Lương Đạo Sinh gật đầu, tay nâng pháp trượng, nhẹ nhàng khuấy động, Cửu Hoàn phát ra một tràng thanh âm ghê rợn, lạnh lẽo: "Nếu ngươi với ta Đạo tâm bất đồng, ta phải giết ngươi chứng đạo.
Diệp Thiếu Dương chắp hai tay, bái hắn một bái, không nói gì thêm.
Hắn tin Lương Đạo Sinh hiểu rõ, một bái này của mình, là kính hắn thủ vững, cho dù con đường hắn đi thật cực đoan.
Lương Đạo Sinh hai tay khua thiền trượng, trong lúc nhất thời vọng lại vang dội, âm phong tứ phía nổi lên
Diệp Thiếu Dương tiến lên phía trước một bước, theo thói quen định làm động tác rút kiếm, phát hiện trong tay trống không, lúc này mới nhớ ra mình không có gì hết, quay đầu lại hô: "Ta đã sẵn sàng rồi, đao đâu hả?"
Trong miếu Quan Đế không ai đáp lại, Diệp Thiếu Dương thầm mắng một tiếng, nói với Lương Đạo Sinh: "Chờ đã, ta vào đó một lát."
Nói xong mặc kệ hắn có đồng ý hay không, xoay người chạy vào miếu Quan Đế, mở to mắt thì thấy, Lâm Tiêu Hiền đang hôn mê dưới chân tượng. Thần tượng Quan Đế hồng quang ẩn hiện, phóng xuất ra một luồng chính khí uy nghiêm, đến Diệp Thiếu Dương cũng cảm nhận được một loại áp lực cường đại.
Không thể nào, Quan Công hiển linh ư?
Không kịp nghĩ quá nhiều, Diệp Thiếu Dương xông tới, chắp tay trước thần tượng, nói: "Nhị gia, mượn bảo đao của người dùng một chút, xong việc sẽ trả lại."
Nói xong hai tay nắm lấy cán đao, lập tức cảm thấy tay mình triễu xuống, có một cỗ khí tức cường đại rót nhập vào cơ thể, vội vàng lấy lại bình tĩnh, dùng sức kéo ra, nắm thật chặt, tức khắc cảm thấy rất nặng, suýt chút nữa rớt khỏi tay.
Tập trung nhìn kỹ, thì ra thanh đao này không phải đồ chơi, dưới ánh sáng mờ ảo của gậy huỳnh quang, phát hiện đao thực sự được đúc bằng đồng thau!
"Đúng là giống, giống hệt thanh đao mà Quan Nhị Gia vẫn sử dụng." Diệp Thiếu Dương nói thầm một tiếng, thật may mình từ nhỏ đã tập luyện thể thuật, sức lực lớn hơn rất nhiều so với người bình thường, lập tức tụ khí Đan Điền, vung thanh đao chạy như bay ra khỏi miếu, hét lên: "Đánh được rồi!"
Còn chưa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc:
Chỉ thấy một khoảng trời đất âm u, vô số quỷ hồn không đếm xuể, từ hướng đối diện bay tới, bọn chúng đều hiện ra chân thân, hình dạng không giống nhau, có con trên mặt không còn thịt, giòi bọ nhung nhúc, có con ổ bụng rách toạc, phủ tạng lòi ra, trông còn hơn cả bi thảm, những quỷ hồn này toàn thân lục quang quanh quẩn, ít nhất cũng có tu vi oán linh.
Phía sau đàn quỷ là tiếng chuông lớn không ngừng vang lên, lũ quỷ cũng theo tiết tấu tiếng chuông, chầm chậm bay lượn.
Đương nhiên là do Lương Đạo Sinh rung động Ác Linh Pháp Trượng kia, dùng vu thuật thần kỳ nào đó, khống chế hành động của đám quỷ hồn này.
"Diệp thiên sư!" Tiếng Lương Đạo Sinh thoáng pha chút mệt mỏi hoà trong âm phong bay tới,"Ta đã thả Ác Linh bị phong ấn trong pháp trượng ra ngoài, bày thành 'Vạn Quỷ Phệ Hồn Trận', sinh tử của ta và ngươi, quyết định chỉ bằng một trận."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe lời này, thấy rất hợp tâm ý của mình: Thanh Long Yển Nguyệt Đao quá nặng, mình vác nó cũng không chống cự được lâu, cứ quyết một trận định sinh tử là tốt nhất, hơn nữa hai người thực lực ngang nhau, đánh tới đánh lui bao nhiêu hiệp cũng không có ý nghĩa.
Chỉ có điều. . . Tuy chưa từng nghe qua tên trận pháp này bao giờ, nhưng nếu Lương Đạo Sinh đã dám dùng một trận để cược sinh tử, hiển nhiên đã có dự liệu từ trước, lập tức không dám mất cảnh giác, cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên lưỡi đao.
Nhớ năm đó Quan Công dùng cây đao này qua năm cửa ải trảm sáu tướng, một đao vung lên giết chết vô số địch, oai chấn Hoa Hạ, tuy đây rằng chỉ là đồ mô phỏng thờ cúng trong miếu, nhưng ngày ngày nhận hương khói, tự nó đã mang linh khí của Đại Đế
Bị Thiên sư huyết kích phát, thanh quang trên thân đao bùng sáng, phóng xuất ra một cỗ sát khí bức người.
Ngạo khí trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng bị kích phát ra tới, lập tức hai tay cầm đao, nhằm thẳng đàn quỷ, gặp con nào chém con đấy, liên tục không ngừng, dưới uy lực của đại đao, lệ quỷ lập tức tan thành mây khói.
Con bà nó, đồ của Quan Nhị Gia quả nhiên rất tốt !
Diệp Thiếu Dương tinh thần phấn chấn, tay vung đại đao, chém giết sạch lũ quỷ hồn cản đường, xông vào trong trận.
"Thu phong sát bất khởi, oan quỷ tự hoành hành, nhất tao kinh phong lôi, bách quỷ phệ hồn tâm!"
Lương Đạo Sinh tu luyện chính là vu thuật Nam Dương, nhưng xét cho cùng vẫn có nguồn gốc từ Miêu Cương, tuy hắn là người Thái Lan, nhưng thời trẻ liền thường xuyên lui tới Miêu Cương, học tập Hắc Vu thuật chính tông, sau đó lại cư trú ở Đài Loan nhiều năm, ngôn hành cử chỉ sớm đã hoàn toàn bị Hán hóa, đến chú ngữ trận pháp cũng là chính văn Hán ngữ.
Nếu không phải tình thế khẩn trương, Diệp Thiếu Dương cũng thực muốn hỏi hắn chú ngữ trận pháp này đều do hắn tự nghĩ ra hay học được từ đâu.
Bên tai lại vang lên tiếng chuông, ngày càng trở nên dồn dập, đám quỷ hồn vốn lộn xộn bát nháo, bỗng nhiên trở nên có trật tự, theo quy luật thần kỳ nào đó, bay qua bay lại.
Mỗi khi Diệp Thiếu Dương vung đao định xông lên, thì quỷ hồn ở mấy phía còn lại sẽ lập tức tới ứng cứu, tốc độ cực nhanh, đến khi hắn kịp xoay người phản kích, những quỷ ảnh đó đã bay tản ra, tầng tầng lớp lớp, phương hướng khác nhau, không ngừng quay lại, nhìn đến hoa cả mắt.
Liên tục mấy lần như vậy, quỷ thì chẳng giết được mấy con, ngược lại Diệp Thiếu Dương đã mệt đến không kịp thở, vừa định hít vào một hơi, đám quỷ hồn vốn đang bay lượn đằng xa đột nhiên cấp tốc vọt tới, xoay vòng vòng bốc lên, từng luồng quỷ lực cường đại, từ bốn phương tám hướng điên cuồng lao tới.
Diệp Thiếu Dương đành phải xoay người tại chỗ, lưỡi đao hướng ra bên ngoài, quét một vòng, mượn linh lực đại đao cộng thêm cương khí của mình, cùng quỷ khí đánh loạn một hồi, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, thiếu chút nữa không thể trụ vững.
Con bà nó, trận pháp gì mà ảo diệu như vậy?
Không chỉ hắn bị kinh ngạc, mà Lương Đạo Sinh đang ẩn thân giữa đàn quỷ cũng sửng sốt vô cùng: Diệp Thiếu Dương lấy sức lực bản thân, ngang nhiên chống chọi lại sức ép của hàng trăm quỷ hồn, mà không hề bị thương, mặc dù có pháp khí trong tay, nhưng thực lực cường đại của hắn, quả thực không thể coi thường.
"Không hổ là Thiên sư. . ." Lương Đạo Sinh tự mình lẩm bẩm, hai tay liên tục kết ấn, không ngừng vẽ ra đồ hình kỳ quái, miệng phun ra máu, thấm vào trong đất, kích phát tà pháp nào đó trong Hắc Vu thuật.
Cơ hồ ngay sau đó, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai chân căng ra, cúi đầu nhìn xuống, dưới đất không biết khi nào đã xuất hiện một vũng máu, một đôi tay máu từ bên trong thò ra, nắm lấy hai chân mình.
Diệp Thiếu Dương vội vàng khuấy động trường đao, chém đứt đôi tay quỷ kia, còn chưa kịp nghỉ ngơi một giây, vũng máu dưới chân đã chậm rãi khuếch tán, vô số cánh tay máu từ phía dưới thò ra, khua khoắng loạn xạ, còn có một số đầu lâu máu không ngừng ngoi lên.
Đầu không có tóc, mặt cũng không có da, chỉ là một đống cơ thịt, hai mắt trợn to, trên mặt vô số mủ máu, trắng đỏ đan xen, nhìn qua kinh tởm tới cực điểm, rất giống ác quỷ bị lột da dưới Địa Ngục.
Một đám gào thét giận dữ, kêu la ầm trời, những cũng không bò ra, mà chỉ không ngừng khua khoắng hai tay, mủ máu văng tung toé, phô bày bộ dáng thảm hại trước mặt Diệp Thiếu Dương.
Đám quỷ lột da nhục bầy nhầy này, khiến Diệp Thiếu Dương nghĩ tới Nùng Huyết Tiểu Địa Ngục trong Hoạt Đại Địa Ngục do Sở Giang Vương chủ quản, so với cảnh tượng trước mắt thực sự có chút giống nhau.
Đây rốt cuộc là một loại ảo thuật, hay quỷ hồn thực sự từ Địa Ngục lên tới?
Diệp Thiếu Dương nhìn thôi cũng đã thấy ghê người, nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, nếu không chỉ sợ kẻ phải xuống Địa Ngục chính là bản thân mình.
Lập tức khuấy động trường đao, chém đứt một vài cánh tay quỷ gần quanh mình, vừa ngẩng đầu, phát hiện những oán linh đó đang bay lại đây, một đám tự bẻ gãy đầu, cầm trong tay, những cái đầu đó vẫn giữ nguyên vẻ dữ tợn, bay về phía hắn tập kích, trong lúc nhất thời quỷ khí tràn ngập, huyết nhục điên đảo quay cuồng.
Diệp Thiếu Dương tâm thần đại chấn, trong giới pháp thuật có câu: Quỷ bẻ đầu, không thể lưu.