Qua Qua sau khi nhảy xuống dất, ngửa đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói "Lão đại ngươi đã quên ta đã nói với ngươi rồi sao ta đối với quỷ khí cảm giác tốt hơn ngươi nhiều, ta sẽ giúp ngươi tìm nơi bắt đầu của quỷ khí !"
Diệp Thiếu Dương trong nội tâm khẽ giật mình, chưa kịp nói gì, Qua Qua đã nhảy lên phía trước rồi, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy vội vàng đi theo . Qua Qua đi được vài bước bỗng dừng lại dùng mũi hít hít rồi chạy về phía sau hành lang, dùng lại ở trước một cánh cửa đang đóng chặt dùng mũi hít hà vào khe cửa phía trên nói : "Ở ngay tại đây !"
Đơn giản vậy thôi đã tìm được ( không thua gì cún của cảnh sát :)) ? Diệp Thiếu Dương vốn đang có chút hoài nghi, liếc mắt qua, nhìn thấy Vương viện trưởng sắc mặt trắng bệch, đang lau mồ hôi trên trán, trong lòng lập tức hiểu được, nhìn hắn cười cười,"Vương viện trưởng, nhờ ngài mở cửa dùm ."
"Cái này. . ." Vương viện trưởng trên mặt lộ ra biểu hiện vô cùng khó xử,"Nơi này là nhà kho nơi chứa mấy đồ, bên trong toàn đồ cũ thôi không có gì để xem đâu ."
Tạ Vũ Tình nghe hai người nói chuyện biết bên trong có thứ cần tìm nói bằng giọng đùa giỡn "Bên trong không có người, Ông sợ cái gì? mở cửa ra cho chúng tôi xem không được sao"." Ba người bọn họ càng nagyf nói chuyện càng ồn ào, làm cho mấy vị bác sỹ y ta ở mấy phòng cạnh đó tò mò đi ra xem có việc gì
"Không có gì đáng xem đâu, các người mau chóng về lo công việc của mình đi!" Vương viện trưởng nhìn mấy người nói. Mấy người bác sĩ cùng y tá bất mãn nhếch miệng, hậm hực rời đi, nhưng đi được một quãng họ dừng lại, len lén quan sát ba người nói chuyện, viện trưởng càng là không cho bọn họ xem, bọn họ càng là hiếu kỳ. Tạ Vũ Tình nhìn Vương viện trưởng, lạnh lùng nói ra: "Gian phòng kia dù là gì chúng ta nhất định phải xem, ông định chống người thi hành công vụ sao ."
Vương viện trưởng do dự một chút, cảm thấy nếu như mình tiếp tục kiên trì, càng là sẽ để cho họ hắn hoài nghi, dù sao bọn họ cũng không phát hiện ra được cái gì, cứ để cho bọn họ đi vào, thở dài, lấy trên dây lưng một cái chìa khóa tiến đến mở cửa, trong miệng nói ra: "Căn phòng này tử thật sự không có cái gì, các ngươi không nên đi vào, còn cứ muốn xem thì xin mời ." Sau khi cửa mở ra, một hồi mùi nấm mốc xộc thẳng lên mặt, Diệp Thiếu Dương dẫn đầu đi vào, trong phòng có cái cửa sổ duy nhất đã bị bịt kín, một màu đen kịt, không nhìn ra cái gì cả Diệp Thiếu Dương quay đầu lại hỏi Vương viện trưởng: "Không có đèn sao ?" "Đèn hỏng mất rồi, chưa kịp thay, thành thật xin lỗi."
Vương viện trưởng nhẹ nhàng cười cười. Diệp Thiếu Dương nghĩ đến trong ba lô có đèn pin, định bụng thò thay vào lấy, Qua Qua lại nhanh hơn nhảy lên chui vào balo lấy cây đèn pin đưa cho Diệp Thiếu Dương, tên gia hỏa này thật hiểu rõ lòng người Diệp Thiếu Dương mở đèn pin ra, chiếu vào gian phòng phát hiện căn phòng này cũng không lớn lắm, cũng giống phòng trong ký túc xá, như lời Vương viện trưởng nói, khắp nơi bày đầy cây chổi, đồ lau nhà, xẻng ở trong vật lẫn lộn, dựa vào tường còn bày biện mấy cái đồ dùng để chữa bệnh Thật đúng là một gian nhà kho, Diệp Thiếu Dương lau một cái lên mấy đồ vật, thấy toàn bụi, chứng tỏ cũng lâu không có ai đến đây, mà cũng có lẽ là do người bài trí sắp xếp để che mắt . Vương viện trưởng đứng tại cửa ra vào, dáng vẻ hơi khẩn trương xoa xoa tay, nói ra: "Nhị vị kỹ đi nhé, căn bản không có người, mà cũng chẳng có chỗ mà giấu người." Diệp Thiếu Dương không để ý tới, quay đầu ra phía Qua Qua nói "Vị trí đó là ở đâu ?" Qua Qua từ trên bả vai hắn nhảy xuống, chạy đến góc tường, bốn phía nghe nghe, sau đó dùng chân đá đá vào một cái máy bên trên có màn hình tivi nói ra: "Ngay tại chỗ này ."
Vương viện trưởng đột nhiên thoáng run lên, muốn mở miệng, nhưng nếu mở miệng họ sẽ nghi ngờ cho nên im lặng . Diệp Thiếu Dương đi vào góc tường, thử di chuyển cái thiết bị đó, nó không quá nặng, một người có thể di chuyển được . Nhưng Vương viện trưởng lập tức đi lên ngăn cản ."Đy là thiết bị giám sát khí rất quý đấy. Vị cảnh sát này, nếu không phải là việc bất đắc dĩ có thể không di chuyển được không ví dụ chẳng may đổ lại hỏng mất . . ." Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, di chuyển cái máy kia ra chỗ khác phía dưới vẫn là nền xi măng như chỗ khác, kín mít một khe hở cũng không có Vương viện trưởng thở phào một cái, may may quá sao lại có nền xi măng ở đấy nhỉ ?
"Không có à?" Tạ Vũ Tình trong giọng nói lộ ra thất vọng. Qua Qua cũng đứng tại chỗ sửng sốt tiến lên đi đi lại lại nghe ngóng rồi nói : "Nơi bắt đầu của quỷ khí ở ngay phía dưới" Tạ Vũ Tình nghe hắn nói như vậy, đi đến trước cũng kiểm tra một lần, nền xi măng trên mặt đất một khe hở cũng không có vì vậy nói ra: "Có thể bị bịt kín rồi sao ?" Diệp Thiếu Dương nói: "Nơi bắt đầu quỷ khí chỉ có một, tại đây nếu như bị bịt kín rồi hồ Uy mỗi lần xuống phải làm thế nào ?"
Tạ Vũ Tình khẽ giật mình,"Đúng rồi, thế nhưng mà. . . ta không thể hiểu được ở đay chuyện gì đang xảy ra " Diệp Thiếu Dương thấy ngoài cửa vây quanh rất nhiều người, cố ý làm làm ra một bộ mặt tiên phong đạo cốt, nói ra: "Mắt thường, không thể nhìn thấy, bị che mắt rồi, các người là người phàm sao có thể nhìn thấy được." Vốn muốn giả bộ một chút, không nghĩ tới Tạ Vũ Tình đá hắn một cước vào mông,"Bây giờ là lúc nào mà ngươi còn nói đùa được ! Biết chuyệ gì nói nhanh đi, đừng chậm trễ !" Diệp Thiếu Dương tức giận nhìn nàng một cái, muốn phản kháng, lại sợ chọc giận cái bà chằn này, nuốt hận trong lòng xoa xoa mông, ngồi xổm xuống góc tường, trong ba lô lấy ra một tập giấy vàng đủ loại lớn nhỏ để trên mặt đất sau đó lấy ra bút chu sa, thoăn thoắt, nhanh chóng vẽ lên giấy . Không đến một phút đồng hồ, đã xong bức tranh . Tạ Vũ Tình hiếu kỳ ghé sát mặt vào xem thấy, một con phượng hoàn, tuy nhiên chỉ có vài nét chắp nối, lông vũ còn chưa vẽ nhưng nhìn một lúc cảm thấy rất đẹp và thu hút : Phượng Hoàng ngẩng đàu lên, giống tư thế đang há miệng kêu to, chỉ là thiếu con mắt."Thực nhìn không ra ah, ngươi rất có năng khiếu vẽ đấy ." Tạ Vũ Tình thật sự nhịn không được, khen hắn một câu ."Nhưng ngươi vẽ phượng hoàng là có ý gì, tại sao lại không vẽ mắt, ?" "Phượng Minh Kinh Nhân, có thể phá âm trận." Diệp Thiếu Dương nói xong, cắn ngón tay giữa, dùng máu vẽ vào chỗ mắt của phượng hoàng, đọc một lần chú ngữ, việc thần kỳ đã xảy ra : Phượng Hoàng mắt từ từ mở ra, đầu cũng chậm rãi ngẩng lên, hình thành tư thế đang vươn cổ ra, miệng há ra phát thành từng tiếng ngâm, có điểm giống tiếng gà gáy, so với gà gáy thanh âm cao hơn nhiều . Bất quá, thanh âm này chỉ có Diệp Thiếu Dương là nghe được . Phượng Hoàng chính là Thần Điểu, người bình thường là tuyệt đối nghe không được. Tạ Vũ Tình chỉ thấy Phượng Hoàng ngẩng đầu, tư thế giông như kêu to, sau đó toàn thân sáng lên một đạo hoa mỹ Thần Quang, giương cánh bay lên, chậm rãi hóa thành hình dáng như một màn sương mù, rơi trên mặt đất. Một mảng nền xi măng tầm một mét vuông bị thổi bay lên, xuất hiện một khối đồng thau chế tạo thành giống nắp giếng bên trên có gián một đạo phù, đã bị đốt trọi, ám khói đen xì . Tạ Vũ Tình cùng Vương viện trưởng đi gần đến quan sát, thấy như vậy há mồm kinh ngạc, Vương viện trưởng mô hôi tuôn ra như suối. .