Hôm nay chính mình dùng thiên sư bài ấn xuống ký hiệu Phong Diệp trên linh phù, cái này có được tính là một loại kế thừa thành công ? Mình chính thứ tiếp quản Thiên Sư Bài cho nên gọi là Thiên Sư trở về ?
Hơn nữa cái này là nghi thức, hay là do vẫn ở trước mặt tổ sư gia Mao Đại Quân càng thêm có một loại cảm giác được bề trên sắc phong.
Không lẽ . . . mình tự nhiên lại có một ý tưởng, dùng thiên sư bài ký hiệu trên linh phù ? chẳng lẽ trong thăm thẳm bên trong con người mình, có một loại lực lượng ở chỉ dẫn chính mình?
Loại cảm giác này, không làm cho hắn hưng phấn khi được gia sứ mệnh mà ngược lại lại có một chút mâu thuẫn bên trong con người Diệp Thiếu Dương .
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, lúc chúc mừng mình đã trở về ngoài đám đạo sỹ đó ra còn có các loại đầu trâu mặt ngựa, quái vật và đồ vật?
Nếu là quỷ yêu thì phải sợ pháp thuật không dám bén mảng tới những nơi đó nhưng ở đó thì ngược lại . Mà Thiên Thanh Quan ở đâu, có hay không một nơi như vậy Mấy vấn đề này, đều ngay trước mắt mình, cũng có thể là nằm mơ, hắn âm thầm hạ quyết tâm, chờ khi mọi việc kết thúc, sẽ tự mình đi Mao Sơn một chuyến hỏi rõ Thanh Vân Tử, biết đâu sư phụ có thể cho hắn vài câu trả lời hợp lý . .
Hít sâu một hơi, Diệp Thiếu Dương mang tượng thần Mao Đại Quân ra khấn vái : "Không biết "Thiên sư trở về" là gì nhưng các ngài đừng cho đệ tử tự mò mẫm, tự minh yêu chính mình làm gì, lão tổ tông, ngài chỉ cần phù hộ đệ tử đừng cho quỷ quái tìm đến giết là được rồi ."
Nói xong, vái tượng thần một cái thật cung kính, sau đó lên giường đi ngủ. Hắn không có để ý đến, thần tượng hai mắt sáng lên một tia màu đỏ nhàn nhạt Lúc sau trong mơ thấy lộn xộn, đầy trời thần, yêu ma quỷ quái, còn có mỹ nữ. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiếu Dương rời giường đi rửa mặt, rồi vào phòng khách thấy hai cha con Vũ Vũ đang ngồi ghế salon nói chuyện, trên bàn bày biện đủ loại bánh bao, bánh quẩy "Hai người đã ăn rồi sao ?" Diệp Thiếu Dương ngồi ở bàn ăn trước, nói.
Trang Vũ Ninh nói : "Cha và em phải đợi anh ngủ dậy ăn cùng như vậy mới đúng chứ"
"Ách. . . Không cần khách khí như vậy, đều là người một nhà. . người một nhà ." Diệp Thiếu Dương gãi đầu nói.
Trang Thái nghe thấy những lời này, lập tức gật đầu,"Đúng đúng đúng, đều là người một nhà, người một nhà. . ."
Diệp Thiếu Dương trong lòng mâu thuẫn, chính mình chỉ thuận miệng nói một câu, lại cho ông ấy có cơ hội
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương cùng Trang Vũ Ninh đi ra cửa nên xe lái đi một vòng quanh nội thành rồi đi qua cái cầu bắc qua sông, một vài chiếc xe con màu đen dừng ở bên cầu, đúng lúc Diệp Thiếu Dương bước xuống có một cái ấn còi Diệp Thiếu Dương liền biết đây là Mã Thừa đi xe tới Mã Thừa quay cửa kính xe xuống, vẫy tay với Diệp Thiếu Dương .
"Mã công tử. . ." Trang Vũ Ninh từ phía sau Diệp thiếu Dương đỉ ra, có chút khách khí nhìn Mã Thừa liếc mắt một cái.
Mã Thừa quan sát nàng liếc mắt một cái, cười cười,"Ngọc Nữ ca sĩ Trang Vũ Ninh, Trang Vũ Ninh ngượng ngùng cười cười."Mã công tử đừng chê cười."
Mã Thừa nói: "Cô đến đây làm gì ?"
"Ah, không có gì, nếu có cơ hôi tôi muốn nói cám ơn câu cảm ơn, cảm ơn anh đã giúp tôi Mã Thừa cười cười,"Đừng nói cảm ơn, tôi và cô không quen biết, tôi chỉ là đang giúp Diệp Tử ." Nói xong quay kính của xe lên.
Diệp Thiếu Dương giơ tay vẫy vẫy tạm biệt Trang Vũ Ninh, rồi ngồi vào ghế sau ô tô của Mã Thừa . Mã Thừa lập tức lái xe.
"Nhìn thấy một nữ minh tinh thế này mà ngươi không một chút động lòng sao lại còn tỏ thái độ như vậy," Diệp Thiếu Dương nhìn qua dương chiếu hậu nói với Mã Thừa "Minh tinh ta nhìn thấy nhiều rồi, đấy không còn là việc lạ nữa." Mã Thừa nhàn nhạt nói.
Diệp Thiếu Dương bĩu môi, ở trong lòng mắng một câu
Mở ba lô ra, Diệp Thiếu Dương đem các thứ cần thiết cho thuật dịch dung đều lấy ra, đầu tiên là thay đổi quần áo sau đó lấy trong lọ có ngâm thuốc một cái mặt nạ, dùng gương đồng soi rồi mang lên mặt, cuối cùng là lấy tóc giả đội vào, mất chừng một vài phút đã hóa trang xong
Lúc này, Mã Thừa cũng lái xe đến phố Nam Cốc, quay đầu lại nhìn hắn một cái.
"Có vấn đề gì khống ?" Diệp Thiếu Dương nói.
"Không có vấn đề gì hết, đi thôi."
Xuống xe lúc sau, hai người đi bộ đi hướng về tiệm thuốc, trên đường Mã Thừa đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Diệp Tử, ngươi có thể dịch dung thành con gái không Diệp Thiếu Dương sửng sốt: "Làm gì?"
"Không có gì, ta có cảm giác dáng người cùng hình dáng cảu ngươi nếu giả thành con gái có lẽ rất tuyệt vời, hay lúc nào ngươi giả dạng cho ta xem ?" Mã Thừa rất có hứng thú nhìn hắn, nói.
Diệp Thiếu Dương bị ánh mắt này cả người căng thẳng, thứ này. . . không có vẻ gì là háo sắc . . . ? Đã nghe nói có rất nhiều kẻ có tiền thích đi Thái Lan. . .
Lập tức chạy nhanh sang bên cạnh đi rồi đi, giữ quảng khách với Mã Thừa
"Dưỡng Nhân Đường ", đều vẫn như vậy như lúc đầu tiên đến."Vương lương" quỷ thi còn ở đứng quầy.
Nhìn hắn đầu tiên, Diệp Thiếu Dương phát hiện nó trên người có quỷ khí so từ trước càng nồng đậm vài phần, xem ra gần nhất tu luyện không tồi, rất có thành quả .
Vương lương liếc mắt một cái nhìn Mã Thừa, lập tức đầy mặt tươi cười, bảo hắn chờ, chạy nhanh lên lầu, sau một hồi, cùng Hồ Uy cùng nhau xuống lầu tới.
Hồ Uy không vồ vập nói chuyện với Mã Thừa mà lại mời bọn họ đi lên lầu hai, đi vào tận cùng bên trong qua một tấm bình phong ngăn cách giữa 2 gian, tự mình pha trà, nói chuyện phiếm .
"Hồ sư huynh, dạo này bận cái gì ?" Diệp Thiếu Dương trong lúc uống trà, làm bộ vô ý hỏi.
"Cái tiệm của ta có chút việc nên quả thật là rất bận."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Có cần tiểu đệ đến giúp, mong Hồ sư huynh chỉ bảo thêm Hồ Uy cười ha ha,"Sư đệ là người của Mã công tử, ta cũng không dám dùng, không dám không dám."
"Không dám dùng" ba chữ lại làm Diệp Thiếu Dương nghĩ đến xem thuật dịch dung có vấn đề gì không, nhìn Mã Thừa liếc mắt một cái, mang ghế xê dịch sang bên cạnh Sau một tuần trà, Hồ Uy mở túi xách mang theo bên mình, từ giữa lấy một đồ vật màu nâu, đặt ở trên bàn trà, là một cái Cổ Mạn Đồng.
"Dùng gỗ Tử Đàn để điêu khắc, 3 lần đánh bóng, dùng cây dầu trăm tuổi đánh bóng, không dối gạt mã công tử, cái này là Cổ Mạn Đồng là ta để dưới đáy hòm coi như bảo bối vì mã công tử, ta từ bỏ những thứ yêu thích ."
Mã Thừa cẩn thận cầm Cổ Mạn Đồng lên trên mặt nhìn lại, đã điêu khắc tạo thành một tiểu nữ, chạm trổ phi thường tinh tế, sinh động như thật, lông mi, lông mày đều rất thật, hơn nữa được làm thủ công, chỉ cần trở thành một tác phẩm nghệ thuật, giá trị là vô cùng lớn
"Vậy xin đa tạ." Mã Thừa hướng hắn cười cười,"Bất quá, . . . Cổ Mạn Đồng này tại sao trong mắt vì cái gì không có đồng tử con mắt của Cổ Mạn Đồng là một khoảng màu trắng, nhìn tổng thể khuôn mặt lại có chút quỷ dị .
Hồ Uy cười nói: "Đôi mắt này, chính là dành cho mã Công Tử thêm vào lúc đó thì mới nhanh trở thành sủng vật của người được ( sủng vật: vật cưng) ."
Mã Thừa nhíu mày,"Còn có kiểu như vậy sao ? Những người dùng Cổ Mạn Đồng đều làm như thế này sao?"
"Đương nhiên không phải, con này đặc biệt bản thân là có tu vi, như vậy ngài không cần chăn nuôi lâu lắm, liền có thể thông linh, cho nên yêu cầu "vẽ rồng điểm mắt", khiến nó tại đây nhận chủ."
Mã Thừa ngó Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, gật gật đầu.