"Em vì một Tiểu quỷ mà không tìm bạn trai . Em bây giờ nói rất hay, tương lai gặp được một người con trai khiến em trái tim em bị rung động, ví dụ giống như anh đẹp trai chuẩn soái ca, em có thể kìm lòng được sao ?" Diệp Thiếu Dương dẫn dắt từng bước, lần đầu tiên cảm thấy tài ăn nói của mình tốt ."Cho dù người nam kia đồng ý sự xuất hiện của Thất Bảo, nhưng trong tương lai hai người có con chẳng lẽ lại để một người một quỷ chơi đùa với nhau sao? Nếu như xảy ra chuyện gì chồng của em sẽ đánh chết Tiểu Quỷ, vậy lúc đó em không biết phải bỏ bên nào giữ bên nào, như vậy có phải là khó xử không"
Trang Vũ Ninh hai tay che mặt, lắc đầu,"Em không muốn . . . không muốn nghe những lời này đi tới đâu tính toán tới đó, những chuyện đó sau này nói sau . . ." "Quả thực đến lúc đó sẽ là quá muộn. . . . Thừa dịp hiện tại tình cảm vẫn chưa sâu đậm, tranh thủ thời gian quyết định !"
Diệp Thiếu Dương liếc nhìn về phía Thất Bảo nói: "Còn ngươi nữa, ngươi đã từng nghĩ đến lúc ngươi và mụ mụ sống chung chưa, có người "cơm bưng nước rót", còn có thể tu luyện, nhưng đây chính là biểu hiện của tính ích kỷ là ngươi dang hại mụ mụ đó biết không?"
Thất Bảo nghe Diệp Thiếu Dương vừa nói như vậy, trong mắt toát ra một chút xấu hổ, tuy nhiên tính cách của nó là thứ đứa bé, nhưng chỉ số IQ vượt xa trí tuệ của một đứa nhóc bằng tuổi, Diệp Thiếu Dương nói nhiều như vậy, nó đều nghe và hiểu hết, thái độ đã chầm chậm quan sát Diệp Thiếu Dương, ngập ngừng nói: "Ta chỉ là không muốn rời xa mụ mụ . . ." Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một cách vẹn cả đôi đường : "Ta có một cách vẹn cả đôi đường ta ghi một đạo phù, ngươi xuống dưới sau giao cho Chuyển Luân Vương, lại bảo ông ấy viết cho giấy đặc biệt chuyển thế đầu thai vào Vũ Vũ, tương lai nhất định Vũ Vũ sẽ có con như vậy có phải ngươi đường đường chính chính trở thành con ruột của Vũ Vũ sống một kiếp người như thế có phải tốt hơn không ?" Trang Vũ Nịnh cùng Thất Bảo tại chỗ ngây người. Đã qua một hồi lâu, Thất Bảo ngập ngừng nói: "Nếu quả thật có thể như vậy, ta cầu còn không được nữa . . . Ta chưa từng nghe nói qua, Chuyển Luân Vương có thể châm chước cho ta ?" Diệp Thiếu Dương cười cười,"Người khác thì không biết, chứ nhìn bút tích của ta hắn cũng phải cho ta chút mặt mũi ngươi yên tâm đi, Để ngươi yên tâm hơn ta chuyển cho Thôi Phủ Quân cho ngươi luân hồi thành quỷ dịch, như vậy ngươi hàng năm đều có thể trở về một hai lần, các người có thể trông thấy mặt, như vậy thật là tốt ."
Diệp Thiếu Dương rất bực mình, vì có một cách như vậy để giải quyết hợp lý nhất lại không nghĩ ra lãng phí một cách vô ích nhiều như vậy nước miếng. Quả nhiên, Thất Bảo bên kia nhẹ gật đầu,"Nếu đúng như lời Đại Pháp Sư nói thì ta đồng ý !" Trang Vũ Ninh cũng chầm chậm gật đầu coi chừng cũng đã dồng ý . Diệp Thiếu Dương ánh mắt tập trung vào sắc mặt của Trang Thái ."Ta à. . ." Trang Thái liếc nhìn Thất Bảo rồi nói: "Đứa nhỏ này thật đáng yêu đấy, Ta làm ông ngoại nó không có ý kiến gì ." Thất Bảo cười hắc hắc, ngẩng đầu nhìn Trang Vũ Ninh, nói: "Mụ mụ nhanh kết hôn rồi mang thai nhé . . ." Trang Vũ Nịnh khuôn mặt nhanh chóng ửng hồng, ngập ngừng nói: "Bây giờ ta vẫn chưa có bạn trai . . ." Trang Thái sợ con gái đổi ý, nói vội : "Con còn phải tìm đâu xa sao, ở đây có một thanh niên tuấn tú tài giỏi chuẩn soái ca như Diệp tiên sinh đây, đốt đuốc đi tìm còn không thấy hai người có thể tiến tới mà.
"Cha ăn nói gì kỳ cục vậy !" Trang Vũ Ninh mặt càng ửng đỏ, giận Trang Thái Nhưng cũng không quên liếc xem thái độ của Diệp Thiếu Dương . Diệp Thiếu Dương lấy tay lau mồ hôi, lão gia hỏa này, vì cứu con gái thật sự là không từ thủ đoạn, ngay cả mình đều bị trở thành mồi nhử, vì không để cho Trang Vũ Ninh suy nghĩ thêm nên cũng không có phản bác. Lấy ra một tấm Trương Linh Phù, dùng bút chu sa đơn giản viết xuống dưới những việc sẽ làm cho Thất Bảo, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến mình cũng là lần đầu tiên xử lý việc này, Chuyển Luân Vương dưới kia, khẳng định là sẽ cho Diệp Thiếu Dương chút mặt mũi, nhưng nói không chừng hoài nghi sự tình thật giả, đột nhiên nghĩ đến biện pháp, từ trong túi áo rút ra Thiên Sư bài lại dùng cương khí kích phát chiếu vào linh phù . Thiên Sư Bài sáng lên một luồng ánh sáng ôn hòa, đem mặt trên của Thiên sư bài có khắc chữ DIệp đóng vào tấm linh phù giống như đóng ấn Thiếu Dương dùng tay vuốt mặt trên của Thiên Sư Bài có chứa một tia cương khí của chính mình .
"Đúng vậy, khá hay đấy, về sau cái này gọi là ký hiệu của ta ." Diệp Thiếu Dương đắc chí nói, đem linh phù giao cho Thất Bảo, nói ra,"Được rồi, ngươi có thể đi rồi đấy." Thất Bảo lưu luyến không rời nhìn xem Trang Vũ Ninh, rơi lệ nói ra: "Mụ mụ con đi rồi, sau này có dịp con sẽ quay trở lại thăm mụ mụ, mụ mụ tranh thủ lúc con đi tranh thủ kết hôn rồi mang thai đi, con mong chờ tới lúc được làm con của mụ mụ lắm " "Ta. . . sẽ cố gắng." Trang Vũ Ninh đỏ mặt gật gật đầu, ngập ngừng nói. lau nước mắt dăn dò y như dặn con mình, nói: "Con ở dưới đó phải nghe lời không được gây chuyện nha . . ." Thất Bảo nhìn Diệp Thiếu Dương, cười cười,"Mụ mụ yên tâm đi ai mà chọc con con nói đại danh của Diệp thiên Sư, nói là con tương lai của ngài ấy, đảm bảo Thôi Phủ Quân cũng không dám chọc ta." Diệp Thiếu Dương nghe đến đấy phun một búng máu ra ngoài, căn bản còn muốn mắng nó vài câu nhưng Thất Bảo đã bám vào linh phù bay ra ngoài cửa sổ."Cha, mẹ, con đi đây . . ." Trang Vũ Ninh tim đập mạnh và loạn nhịp một hồi, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, có chút xấu hổ cùng ngượng ngùng nói nói: "Lời trẻ con nói không chấp, Thiếu Dương Ca, anh bỏ qua cho, em sẽ không coi là thật."
Diệp Thiếu Dương nở nụ cười khổ, trong nội tâm phi thường lo lắng Thất Bảo đến Âm ti về sau thật sự mà làm như vậy, mình cũng chẳng còn chút mặt mũi nào nữa. Nghĩ vậy, chính mình đưa ra cái chủ ý dở hơi ấy, nếu sớm biết vậy trực tiếp siêu độ cho nó có phải là xong rồi không .
Trang Thái đi tới, nắm chặt tay Diệp Thiếu Dương, xem biểu hiện muốn chừng quỳ lạy "Diệp tiên sinh. . . Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!"
"Vậy thì đừng cám ơn, tôi lấy tiền để làm việc, hai bên không thiếu nợ nhau ." Diệp Thiếu Dương sợ nhất là người ta thiếu nợ ân tình
"Cha con hai người ngồi nói chuyện, tôi đi tắm rồi thay quần áo, chút nữa nói chuyện sau Diệp Thiếu Dương trở lại phòng của mình, tắm rửa xong, phát hiện quần áo bẩn không thể mặc lại, đành phải mặc bộ quần áo mới hôm qua Trang Vũ Ninh mua cho, sau đó đi vào phòng khách. Cha con Trang Vũ Ninh đang ngồi ở trên ghế salon nói chuyện, nhìn Diệp Thiếu Dương ăn mặc sáng sủa, Trang Thái hai mắt sáng bừng, chàng trai này cũng biết cách ăn mặc đó "Thiếu Dương Ca, bộ quần áo này có vấn đề gì không nếu rộng hay chật thì để em giúp anh đổi lại ." Trang Vũ Nịnh nói
"Rất vừa mà không cần đổi đâu ." Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ghế salon nói Trang Thái nghe xong, mới biết được cái là quần áo con gái mình mua cho, trong nội tâm không khỏi nghĩ tới . . , Nhìn cũng đã tới giờ ăn cơm, vì vậy lại để cho Trang Vũ Ninh gọi điện kêu một bàn đồ ăn, 3 người vừa ăn vừa nói chuyện
Cơm nước xong xuôi, ba người tới một phòng ngủ, hỏi thăm sức khỏe Vô Nguyệt đạo trưởng, lão đạo sĩ vẫn chưa tỉnh, nhưng là sắc mặt hồng hào không có việc gì phải lo cả .
"Buổi chiều có thể ông ấy sẽ tỉnh nhưng cơ thể đang yếu khoảng 2, 3 ngày chưa thể ăn cơm được, ở đây lại không có ai chăm nom cho ông ấy, tốt nhất vẫn là đưa tới bệnh viện rồi nhờ y tá chăm sóc ." Diệp Thiếu Dương đề nghị nói. Trang Thái gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra, cũng không biết gọi cho ai, bố trí mọi việc xong xuôi . Sau đó lại mời Diệp Thiếu Dương quay lại phòng khách uống trà . Trang Thái tự mình pha trà, mời Diệp Thiếu Dương, trong miệng không ngừng nói các loại cảm tạ.