giữa trán mình.
Tháo búi tóc, điểm ấn đường, là thủ đoạn của Côn Luân Sơn, giống như mặc hoa phục chỉnh tề trước khi làm đạo tràng, có thể tăng thêm hiệu quả tác pháp.
Diệp Thiếu Dương biết, hắn muốn dốc toàn lực quyết đấu một trận.
Lập tức cũng đốt một tấm linh phù, cắt đầu ngón tay, dùng tro giấy trộn lẫn với máu, vẽ đạo văn lên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Hai người đối diện một hồi, đang định động thủ, đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm thiết, cùng nhau quay đầu lại, thấy thảm cảnh trước mặt: Tiểu Thanh Tiểu Bạch đã hóa thân thành mãng xà, gắt gao trói chặt Ngọc Thần Tử, vặn vẹo thân mình theo hướng khác nhau, giống như một đôi Kim Giao Tiễn, ra sức quấn chặt ông ta, xương cốt vỡ vụn, phát ra tiếng "ca ca "
, miệng kêu liên tục kêu gào thảm thiết.
"Sư phụ!"
Lăng Vũ Hiên nào còn tâm tình đấu pháp, phi thân lao tới, sợ mình tới không kịp, niệm một đạo chú ngữ, vận công ném Đả Thần Tiên trong tay qua đó, hóa thành một đạo thanh quang, đánh thẳng về phía Tiểu Thanh Tiểu Bạch.
Hai huynh muội đang dốc toàn lực đối phó Ngọc Thần Tử, không thể phân thân.
Diệp Thiếu Dương phi thân đuổi theo, nhưng không kịp nữa rồi.
Trong nháy mắt thanh quang sắp đánh trúng bọn họ, một đạo bạch khí bay vút tới, chắn phía trước hai huynh muội, biến ảo thành hình người, hai tay nâng Đả Thần Tiên, khẽ hô một tiếng, lui về phía sau nửa bước, hoá giải linh lực của Đả Thần Tiên, đánh bay ra ngoài, Lăng Vũ Hiên giơ tay tiếp được, còn muốn làm phép, bỗng nghe được một tiếng hét thảm.
Ngọc Thần Tử rốt cuộc cũng chịu không nổi yêu lực, nhục thân trong nháy mắt đã bị vỡ vụn, vô số thịt nát, cùng máu tươi bắn toé ra khắp nơi.
Ngọc Thần Tử... đã chết.
Mọi người khiếp sợ.
Tiểu Thanh Tiểu Bạch lại hoá thân thành người, có chút mệt mỏi đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, trên mặt còn mang theo nụ cười hài lòng.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa đầu bọn họ, cười cười.
Đối với cái chết của Ngọc Thần Tử, hắn không có tia thương hại nào.
Thân là pháp sư, tiếp xúc với quỷ yêu hàng ngày, chứng kiến quá nhiều tử vong, chết người nghe thì to lớn, nhưng đối với hắn thì cũng không gì lạ.
Nếu lúc còn sống làm chuyện ác, có chết cũng là tự mình tạo lấy.
Dương Cung Tử rốt cuộc đã tới.
Đạo bạch khí vào thời khắc mấu chốt đã cản lại Đả Thần Tiên, chính là vị Hỗn Độn thiên ma này.
"Đa tạ."
Diệp Thiếu Dương chắp tay, vừa định hỏi cô ta sao lại tới đây, Dương Cung Tử liền hóa thành một đạo Hỗn Độn chi khí, nhanh chóng đi mất.
Bên kia, Lăng Vũ Hiên cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, bảo thủ hạ đệ tử thu thập những gì còn sót lại của Ngọc Thần Tử.
"Hồn phách đâu, hồn phách đâu rồi!"
Lăng Vũ Hiên vận dụng pháp thuật, tìm kiếm hồn phách Ngọc Thần Tử xung quanh, nhưng không thấy đâu.
Một tên đệ tử Côn Luân Sơn lau nước mắt, nhìn Diệp Thiếu Dương quát: "Nhất định là các ngươi, đã đánh sư phụ ta hồn phi phách tán, các ngươi đúng là quá độc ác!"
Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, Tiểu Thanh đã giành nói trước: "Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, chúng ta chỉ báo thù, không cần phải diệt hồn, vừa rồi sau khi ta giết hắn, đã đánh hồn phách hắn xuống thẳng Âm Ty, miễn cho lưu lại dương gian gây loạn, hiện tại đã đến chỗ Phán Quan rồi."
Tiểu Thanh Tiểu Bạch là Âm Thần, tuy chức vụ không phải tróc nã du hồn, nhưng có thể khai mở ra Âm Dương giới, đem quỷ hồn nhanh chóng đánh vào Quỷ Vực, tự khắc có quỷ sai đến bắt đi.
Mấy đệ tử Côn Luân Sơn đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì, chỉ biết nhìn về phía Lăng Vũ Hiên.
Lăng Vũ Hiên sai người thu thập tàn khu của Ngọc Thần Tử, sau đó đưa về Côn Luân Sơn, xử lý tang sự, còn mình ngồi xổm một hồi trên mặt đất, sau đó đứng dậy, chắp tay vái tứ phía, trầm giọng nói: "Diệp Thiếu Dương nuôi dưỡng yêu phó, giết hại sư phụ ta, việc này xin mọi người làm chủ."
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, Lăng Vũ Hiên đúng là rất thông minh, lại còn bình tĩnh, trong lúc này còn có thể nghĩ đến chuyện mượn lực lượng của các đại môn phái đối phó mình.
Đáng tiếc, đám tiểu đệ của hắn khiếp sợ thực lực của hai con xà yêu, không ai dám hé răng lên tiếng...
đệ tử của Ngọc Thần Tử cũng vậy, tự thấy rõ mình căn bản không đủ khả năng xen vào.
Phái trung lập thì càng không phải nói, chẳng ai muốn nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa không ít người cũng thầm cảm thấy, cái chết của Ngọc Thần Tử, hoàn toàn là gieo gió gặt bão thôi... Lăng Vũ Hiên thấy không ai nói lời nào, ánh mắt dừng lại trên mặt Trương Vô Sinh,"Sư thúc, hôm nay ông là chủ trì, chẳng lẽ đến ông cũng khiếp sợ Mao Sơn, không dám chủ trì công đạo sao?"
Trương Vô Sinh vuốt râu không nói, trong lòng cũng rất khó xử.
"Ta tới chủ trì công đạo."
Lúc này, Ngô Gia Vĩ đi tới, nhìn Lăng Vũ Hiên nói: "Trước tiên, hai vị này đích thực là yêu không sai, nhưng đã vượt qua thiên kiếp, được thụ phong Âm Thần, cũng không phải yêu tinh tà tu.
Tiếp theo, bọn họ đấu pháp bình thường, Ngọc Thần Tử sư thúc ban nãy vây khốn bọn họ, muốn hạ sát thủ, nếu không phải Diệp Thiếu Dương cứu giúp, hiện tại kẻ chết chính là họ.
Nếu thật như vậy, xin hỏi Lăng sư huynh, Diệp Thiếu Dương biết tìm ai để chủ trì công đạo đây?"
Ngô Gia Vĩ nhìn bãi máu đen trên mặt đất, lắc đầu,"Người thì đã chết, ta cũng không muốn bôi xấu Ngọc Thần Tử sư thúc, nhưng ngươi nói Diệp Thiếu Dương nuôi dưỡng yêu phó... vậy thử hỏi, những tinh phách trong ngoại đan của Ngọc Thần Tử sư thúc, là chuyện gì thế? Xin Lăng sư huynh một lời cho rõ ràng."
Một câu đánh trúng yếu điểm.
Đạo môn Thiên sư, giam giữ quỷ hồn, luyện chế ngoại đan, việc này so với nuôi dưỡng yêu phó còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Lăng Vũ Hiên vẻ mặt âm trầm bất định, nhìn Ngô Gia Vĩ, cắn răng nói: "Lao Sơn ngươi cũng là đại phái, không cần phải dựa vào Mao Sơn?"
Ngô Gia Vĩ cười lạnh,"Lăng Vũ Hiên, ngươi cho ta là ngươi sao, thích kéo bè kéo cánh? Ta chỉ không quen nhìn ngươi không phân phải trái mà thôi, ngươi không phục có thể tới Lao Sơn tìm ta, lúc nào cũng đợi.
Bất quá trước mắt, còn phải nhờ ngươi giải thích một chút vấn đề ta vừa nêu ra?"
"Được, được, được!"
Lăng Vũ Hiên cắn răng nói ba chữ "Được"
tự, trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu, cao giọng nói: "Sư phụ ta dùng quỷ hồn tu luyện ngoại đan, ta không hề biết.
Hành vi này do tự thân ông ta làm ra, đệ tử Côn Luân Sơn bọn ta, cũng khinh thường hành vi này, khi nào quay về ta sẽ trình báo đúng sự thật với mấy vị sư thúc, tước bỏ Đạo tịch của ông ta, trục xuất sư môn..."