Chương 762: Đâu xuất Bát Quái Tiên (1)

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 13:34:44

"A... , vậy ngươi là Diệp Thiếu Dương sư huynh!" Thiếu niên lúc này mới nhận ra, nhiệt tình bắt chuyện, Diệp Thiếu Dương biết được hắn tên là Tô Khâm Chương, là đệ tử ngoại môn, mới nhập môn không lâu, bởi vì tay chân nhanh nhẹn nên được chọn đến nội môn làm người trông coi quét dọn . Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, bảo sao trong phòng lại sạch sẽ như vậy, làm mình còn tưởng lão nhân kia đổi tính, thì ra là kiếm được tạp vụ mới. Nếu đã là tạp vụ của sư phụ, Diệp Thiếu Dương cũng không cần khách khí, bảo hắn pha một ấm trà lại đây, sau đó nói hắn lui ra, lấy ra hai cái đệm hương bồ, đưa cho Nhuế Lãnh Ngọc một cái, Dưa Dưa là quỷ, không sợ bị bẩn thân mình, trực tiếp ngồi trên mặt đất. Xem Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, thảnh thơi thảnh thơi uống trà, Dưa Dưa buồn bực nói: "Lão đại, không phải sư phụ bảo ngươi xám hối sao?" "Xám cái đầu ngươi!" Diệp Thiếu Dương trừng mắt lườm một cái,"Đó là sư phụ cố ý nói cho Bạch Vô Thường nghe. Bổn Thiên sư trước giờ chưa từng xám hối bao giờ!" "Ha ha, lão đại uy vũ." Dưa Dưa muốn nhân cơ hội này nịnh bợ vài câu, bị Diệp Thiếu Dương bóc mẽ. "Đừng có dẻo mỏ nịnh hót, ngươi hãy mau kể lại một lượt mọi chuyện xem nào, vì sao ngươi lại bị quỷ tốt của Thái Âm Sơn theo dõi?" Dưa Dưa khoát tay nói: "Còn không phải là cái đám gia hỏa đó, quả thực cứ như cao da chó, luôn bám dính rồi sai người tới bắt ta, lần này bọn chúng tới nhiều quá, ta đánh không lại, đành phải chạy dọc theo Ấm Thuỷ Hà, một mạch đến tận cầu Nại Hà, ta nghĩ bên cầu có đầu trâu mặt ngựa gác, chúng nó sẽ không dám tới, ta sẽ được an toàn. Đúng thật là bọn chúng không dám lại gần, nhưng cố tình làm cho cái lão Tử Thần mặt trắng kia để ý, sau đó thế nào ngươi cũng đã biết..." Diệp Thiếu Dương cau mày suy nghĩ một hồi, hỏi: "Mới đầu hắn có biết ngươi có quan hệ với ta hay không?" "Cái này... à, hắn hỏi ta, có phải là Quỷ Phó của ngươi hay không, ta nói là đúng, hắn liền nói ta ỷ vào chủ tử là Thiên sư, coi thường Địa Phủ giới luật gì đó, đòi bắt ta." Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, quả nhiên là như vậy. "Lão đại, vừa rồi ngươi cùng Bạch Vô Thường đấu pháp, dường như không dùng tới thực lực của mình?" "Đâu chỉ không dùng thực lực, căn bản không phải là đánh thật." Nhuế Lãnh Ngọc nối tiếp câu chuyện, còn muốn nói gì đó, Diệp Thiếu Dương liền quay về phía nàng, làm dấu im lặng. "Tai vách mạch rừng , không được nói bậy." Diệp Thiếu Dương cười cười,"Không nên uổng phí nỗi khổ tâm của hắn." Hồi tưởng lại sự việc mới trải qua, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể nói, Bạch Vô Thường diễn giống y như thật, ngay từ đầu không chỉ có sắc mặt giận dữ, dù là trong lúc chiến đấu, hắn cũng biểu hiện tràn ngập đắc ý , vẻ mặt khinh thường, người không biết nếu nhìn qua, thực giống như Bạch Vô Thường cố ý muốn làm nhục hắn, mới không dùng toàn lực. Thậm chí lúc làm phép, đến chú ngữ cùng tâm pháp cũng nói ra rành rành: Dù sao ngươi cũng không trốn thoát tay khỏi lòng bàn tay ta, dù có nói cho ngươi cách tránh né thì đã sao, cho ngươi mệt chết đi! Cuối cùng, Thanh Vân Tử nhảy ra hoà giải, gặp dữ hóa lành, bình ổn phong ba một hồi... Diệp Thiếu Dương hiểu thấu hết thảy mọi việc, nhưng có một vấn đề trọng tâm không thể giải thích được: Bạch Vô Thường, vì sao phải dạy chính mình bí pháp sử dụng dây Câu Hồn? Mình căn bản không quen biết hắn, một người là Thiên sư nhân gian, một người là Âm Ty chính thần, chưa từng giao tiếp qua, như thế nào hắn lại đột nhiên muốn truyền thụ cho mình "Đâu Suất Bát Quái Tiên", cái này cần phối hợp với Âm Chú để thi triển pháp thuật sao? Chẳng lẽ chỉ vì mình có dây Câu Hồn trong tay, nhưng không biết phát huy uy lực cực đại của nó, khiến hắn trông ngứa mắt? Diệp Thiếu Dương không tin Bạch Vô Thường là một người thích lo chuyện bao đồng như vậy. Nghĩ đến Thanh Vân Tử cuối cùng cũng lộ diện trên sân khấu, kết thúc màn kịch này, Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hay là, hết thảy đều do sư phụ an bài? *************** Dưới chân núi, Thanh Vân Tử tiếp nhận dây Câu Hồn của Diệp Thiếu Dương từ tay Bạch Vô Thường, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nịnh nọt: "Lão Thất, việc này cứ như vậy đi, ta quay về sẽ đốt cho ngươi năm mươi cây hương nến thượng hạng, năm mươi tập tiền giấy..." "Ấy?" Bạch Vô Thường cả giận nói,"Năm mươi tập sao mà đủ, ít nhất cũng một trăm a!" "Được rồi, được rồi... cứ vậy đi, ngươi xuống đó cũng không nên nói lung tung nha." Bạch Vô Thường hừ một tiếng. Thanh Vân Tử bỗng ngưng cười, thấp giọng hỏi: "Dưới đó thật sự muốn khai chiến sao?" "Ngắn nhất ba tháng, dài nhất một năm, chắc chắn sẽ khai chiến." Bạch Vô Thường cũng thay đổi phó sắc mặt, nói. Thanh Vân Tử chậm rãi gật đầu, nói: "Thái bình được ngàn năm, giết chóc lại nổi lên, chỉ là không biết kiếp nạn lần này sẽ ứng trên người ai đây." Bạch Vô Thường trầm mặc vô ngữ, đứng dậy đi đến phía nước hồ nước, quay đầu nhìn Thanh Vân Tử một cái, ý vị sâu sắc nói: "Ngươi có thể về hưu được rồi." Thanh Vân Tử cười ha ha,"Ta đã về hưu từ lâu rồi." *************** "Lão đại, sư phụ ngươi với ngươi, rốt cuộc ai lợi hại hơn?" Dưa Dưa nhớ tới màn đấu pháp ngắn ngủi giữa hai thầy trò bọn họ vừa mơi rồi, tò mò hỏi. "Vớ vẩn, ông ấy là sư phụ ta, ngươi nói hai ta ai lợi hơn?" "Cũng không nhất định a, trường hợp trò giỏi hơn thầy cũng có rất nhiều." Dưa Dưa nói,"Hơn nữa ngươi có được Độn Giáp Thiên Thư, Tiên Thiên Bát Quái... toàn những thứ tốt, sư phụ ngươi chắc sẽ không đấu lại được nhỉ?" "Thiên Thư cùng Tiên Thiên Bát Quái, bao gồm cả Lạc Thư, ta đều chưa học hết. Sư phụ ta đúng là chỉ biết pháp thuật nội môn Mao Sơn, nhưng đã tu luyện đến độ thuần thục vô cùng, bài vị cũng cao. Trương Vô Kỵ có Cửu Dương Thần Công, Càn Khôn Đại Na Di gì đó, có đánh thắng được Trương Tam Phong chỉ biết Thái Cực Quyền hay không?" Dưa Dưa gãi đầu, nói thầm: "Cái này cũng có thể so sao..." Diệp Thiếu Dương giải thích nói,"Kỳ thực sư phụ ta thời trẻ tư chất bình thường, nhưng nghe nói, có một hôm ông ấy đã bên bờ hồ mà chúng ta vừa tới ban nãy ngồi ngắm cảnh, xem rùa cá tranh ăn, đột nhiên ngộ ra Thái Cực đại đạo, sau đó pháp lực tiến bộ vượt bực, lại khổ tu mấy chục năm, là đệ nhất cao thủ phù ấn thuật, trong toàn bộ Đạo môn, gần như là vô địch, e là chỉ có mấy lão đạo sĩ ở Huyền Không Quan mới có thể so sánh một chút." Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã biết đó chính là Thanh Vân Tử, vội vàng bảo hai người đứng lên, quả nhiên không quá một hồi, cửa phòng bị người đẩy ra. Thanh Vân Tử một mình đi tới, vừa vào đến cửa liền ném dây Câu Hồn về phía Diệp Thiếu Dương, không nói một lời. Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc,"Con đang lo không lấy lại được dây Câu Hồn, vẫn là sư phụ quan tâm." "Ngươi thật khó lường a." Thanh Vân Tử trừng mắt lườm hắn, dường như muốn phát tiết. Diệp Thiếu Dương vội đi lên, thân mật ôm lấy vai Thanh Vân Tử, nói: "Sư phụ, con rất nhớ người a, còn tưởng đời này sẽ không thấy được người nữa." "Bậy bạ, ta còn chưa có chết!" Thanh Vân Tử lườm hắn một cái, nhìn khuôn mặt cười nũng nịu của hắn, âm thầm thở dài, gặp phải cái đứa vô lại thế này, thật đúng là muốn giận cũng không giận nổi. Thanh Vân Tử đưa mắt qua nhìn Nhuế Lãnh Ngọc với Dưa Dưa, dừng lại trên mặt hai người một hồi, ánh mắt rất phức tạp. Nhuế Lãnh Ngọc là tán tu nhân gian, không thể hành tông môn chi lễ, liền đứng dậy hướng Thanh Vân Tử gật đầu một cái, nói: "Thanh Vân đạo trưởng." Dưa Dưa không biết nên gọi Thanh Vân Tử là gì, vì bản thân là quỷ, nhìn thấy Đạo môn tông sư như Thanh Vân Tử, có chút e dè, gãi gãi tai, ngượng ngùng cười, kêu: "Gia gia..."