Bất quá nàng cũng đã cung cấp một manh mối quan trọng: "Ngươi nếu muốn bắt giết được Tử Nguyệt, trước hết cần tìm được nàng, nàng tuy rằng không thể rời khỏi u linh lộ, nhưng nàng có một cái động phủ, ở bên trong mắt trận, vu thuật trận pháp kia ta không hiểu biết, cho nên ta tuy rằng đã ở đó mấy năm, cũng không biết mắt trận ở nơi nào" .
Diệp Thiếu Dương khẽ gật đầu, chuyện này quả thật khá phiền toái, không phá trận thì không thể bắt được Tử Nguyệt, muốn quyết đấu còn phải xem người ta có muốn đánh với ngươi không đã, muốn đi phá trận, lại không tìm thấy mắt trận, sinh cơ biến là Nam Dương vu thuật trận pháp, cùng với Trung Nguyên đạo pháp không giống nhau, cho nên chính mình cũng là bất lực.
"Đúng rồi, trận pháp ở nơi này, còn có cái quan tài này, là để làm gì?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
"trận pháp này, là năm đó sau khi tên vu sư kia ép người ta tự sát xong xuối, dùng để thu hồn phách của chúng ta cùng với oán khí để xử dụng, sau đó ta bị nhốt ở u linh lộ, đâu có biết được chỗ này dùng để làm gì, tuy nhiên quỷ tương của ta cùng với hồn tinh chi lực, bị ngân châm hút ra luyện hóa, sau đó chảy vào khối thi thể quái dị này, lúc ta trở lại nơi này, nó liền ở đây, ta cũng không biết là cái gì, nhưng không cảm giác được thi khí, khả năng đây không phải là thi thể."
Không phải thi thể. . . nếu vậy sẽ là cái gì?
"Tuy thế, tên Thái Lan Vu sư đuổi tới nơi này, lúc hắn cùng ta đấu pháp cũng có nói, trận pháp này liên quan đến toàn bộ phong ấn của u linh lộ, nếu mở ra, Tử Nguyệt sẽ không chịu giam cầm, đến lúc đó nàng nếu chạy, ta đi đến nơi nào để tìm nàng, cho nên ta vẫn luôn không có chạm vào quan tài này, ta khuyên ngươi cũng đừng đụng."
"Yên tâm đi." Diệp Thiếu Dương nhún vai, nếu trận pháp này xác thật cùng với u linh lộ có cái gì quan hệ, hắn sẽ không dám lộn xộn, thả Tử Nguyệt ra còn đỡ, nếu như thả ra mấy con đồng giáp thi phía dưới ra thì chuyện hay lắm luôn.
Đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương trong lòng căng thẳng, người nào đang tới?
Lâm du người nhẹ nhàng trở lại cửa, bên ngoài lập tức truyền đến một tiếng la hoảng sợ,"Lâm du!"
Là tiếng nói của Lão Quách!
Diệp Thiếu Dương vội vàng mở cửa, thấy Lão Quách chỉ có một mình, vì thế kêu hắn vào trong, kỹ càng tỉ mỉ kiểm tra quan tài, xác định có tên gọi là âm dương huyền quan.
"Âm dương huyền quan, thi thể ở trên, tứ thông âm phong, phía dưới dùng linh vật cung cấp nuôi dưỡng, địa khí dâng lên, có thể đem linh lực hội tụ ở trong thi thể, cổ đại người Miêu tin tưởng làm như vậy có thể khiến cho người sau khi chết sống lại, tiếp tục tu luyện, một ngày nào đó có thể lên trời thành tiên. . . Đương nhiên đây là nói hươu nói vượn, bất quá dù sao cũng là truyền thống.
Nhưng cũng là như thế, dùng hồn tinh chi lực cung cấp nuôi dưỡng, hơn nữa dùng kim lũ thi hàng mã bọc, bên trong lại không phải thi thể, thật sự kì lạ."
Hắn đưa tay chạm nhẹ vào kim lũ thi, kim lũ thi lập tức giống như vừa rồi khẽ uốn nhẹ một cái, dọa Lão Quách nhảy dựng, hướng Diệp Thiếu Dương nói: "Tiểu sư đệ, ta cảm thấy nơi này, thậm chí tất cả sinh cơ biến trận pháp, đều ứng ở cái thứ quái đản này, chỉ cần đem kim lũ thi y cởi bỏ đi, mọi thứ sẽ rõ ràng."
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu,"Không cần đường đột, nếu như hủy hoại trận pháp, hậu quả thực nghiêm trọng, dù sao nó vẫn nằm ở đây khẳng định không chạy được, chờ ta tìm được tên Thái Lan Vu sư kia, ép hỏi hắn nói ra chân tướng lại tính tiếp."
Lâm du lập tức nói theo: "Ta giúp ngươi đi tìm hắn, người có nhân đạo, quỷ có quỷ đạo, phương diện này ta so với ngươi có nhiều biện pháp, có manh mối ta đi tìm ngươi. . ."
Nói xong trực tiếp từ ngoài cửa sổ bay ra ngoài.
Nhìn bóng dáng nàng, trong ánh mắt Diệp Thiếu Dương toát ra một tia lo lắng.
Kiểm tra xong xuôi hết mọi chỗ, cũng không có phát hiện gì, ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng rời khỏi tòa nhà giải phẫu, đi theo Lão Quách đến tiệm cơm, vừa nhìn thấy tòa nhà mấy chục tầng, Diệp Thiếu Dương liền biết nhất định là Chu Tĩnh Như đặt, chỉ có nàng mới làm lớn như thế thôi.
Diệp Thiếu Dương đi đến bàn ăn, mọi người lập tức nhiệt tình nghênh đón, đặc biệt là Chu Tĩnh Như, quan tâm dò hỏi hắn xem có bị thương chỗ nào không, hơn nữa kéo hắn đến ngồi bên nàng.
Tạ Vũ Tình cũng ngồi xuống bên cạnh, hai người đem hắn kẹp ở giữa ( số hưởng vãi).
Lão Quách nhìn thấy tình huống này, cùng Tứ Bảo trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, hai người nhìn nhau, lắc đầu, vừa lúc bị Diệp Thiếu Dương nhìn thấy, hỏi hắn: "Hai người nhìn cái gì?"
Lão Quách lắc đầu, sờ gáy nói: "Hình như có người nào đó đang cảm thấy đau đầu."
Vì chờ Diệp Thiếu Dương, vài người pha trà uống, đồ ăn cũng chưa mang lên, lập tức Chu Tĩnh Như gọi mang đồ ăn lên, mọi người cùng nhau ăn uống.
Chu Tĩnh Như hướng Diệp Thiếu Dương gắp đồ ăn, còn gọi một chén "Đại bổ canh" cho hắn uống, Diệp Thiếu Dương khô lời, nghĩ thầm chính mình chỉ là hồn phách bị thương, cũng đã được không biết là Đạo Phong hay là Dương Cung Tử chữa thương cho, thân thể lại không có việc gì, bất quá thịnh tình không thể chối từ, bị nàng chăm chú nhìn đến khi uống hết bát canh mới thôi.
Vừa ăn cơm uống rượu, Diệp Thiếu Dương lại nói một lần về tình huống hiện tại, bảo mọi người cẩn thận, để tránh giống Vương Bình, bị trúng chiêu của Thái Lan Vu.
Nói đến đoạn này, Vương Bình bưng một chén rượu, đứng dậy mời hắn.
Tiểu Mã ở một bên đỉnh đạc nói: "Người một nhà, muội không cần khách sáo với hắn."
Diệp Thiếu Dương miễn cưỡng cười cười, không có lên tiếng.
"Hai người các ngươi thật ra không cần sợ," Diệp Thiếu Dương nhìn Tạ Vũ Tình cùng với Chu Tĩnh Như,"Các ngươi có hắc diệu thạch nhẫn ta đưa, chỉ cần không đi lên trên núi, kể cả bị tên vu sư kia tìm đến nhà, cũng có thể ngăn cản một chút. . ."
Vốn dĩ nói lời này là để cho các nàng yên tâm, kết quả phát hiện hai người nghe đến đó, biểu hiện có gì đó sai sai, hỏi: "Làm sao vậy?"
Hai người đều cười cười, không ra tiếng.
Tạ Vũ Tình đợi lúc không ai chú ý liếc hắn một chút.
Diệp Thiếu Dương muốn vò đầu bứt tóc, cho các ngươi nhẫn bảo hộ các ngươi, chẳng lẽ là sai à?
mọi người mồm năm miệng mười mói chuyện với nhau, cuối cùng Diệp Thiếu Dương tổng kết, trước mắt cần tìm được tên Thái Lan Vu sư kia, chế phục hắn, ép hỏi về chân tướng âm dương huyền quan, sau đó lại nghĩ làm thế nào đối phó Tử Nguyệt.
Từ chuyện phát hiện âm dương huyền quan, mọi chuyện lại càng trở nên khó nghĩ, phức tạp hơn nhiều.
Cơm nước xong, lúc đi xuống dưới lầu, Tạ Vũ Tình đi phía trước bọn họ, cố ý để Diệp Thiếu Dương đi ở đằng sau, hướng hắn giơ ngón tay giữa lên.
"Làm gì, tự nhiên chửi ta?" Diệp Thiếu Dương khó hiểu.
"Hắc diệu thạch nhẫn," Tạ Vũ Tình nói,"Vì sao tiểu như cũng có?"
Diệp Thiếu Dương lúc này mới bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu được vì sao lúc ăn cơm biểu hiện của nàng khác lạ, cười cười,"Vì sao lại không thể có, đây là tặng cho các ngươi trừ tà, ngươi coi đó là nhẫn đính hôn à?"
Tạ Vũ Tình mặt đỏ lên, sút cho hắn một phát vào mông,"Lăn!"
Bởi vì trời đã tối, mọi người lại mới uống rượu xong, vì thế đều không quay về Thạch Thành, Chu Tĩnh Như đặt khách sạn, dẫn mọi người đến nghỉ.
Một người một gian phòng, Diệp Thiếu Dương vào tắm rửa một cái, đứng ở cửa sổ ngắm cảnh một hồi lâu, sau đó gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, tỏ vẻ muốn gặp nàng.
Chu Tĩnh Như thực vui vẻ đáp ứng, nói cho hắn biết số phòng, Diệp Thiếu Dương mặc quần áo xong, qua gõ cửa.
Chu Tĩnh Như người bọc khăn tắm đi ra mở cửa, tóc vẫn còn ẩm ướt, hiển nhiên là vừa tắm ra, da ngọc vai trắng lộ ra một chút, nhìn qua kiều diễm động lòng người.
"Thiếu Dương ca, ngươi tìm ta có việc?"
"Ách. . ." Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng nàng, gãi gãi đầu.