Chu Tĩnh Như che miệng cười,"Tôi mới vừa mới tắm xong, chưa kịp thay quần áo, huynh bỏ qua cho."
Diệp Thiếu Dương đành phải đi vào.
"Thiếu Dương ca, tìm tôi có việc gì?"
"Không. . . không có việc gì, tìm cô tán gẫu chút thôi."
Chu Tĩnh Như ánh mắt sáng ngời, kéo hắn đến bên giường ngồi xuống, mỉm cười hỏi: "Huynh muốn nói gì?"
"Có chuyện này, tôi muốn thương lượng với cô một chút. . ." Diệp Thiếu Dương nói nghi vấn của mình về Vương Bình cho cô nghe.
Chu Tĩnh Như vốn cho rằng hắn muốn trò chuyện riêng với mình, kết quả nghe hắn nói đến Vương Bình, trong lòng có chút hụt hẫng, bất quá sau khi nghe hắn nói xong, lập tức trở nên ngây dại, thất thần nhìn hắn: "Huynh. . . khẳng định sao?"
"Khẳng định." Diệp Thiếu Dương gật đầu nói,"Cho nên tôi mới đến hỏi cô chút việc liên quan tới Vương Bình, dù sao thì cô cũng thân với cô ta hơn."
Chu Tĩnh Như nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, lẩm bẩm nói: "Lẽ nào, cô ấy. . . Vì sao lại muốn làm như vậy chứ?"
Diệp Thiếu Dương khoanh hai tay,"Nếu tôi biết thì còn tới tìm cô làm gì, tôi chính là muốn hiểu thêm về Vương Bình, phân tích một chút, rốt cuộc tôi cũng không thể trực tiếp hỏi cô ta."
"Tôi với Vương Bình quen biết cũng chưa lâu, chỉ là sau khi cô ấy tới công ty nhà tôi làm việc mới có tiếp xúc, tôi thấy cô ấy cũng không tồi, nên cũng gặp gỡ vài lần, nhưng đối với cuộc sống riêng của cô ấy, tôi không rõ lắm."
Dừng lại một chút, thở dài nói: "Thật không thể ngờ, trong chúng ta lại có nội gián. . . Trước kia tôi thật không nên giới thiệu cô ấy cho huynh biết. Hiện tại lại còn thành cặp với Tiểu Mã.
Thiếu Dương ca, tôi thấy huynh nên đối mặt trực tiếp hỏi Vương Bình, làm cô ấy nói ra chân tướng."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: "Cái chính tôi không muốn làm Tiểu Mã đau lòng."
Chu Tĩnh Như nói: "Thì chính là vì Tiểu Mã ca, huynh mới càng phải làm cho rõ ràng, nếu cô ấy là loại người này, tương lai khẳng định sẽ làm tổn thương Mã ca. . . Nhân lúc bọn họ còn chưa ở bên nhau, làm cho huynh ấy tỉnh ngộ."
Câu nói này đã thức tỉnh Diệp Thiếu Dương, liền gật đầu nói: "Thì cứ làm theo lời cô."
Chu Tĩnh Như nói: "Dưới lầu có quán trà, huynh có thể lấy cớ hẹn bọn họ xuống uống chút gì đó."
Diệp Thiếu Dương nghe theo cô, gọi điện thoại cho Tiểu Mã, đúng lúc cậu ta cũng đang ở bên Vương Bình, vì thế hẹn bọn họ xuống uống nước, Tiểu Mã hỏi ý Vương Bình một chút, rồi vui vẻ đồng ý.
"Thế đi, đợi tôi thay quần áo, rồi cùng nhau xuống." Chu Tĩnh Như nói xong liền đến bên giường tìm quần áo, trong đầu còn đang suy nghĩ về chuyện của Vương Bình, miệng lẩm bẩm nói: "Vương Bình, thật là không thể ngờ a, vì sao cô ấy lại như vậy?" Theo bản năng cởi khăn tắm, đi lấy quần áo.
Diệp Thiếu Dương đầu óc đang suy nghĩ lát nữa đi gặp Tiểu Mã sẽ nói thế nào, căn bản không nghe được Chu Tĩnh Như nói câu đó, sau một hồi cân nhắc rồi gật đầu, quay lại nói: "Tôi biết phải nói thế nào rồi."
"Nói thế nào?" Chu Tĩnh Như vừa mặc quần áo vừa thuận miệng trả lời, chờ nửa ngày không thấy đáp lại, liền quay đầu, thì thấy Diệp Thiếu Dương đang há hốc miệng, đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm vào mình. ( ngon :3 )
"Huynh làm gì mà nhìn tôi vậy?" Chu Tĩnh Như có chút sửng sốt, phục hồi lại tinh thần, nhìn xuống người mình. . . Lập tức hét "A" lên một tiếng.
Diệp Thiếu Dương vội chạy ra đóng cửa lại.
Chu Tĩnh Như tim đập thình thịch, dùng quần áo che chắn thân thể, run run nói: "Thiếu Dương ca. . . huynh muốn làm gì?"
"Tôi chẳng muốn làm gì cả!" Diệp Thiếu Dương thực oan ức nói,"Bọn họ đều ở ngay phòng bên cạnh, cô kêu lên thế này, vạn nhất bọn họ kéo tới đây, sao mà giải thích cho rõ ràng!"
Chu Tĩnh Như chui đầu vào trong chăn, khóc oà lên,"Tôi không muốn sống nữa. . ."
Diệp Thiếu Dương đứng trước giường, định tới an ủi, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, đứng yên mà xem cũng thấy không tốt, hai tay khoanh lại khẩn khoản nói:"Đừng quá đau khổ, tôi chưa nhìn thấy gì cả. . ."
"Quỷ mới tin, đã bị huynh thấy hết rồi!" Chu Tĩnh Như tiếp tục nghẹn ngào.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống bên cạnh đi, vuốt vuốt cái đầu nhô lên trong chăn, vừa định giải thích, Chu Tĩnh Như đột nhiên tung chăn ra, bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, nức nở nghẹn ngào.
Diệp Thiếu Dương có chút bất ngờ, không kịp phòng bị,"Tôi. . . tôi thật sự không thấy gì mà."
Chu Tĩnh Như vẫn nức nở.
Diệp Thiếu Dương thực sự không biết phải làm sao, nhẹ nhàng an ủi vài lần, Chu Tĩnh Như cứ ghì chặt cổ hắn, không ngừng lắc đầu.
"Không phải việc này, không can hệ gì đến việc huynh nhìn thấy cái gì, Thiếu Dương ca, lúc đó. . . tôi thực sự rất sợ khi nghĩ rằng huynh sẽ không quay về nữa, huynh có biết hay không, nếu huynh thật sự không trở lại, tôi tôi thật sự không biết phải làm sao nữa. . ." Nói xong lại khóc oà lên.
Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra, định nói gì đó, nhưng một câu cũng không nên lời.
"Hiện tại. . . chẳng phải là tôi đã quay về rồi sao?"
Chu Tĩnh Như buông cổ hắn ra, ngồi bật dậy, cũng chẳng để ý trước ngực không che chắn cái gì, đắm đuối nhìn hắn, cằm hơi chếch lên, dường như đang chờ đợi điều gì.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn cô một hồi, đột nhiên rất thấy tim đau nhói, đập loạn xạ, xoay người đi chỗ khác, cúi đầu, dùng một bàn tay ấp vào trán. Việc mà mình lo lắng nhất, rốt cuộc cũng đã xảy ra.
Rõ ràng không phải như thế, rõ ràng không nên thành thế này, bắt quỷ thì dễ, còn chuyện tình cảm. . . sao lại phức tạp như vậy? Phải xử lý thế nào mới đúng? Ai tới dạy mình cái nào?
Nặng nề thở dài một hơi, Diệp Thiếu Dương thực sự có ý nghĩ muốn đâm đầu chết quách cho xong.
Một lát sau, Chu Tĩnh Như đi tới vỗ vỗ vai hắn, quan tâm hỏi: "Thiếu Dương ca, huynh làm sao vậy?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, quay đầu nhìn lại, cô đã mặc xong quần áo.
"Uống chút rượu, thấy. . . hơi choáng váng đầu óc."
"Tôi xuống đó kêu cho huynh một ly nước mận chua nha, hay là. . . huynh cứ nghỉ ngơi đi, mọi chuyện để mai hãy tính?"
Diệp Thiếu Dương trong lòng nhói đau, lắc lắc đầu,"Không có việc gì, đi thôi."
Chu Tĩnh Như bảo hắn ra ngoài trước, còn mình vào buồng vệ sinh sửa soạn lại một chút, sau đó cùng hắn đi thang máy tới lầu hai.
Tiểu Mã với Vương Bình đang ngồi cùng nhau, anh anh em em thân mật.
"Các người tới rồi a, Tiểu Diệp Tử, chúng tôi đang thảo luận việc mua nhà," Tiểu Mã nhiệt tình tiếp đón,"Tiểu Như đã đồng ý cho tôi chiết khấu tốt nhất, đến lúc đó theo chúng tôi cùng đi xem nhà nha?"
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, ngồi xuống đối diện cậu ta. Người phục vụ tới, Chu Tĩnh Như gọi cho hắn một ly nước mận chua.
Diệp Thiếu Dương ngồi tại chỗ, nhấp nhổm nửa ngày, cuối cùng cũng ép mình phải bắt đầu câu chuyện, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng âu yếm của hai người, đột nhiên cảm thấy không biết phải mở lời thế nào.
Đến khi Chu Tĩnh Như hích hích tay hắn, Diệp Thiếu Dương biết không thể kéo dài được nữa, ngẩng đầu nhìn Tiểu Mã, nói: "Nếu có người âm mưu hại tôi, cậu sẽ làm gì?"
Tiểu Mã sửng sốt,"Quỷ sao? Bắt nó là được mà."
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: "Tôi coi cậu như huynh đệ, tôi chưa từng lừa gạt cậu bao giờ, lời tôi nói, cậu có tin không?"
"Cái gì thế, chơi đố chữ đoán câu à." Tiểu Mã chu miệng,"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
"Trả lời tôi đi." Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói.
Tiểu Mã tuy không rõ nguyên do, nhưng thấy Diệp Thiếu Dương không giống như nói chơi, liền dứt khoát trả lời: "Đương nhiên tôi tin tưởng cậu, không tin cậu thì còn tin ai hả!"
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, đưa mắt hướng về phía Vương Bình.