Cửa nhà các hộ nông dân, đều khóa từ bên trong, trên cửa có một cái vòng sắt, dùng để đập vào cửa. Diệp Tiểu Manh lấy tay với vào sờ soạng một chút, vì cửa có chốt nhưng không khóa, nên giữ cửa kéo ra.
"Thu Linh Cô Cô, ba chúng tôi đến hỏi cô một chút việc. . ." Nàng vừa kêu, vừa đi vào.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cùng chờ ở bên ngoài, vài phút sau, Diệp Tiểu Manh trở lại, nhìn bọn họ vẫy vẫy tay nói: "Không có ai ở nhà, chúng ta thử tìm nơi khác xem."
"Thế thì chuyện rõ như ban ngày rồi, xảy ra chuyện rồi sao?" Tiểu Mã xông vào trong phòng, hắn có chút đề phòng, nhìn xung quanh, đại khái do khí hậu khô hạn, người ta đều hạn chế ra ngoài, hai bên đường vắng tanh không có ai, lúc này mới cùng Diệp Thiếu Dương đi sâu vào bên trong.
Gian nhà chính của Diệp Thu Linh, cũng không khóa cửa, ba người cùng bước vào, nhìn qua một lần, cách bài trí nội thất trong phòng không khác là lắm so với các hộ gia đình nông dân, chỉ là trên mặt đất bụi phủ khắp nơi, lại in lại vô số dấu chân, trên giường thì tương đối sạch sẽ.
Diệp Thiếu Dương đi vào trong bếp, kiểm tra nồi niêu và bếp lửa một lần, đâu đâu cũng phủ đầy tro bụi, không khỏi cảm khái: "Xem ra chuyện này, ít nhất là nửa năm nay bọn họ không tổ chức ăn cơm gia đình, không lẽ Diệp Thu Linh không cần ăn cơm?"
Diệp Tiểu Manh nhíu mày nói: "Đại khái là nàng không ở nơi này, có lẽ dọn đến xưởng rồi."
"Tại sao nàng lại trở về đây ngủ?" Diệp Thiếu Dương nói,"Trên giường tương đối sạch sẽ ít bụi, vả lại trên mặt đất lại có nhiều dấu chân, chứng tỏ nàng có trở về ngủ vài lần. Cho nên có vấn đề này: Dù sao đây cũng là nhà nàng, nàng có vài ba lần ngẫu nhiên trở về ngủ, cũng có thể không vệ sinh nhà thường xuyên đi, tôi không tin thiên hạ có lắm người như vậy."
Tiểu Mã gãi gãi đầu nói: "Lúc trước khi cậu chuyển về, phòng ngủ của chúng ta không khác lắm đâu. . ."
Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, nói: "Diệp Thu Linh này chắc chắn có vấn đề rồi, đi thôi, chúng ta đến xưởng màn thầu xem, xem nàng có ở đó không."
Ra khỏi nhà Diệp Thu Linh, Diệp Tiểu Manh đi trước dẫn đường, đi theo con đường mòn làm bằng xi măng dẫn lên núi, sau khi qua thôn, trên núi là một tầng ruộng bậc thang, bất quá mọi thứ phía trước đập vào mắt nàng là một khoảng khô cạn, từ xa nhìn lại, đất đai khô nứt, cây cỏ khô cháy thành tro, rốt cuộc là không phải cảnh tượng mạ non xanh mát và cảnh quang hùng vĩ khi trên cao nhìn xuống.
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: "Hiện tại phải nhanh chóng tiêu diệt quái vật gây hạn hán, nếu không để một hai năm, khí hậu có cố cũng không thể trở lại như xưa nữa."
Ở một ít ruộng bậc thang bên cạnh, có một số nhà nhỏ, Diệp Tiểu Manh giới thiệu đó là nhà chứa giếng, bởi trên núi không có phương tiện cấp nước, cho nên lựa một số chỗ có địa thế thấp hơn, để đào giếng, trực tiếp mang nước, đương nhiên, từ vụ hạn hán này, những giếng nước đó đều đã cạn khô rồi.
Tiểu Mã nghe đến đó, buồn bực nói: "Tôi không hiểu lắm, nước giếng không phải nước ngầm sau, cho dù là do quái vật gây hạn hán quấy phá, chẳng lẽ nó có thể hút cạn khô nguồn nước ngầm sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Giếng nước chỉ là lấy nguồn nước từ nước ngầm thấm qua thôi, là một quá trình lâu dài, cậu tưởng hệ thống cung cấp nước là mãi mãi à. Với tốc độ hút nước của quái vật gây hạn hán, đã vượt qua tốc độ chả của nước ngầm rồi, giếng nước là cái mùi gì."
Tiểu Mã cả kinh nói: "Nếu đã như vậy, thế ra nó vẫn luôn liên tục hút nước để tu luyện sao?"
"Vô nghĩa, thế lâu nay cậu nghĩ cái gì."
Diệp Tiểu Manh liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái nói: "Xem ra cậu biết không ít việc đâu."
Diệp Thiếu Dương giả ngu cười hắc hắc,"Pháp thuật tôi không được cho lắm, bất quá Long Hổ Sơn bọn tôi có rất nhiều điển tịch đạo gia, tôi hay giở ra xem, lí luận tri thức nhiều hơn một chút thôi. Mao Sơn các cô mạnh mẽ như vậy có lẽ cũng không ít điển tịch nhỉ?"
Diệp Tiểu Manh thuận miệng "Chuẩn" một tiếng, cũng không nói nhiều.
Diệp Tiểu Manh đưa bọn họ đi vòng quanh ruộng bậc thang một hồi, đột nhiên dừng lại, chỉ thành một gian gạch xếp thành một căn phòng nhỏ nói: "Lão Ba tôi nói, gian phòng nhỏ đó chính là khu xưởng của nhà Diệp Thu Linh."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: "Nơi này không có đồ đạc gì quy định rõ, phòng ở cũng đều giống nhau, làm sao mà cô biết được?"
"Rất đơn giản a, ba tôi nói xưởng nhà nàng cách nhà tôi ba bờ ruộng về phía tây, chính là tòa phòng thứ nhất này, chẳng nhẽ đến cả nhà và ruộng nhà minh tôi cũng không biết à."
Bởi vì hướng xưởng nằm ở dưới nói, ba người quyết định đi vòng phòng sau, bọn họ định đến bên cửa sổ nhòm vào trong, như vậy vạn nhất nếu Diệp Thu Linh ở bên trong, cũng sẽ giảm bớt khả năng bị phát hiện.
Vài phút sau, ba người đi vòng từ trên núi xuống, tới gần cửa sổ sau xưởng.
Ba người đi sát bên nhau, từ cửa sổ nhòm vào bên trong, ánh sáng có hơi mờ mịt, tuy nhiên phòng lại nhỏ, cúng không bài trí nhiều đồ đạ, cho nên có thể tạm nhìn rõ bên trong.
Bên trong có một cái chõ khá to đặt sát tường, phỏng chừng là dùng để chưng màn thầu, phía trước nồi hình như có để một túi tiền, ở một sườn phòng khác, có đặt một chiếc giường, ở trên là một người nằm ngửa mặt.
Nhìn qua, đó là một nữ nhân da ngăm đen, khá gầy, nhìn qua có vẻ chừng ba bốn mươi tuổi, nằm thằng tắp trên giường, không hề nhúc nhích.
Ba người nhìn chằm chằm một lúc, phát hiện bụng nàng có chút động đậy, không giống như đang hô hấp, có thứ gì đang mấp máy dưới da, kéo cái bụng lên.
Diệp Thiếu Dương vẫy tay, đầu tiên lùi lại một bên, chờ bọn họ cùng quay lại, cùng thấp giọng thảo luận.
"Đấy có phải Diệp Thu Linh không?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
Diệp Tiểu Manh nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: "Tôi cũng chưa gặp Diệp Thu Linh bào giờ, bất quá nếu theo hình dáng ba ta miêu tả, tám phần chính là nàng."
Tiểu Mã nói: "Nếu không phải là cái bụng cử động, tôi còn tưởng rằng nàng đã chết."
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Cậu có thấy người ta hô hấp, cái bụng phải thở lên xuống đều đều chứ? Trong bụng nàng, nhất định có thứ gì."
Tiểu Mã cả kinh nói: "Thứ gì?"
"Tôi biết sao được. Bất quá nàng không phải người sống."
Diệp Tiểu Manh sửng sốt một chút, nói: "Chúng ta có thể dùng pháp thuật kiểm tra thi khí trong phòng, nếu thực sự nàng đã chết, thi khí trong phòng nhất định hội tụ không tiêu tan. . ."
"Vô dụng." Không chờ nàng nói xong, Diệp Thiếu Dương liền chen vào,"Tôi quên nói cho cô, toàn bộ khí tức đã bị người ta làm phép, trừ khi là pháp thuật tiếp túc tính quy, bằng không không thể dùng pháp thuật để đo lường được."
"Tại sao lại như vậy?" Diệp Tiểu Manh kêu sợ hãi.
"Tôi không biết." Diệp Thiếu Dương một lần nữa mò lại cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Linh đang nằm trên giường, hai con mắt không hề chớp lấy một lần.
Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã cũng lần thứ hai mò lại, nhỏm lên xem.
Một lát sau, Diệp Thiếu Dương thở dài, phun ra một câu: "Nàng đã chết."
Tiểu Mã cả kinh nói: "Tại sao cậu biết?"
"Cậu nhìn kĩ là biết, ngực nàng không hề thở phập phồng dù chỉ một chút, tuy rằng cái bụng có rung động, nhưng tôi chắc chắn không phải hô hấp, một người sống, tuyệt đối không thể có bộ dạng như thế này."
Diệp Tiểu Manh đề nghị bỏ qua nguy hiểm để mở cửa đi vào, kiểm nghiệm một chút, đúng lúc này, từ một gian phòng khác lại truyền đến âm thanh "Tất Tất, Tác Tác", ba người lập tức quay đầu nhìn lại, một con mèo từ trong túi tiền mò ra, trong bóng tối, hai con mắt nó phát ra ánh sáng màu hồng, nhìn qua có điểm khiếp sợ.
Diệp Thiếu Dương lập tức kéo hai người lùi về phía sau.