Dọc theo đường đi, cảm xúc của Trang Vũ Ninh rất lạ, cũng chỉ nói câu được câu không với Diệp Thiếu Dương về cuộc thi đấu ngày mai, về đến nhà, đồng hồ chỉ đã hơn 9 giờ, Trang Thái đang ngủ, cũng không ai đến đánh thức ông ta, Trang Vũ Ninh cũng đi vào phòng Diệp Thiếu Dương, giúp hắn.
Ngày trước vì đối phó với Bức Thủ và Hồ Uy, pháp dược mà Diệp Thiếu Dương lấy từ chỗ Lão Quách không ít, đều được để ở chỗ này, sắp xếp lại mất không ít thời gian.
Sau khi làm xong việc, Trang Vũ Ninh mời Diệp Thiếu Dương lên ban công phơi đồ ngồi, nghỉ ngơi một chút, tiện thể uống một tách trà cho tỉnh rượu.
Diệp Thiếu Dương cũng có ý từ chối
"Thiếu Dương ca, số tiền kia, em đã gửi vào tài khoản cho anh rồi, ban đầu vốn dĩ em định gửi nhiều hơn, nhưng sợ làm vậy thì không tốt lắm, cho nên em vẫn làm theo ước định trước kia, tổng cộng ba mươi vạn, khi nào anh rảnh thì tra tài khoản nha."
"Vậy đa ta em nhé." Diệp Thiếu Dương hớn hở nói, trong lòng cảm giác như đời nở hoa, tận ba mươi vạn! Lại còn mười chín vạn tám ngàn trong tài khoản, tổng cộng nhiều ít thế nào, Diệp Thiếu Dương âm thầm tính bằng đầu ngón tay, có thêm vài số vào, đến cả ngày hắn không tính ra.
"Thiếu Dương ca." Trang Vũ Ninh nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện nàng dùng mắt đưa tình với mình, ánh trăng chiếu vào giọt lệ trên mắt nàng, khiến ai cũng không thể không động lòng xuýt xoa.
"Nói ra anh đừng nghĩ lnug tung, là suy nghĩ của em, nếu em tiếp tục gửi anh ba mươi vạn, anh có thể tiếp tục ở đây thêm một tháng nữa không?"
Diệp Thiếu Dương trong lòng khé động, những lời này có ý tứ gì? Hắn cố ý cười cười "Để làm gì, em định bao ăn ở cho anh."
Trang Vũ Ninh nghe thấy hắn tưởng mình nói giớn, cúi đầu, đỏ mặt nói "Có chuyện này, em vẫn luôn đắn đo suy nghĩ mãi, quyết định nói cho anh. . ."
Diệp Thiếu Dương tuy rằng đối với tình yêu hắn không hiểu nhiều và tỏ ra là một người chất phác, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Trang Vũ Ninh lúc này, hắn cũng đoán ra nàng muốn nói cái gì, ánh mắt hắn tỏ vẻ nhanh nhạy, kinh ngạc nói "Suýt nữa thì quen, anh có hẹn với Mã Thừa, anh đến đưa đồ cho hắn, giúp hắn siêu độ cho con tiểu quỷ, anh phải đi đây."
Lần thổ lộ này của Trang Vũ Ninh bị đổ ngược vào họng, đành phải chấp nhận cùng hắn đi xuống lầu, hỏi "Ngày mai anh có đến xem em thi đấu không?"
"Tất nhiên rồi, anh muốn chứng kiến cảnh em giành chức quán quân."
Trang Vũ Ninh vui vẻ cười rộ lên,"Được, em sẽ đặt vị trí chỗ ngồi trước cho anh, đới lát nữa em sẽ gửi tin nhắn nói rõ vị trí ngồi của anh trong hội trường."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, tự mình lấy đồ đạc, bước nhanh xuống lầu, đi ra cửa phòng, xoay người nói,"Em hãy đi nghỉ sớm ngày mai còn có sức thi đấu, đừng lo cho anh nữa, đúng rồi, cái này trả cho em."
Nói xong hắn đem một thứ lại, Trang Vũ Ninh nhận lấy thì vừa thấy, thì ra đó là chìa khóa nhà mình, trong lòng nàng khẽ buồn buồn, nói "Anh cứ giữ lại đi, em biết anh không có chỗ ở, ở nhà em anh cũng có phòng riêng mà, em vẫn muốn anh giữ lấy chìa khóa, khi nào anh có ý trở về thì ở đây luôn chào đón anh mà."
"Nhưng có vẻ không tiện lắm, còn có thứ này anh muốn đưa cho em," Diệp Thiếu Dương lấy ra một chuỗi bùa hộ mệnh, đưa cho nàng,"Trước kia cái bùa anh đưa đã bị phá hư rồi, anh đưa cái mới cho em, bên trong còn có máu của anh, đảm bảo không có yêu ma quỷ quái nào dám lại gần em, vậy nhé, mai gặp lại."
Nói xong, hắn đem cả chìa khóa và chuỗi bùa hộ mệnh nhét vào trong tay nàng, xoay người bước ra cổng.
Trang Vũ Ninh nhìn theo bóng dáng hắn rời xa, nàng nắm chặt chuỗi bùa hộ mệnh, đặt sát lại bên miệng, cảm thấy bên trong là viên ngọc thạch lạnh lẽo, trong đó có máu của Diệp Thiếu Dương, nàng lại cảm thấy ấm áp vạn phần.
Ở tiểu khu bên ngoài hắn gọi một chiếc taxi, Diệp Thiếu Dương đi thẳng đến khách sạn Hoàng Cung, dùng chìa khóa phòng mình mở cửa, hắn mơ hồ thấy một người lưng dựa trên giường, đang xem TV, hắn hoảng sợ, còn tưởng mình vào nhầm phòng, nhìn kỹ thì ra đó là Mã Thừa, cả kinh nói "Cậu vào bằng cách nào?"
"Ở đây bất cứ phòng nào mà tôi chẳng vào được." Mã Thừa cười cười,"Tôi còn cho rằng cậu và nữ minh tinh có tình ước, đêm nay cậu sẽ không đến đây."
"Đừng nói chuyện vô nghĩa, cậu tìm tôi là muốn tôi siêu độ cho tiểu quỷ đúng không?"
Mã Thừa chỉ vào Cổ Mạn Đồng đặt ở trên cái tủ nằm ở đầu giường,"Cậu làm nhanh đi, không tôi lại thấy tiếc rẻ."
Diệp Thiếu Dương vẽ một lá Dẫn Hồn Phù, dán ở trên gáy Cổ Mạn Đồng, sau đó lấy ra một đoạn tơ hồng chu sa, quấn quanh Cổ Mạn Đồng một vòng, sau đó lập một pháp kết, ngón giữa hắn gẩy nhẹ, nhẹ nhàng bắn ra, đem dược lực của chu sa bắn vào trong Cổ Mạn Đồng, bắt tiểu quỷ kia phải chui ra, hồn phách nó vừa lúc cũng bị Dẫn Hồn Phù hấp thụ.
Dẫn Hồn Phù ngay lập tức cũng hóa thành trong suốt, mặt trên lá phù cũng xuất hiện hình ảnh một cô bé, dù xuất hiện trên bùa nhưng hình ảnh cô bé nhìn sống động như ngoài đời thực, cô bé đang quỳ xuống, bái tạ Diệp Thiếu Dương. .
Diệp Thiếu Dương biết tiểu quỷ này vừa mới được cấy vào Cổ Mạn Đồng chưa lâu, còn chưa hoàn toàn thích ứng hết với phong thái tiểu quỷ được người nuôi dưỡng, cho nên được siêu độ, mới khiến nó cảm kích mình như vậy.
"Đa tạ đại thiên sư đã cứu giúp. . ." một thanh âm nghe xa xôi, phát ra từ Dẫn Hồn Phù.
"Ngươi đã phải chịu khổ rồi, kiếp sau sẽ được đền bù. Tiến vào lục đạo luân hồi đi thôi." Diệp Thiếu Dương bóc linh phù ra, ném lên không trung, lá bùa tự động bay ra cửa sổ, dần dần biến mất.
Mã Thừa nhìn thấy mọi chuyện, quay đầu lại hỏi Diệp Thiếu Dương,"Nếu cửa sổ và cửa chính là hai vị trí quan trọng, vậy nếu ở trong một không gian bị bế kín đi, lá phù sẽ phải bay đi đâu?"
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái,"Cậu có thể đừng hỏi những việc ngu ngốc như thế được không?"
"Thôi được, vậy tôi hỏi chuyện khác, bên cạnh cậu có nhiều nàng xinh đẹp như vậy, rốt cuộc. . . Cậu thích cô nào?"
Diệp Thiếu Dương á khẩu với hắn,"Thôi tôi trả lời chuyện linh phù bay đi đâu vẫn hơn."
Hàn huyên cùng Mã Thừa một hồi, Diệp Thiếu Dương đuổi hắn đi, chính mình đi tắm rửa một lúc, sau khi lên giường một lúc, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, hắn niệm một lần Tinh Tâm Chú, rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ sáng, Diệp Thiếu Dương bị chính đồng hồ của mình đánh thức, sau khi rửa mặt, hắn ngồi trên giường suy nghĩ về kế hoạch ngày hôm nay, sau đó hắn nhanh chóng gọi chi Tiểu Mã, bảo hắn lại đây một chuyến.
Sau đó hắn ra gõ cửa gần vách phòng, quả cam đem cửa mở ra, trên người còn mặc bộ quần áo mà Chu Tĩnh Như mua cho ngày hôm qua, trong tay. . . Nắm Qua Qua.
"Tối qua ngươi ngủ tại đây?" Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn Qua Qua, nghĩ thầm chả trách tối qua cơm nước xong lại không thấy mặt mũi nó đâu, thấy Qua Qua gật đầu, cả giận nói "Láo thật, ngươi thân là một đại nam nhân, tại sao lại ở qua đêm cùng nàng!"
Qua Qua bất mãn bĩu môi,"Ai là đại nam nhân đâu, ta đây năm nay mới sáu tuổi."
"Chính ngươi nói ngươi đã hơn một ngàn tuổi rồi!"
"Thì là như vậy, mặc dù sống một ngàn năm nhưng ta vẫn là trẻ nít nha." Qua Qua nhìn hắn rồi làm ra cái mặt quỷ,"Lão đại có phải ngươi ghen tị với ta không?"
"Lướt!" Diệp Thiếu Dương mặc kệ hắn, ngẩng đầu nhìn quả cam,"Để tôi đưa cô đi."
Vốn tưởng còn phải thuyết phục nàng một lúc, ai ngờ nàng lại trực tiếp gật đầu, làm lời thuyết phục của hắn mắc lại trong cổ họng.
Diệp Thiếu Dương vào nhà ngồi xuống, chờ Tiểu Mã tới, tranh thủ đàm dạo cùng nàng, nghe nàng nói, hắn biết thêm rất nhiều giao nhân ngoại giới không rõ tung tích.
Hai mươi phút sau, Tiểu Mã tới, Diệp Thiếu Dương kêu hắn mang dùm đồ đạc trừ pháp dược, mang đến chỗ Tiểu Mã trước, trong lúc còn thứ gì để hắn về quê nhà lấy sau.
"Cần gì phải vội, cậu định đi hôm nay sao?" Tiểu Mã cả kinh nói