Chương 456: huyết chiến bầy thi

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 13:05:18

DTD vươn tay lấy chút tro tàn từ lư hương, lẩm bẩm nói: "phía trên màu xám, đây là tro mới tàn được đốt gần đây nhất, mặt trên còn cắm hương, không cần nói cũng đoán ra, sau khi bà ta thành quỷ vẫn còn dâng hương cho thần linh." "Cái này. . Ngươi tốt nhất vẫn là chính miệng hỏi bà ta đi." Ân? Diệp Thiếu Dương nghe thấy Tiểu Mã thanh âm có điểm kỳ quái, bỗng nhiên quay đầu lại, tức khắc hít một ngụm khí lạnh: Với một đàn mèo cương thi vây quanh, Ngô lão thái từ từ đi tới. Bờ môi bà ta nứt vỡ, trên mặt hiện lên một tia cười giảo hoạt, tà ác; trong ánh mắt toát ra ánh sáng âm u, lạnh lẽo. Thực chất, bà ta đã nhìn thấy 2 người Diệp Thiếu Dương đi vào, thậm chí là ngay từ khi mới bắt đầu vào. Nhưng mụ ta giả vờ như không thấy, là để dụ 2 người vào căn phòng nhỏ, khi đó sẽ là bắt baba trong rọ. Không đường chạy trốn. Đúng là quỷ ma cũng có vài phần thông minh, không thể coi thường được. Tiểu Mã buông cái bình, lui lại đến góc tường, nấp sau một loạt bình rỗng. Mặc dù có chút khẩn trương, nhưng có Diệp Thiếu Dương ở phía trước chống đỡ, hắn cũng không quá sợ hãi. "Ngươi không cần phải giấu nghề nữa nữa, xử nó đi." Đã bị nó đặt bẫy, dồn vào trong căn phòng nhỏ rồi, muốn giấu nghề cũng không giấu nổi nữa. Diệp Thiếu Dương từ đai lưng cởi xuống dây câu hồn, tập trung tinh thần chuẩn bị đại khai sát giới. "Aaa." cùng lúc ngô lão thái lao tới chỗ Diệp Thiếu Dương, lũ mèo cương thi cũng vọt tới. Nếu là ở bên ngoài trống trải, bên cạnh có Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương sẽ phải để ý Tiểu Mã, ít nhiều cũng vướng chân vướng tay, nhưng là ở hoàn cảnh hiện tại ngược lại có phần thoải mái, chỉ phải phòng thủ hướng cửa ra vào mà thôi. Đối với Diệp Thiếu Dương bây giờ mà nói, chỉ còn lại có bốn chữ: Đại khai sát giới! Câu Hồn Tác giơ lên, đánh lên thân thể mèo cương thi. Những âm thanh chan chát vang lên, theo sau là những khối thị rơi lả tả, máu đen phun trào. Có chút dính vào trên mặt Diệp Thiếu Dương, gây tê, và ngứa ngáy đôi chút, nhưng cũng chỉ thế mà thội. Không khác gì muỗi đốt. Bọn mè cương thi này, tuy rằng là ngu. Nhưng Ngô lão thái lại không ngốc. Bà ta ra lệnh cho chúng nó, một bên công kích Diệp Thiêu Dương, một bên tìm cách vượt qua hắn, đi tấn công Tiểu Mã. Nhưng mà, đồng thời với dùng Câu Hồn Tác, tay trái hắn cũng tạo thành Pháp Ấn, không ngừng đánh về phía những con mèo cương thi có ý đục nước béo cò kia. Đem chúng đánh bay trở về. Tiểu Mã ở bên trong tỏ vẻ nhàm chán, liền nâng lên những cái bình không, nhằm vào những con mèo đó mà ném tới. Mèo cương thi tuy rằng là cương thi, nhưng là hình thể có hạn, bị đập trúng vài lần cũng kêu thảm thiết một tiếng, sợ hãi lùi lại. Tiểu Mã thấy thế càng cảm thấy sảng khoái, không ngừng nâng những cái bình đó mà nện xuống. Việc này, vô hình trung cũng giúp Diệp Thiếu Dương đôi chút. Mèo cương thi, tốc độ tuy nhanh, nhưng bị hạn chế bởi địa hình. Dưới mệnh lệnh của Ngô lão thái, có tiến không lùi. Đối với Diệp Thiếu Dương triển khai điên cuồng công kích, nhưng đối mặ với thần uy của Câu Hồn Tác, chúng cũng chỉ là pháo hôi mà thôi. Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương mỗi lần một roi đi xuống, là có thể giết chết một con mèo cương thi, cảm giác thong dong mười phần, giống như cương thi miêu không bản lĩnh gì. Bất quá nghĩ đến lúc trước một con mèo cũng khiến Diệp Tiểu Manh không có lực phản kháng. thì lại không khỏi lắc đầu cảm khái, người cùng người thật sự không giống nhau, pháp sư cùng pháp sư cũng không giống nhau. Thiên sư, chính là ngưu bức! Diệp Thiếu Dương giết cương thi miêu đang hăng say, đột nhiên trong tay Câu Hồn Tác cứng lại, hóa ra Ngô lão thái vọt tới trước mặt, một bàn tay bắt được Câu Hồn Tác. Bàn tay khô khốc bị pháp lực của Câu Hồn Tác tấn công, khiến khí đen ứa ra, hoá lỏng thành nước. Nhưng bà ta không hề để ý đến điều này, một cánh tay khác hương ngực Diệp Thiếu Dương đánh tới. Giữa hai người còn có chút khoảng cách, Diệp Thiếu Dương phán đoán bàn tay nay không thể đánh trúng mình. Nên cũng không thèm để ý. Lúc này, hắn đang lo lắng, sau khi Câu Hồn Tác bị giữ chặt, thì những con mèo cương thi sẽ nhân cơ hội mà lao vào. Hắn quyết đoán buông ra Câu Hồn Tác, rút ra Thái Ất Phất Trần, kết hợp móng tay bắn ra chu sa, phất trần vung lên một vòng, hướng tới những con mèo cương thi mà đánh. Hoàn thành này một loạt động tác này, Diệp Thiếu Dương chỉ dùng không đến ba giây đồng hồ. "Thái Ất phi không độ, phất trần quét ngàn trần, cấp cấp như luật lệnh!" Cánh tay run lên, phần đuôi Thái Ất Phất Trần tỏa ra, giống như một cái ô lớn, đem căn phòng bao bọc lại, hàng loạt đạo kim quang phát ra, phong tòa lũ mèo cương thi. Trong lúc nhất thời, thanh âm kêu gào nổi lên bốn phía, những con mèo cương thi bị kim quang đâm tới, đều bị xuyên thủng thân thể, ngã lăn ra chết ngay lập tức. Diệp Thiếu Dương tay trái dùng phất trần tiêu diệt đàn mèo, tay phải cũng không nhàn rỗi, Hai ngón tay hướng lên trời, kết ra tay ấn, nhằm thẳng ngực Ngô lão thái. Còn đối với cánh tay phải của Ngô lão thái đang hướng mình đánh tới, Diệp Thiếu Dương cảm giác sẽ không đánh trúng được hắn, vì đó chỉ là hư chiêu mà thôi. Nhưng mà, trong nháy mắt thủ ẩn đánh vào ngực Ngô lão thái, chỉ nghe một tiếng "Răng rắc", cánh tay bà ta nứt vỡ, xương cánh tay đột nhiên duỗi dài thêm vài phân. Vốn dĩ, cánh tay này không với tới Diệp Thiếu Dương, thì giờ đây cắm vào trong ngực hắn, dùng sức móc một cái. Diệp Thiếu Dương đau đến tê dại cả người, đổi chỉ thành chưởng, vung chưởng chặt vào cánh tay Ngô lão thái, trong nháy mắt chặt đứt nó. Bỏ qua bàn tay khô vẫn còn cắm lủng lẳng trên ngực mình, hắn quyết ăn miếng trả miếng. Tay phải co lại thành trảo, nhưng không phải móc lên ngực đối phương mà là nhằm thẳng cổ đánh tới. "Diệt hồn khóa phách, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!" Từng luồng cương khí tràn theo vào từng ngón tay. "AAA. . . ." Ngô lão thái lắc lư kịch liệt, nhưng cũng không phải dạng vừa, một thân thi khí bùng nổ, miệng dùng sức ngoác ra, khóe miệng xé rách, mở thành một cái góc độ không tưởng. Kết hợp với những cái răng lởm chởm hướng tới Diệp Thiếu Dương, nhằm đầu vai mà gặm xuống. Diệp Thiếu Dương thân thể hơi nhích một cái, dùng đầu vai húc thẳng vào cằm Ngô Lão Thái. Trong nháy mắt, khi cái miệng khép lại, thì hai tờ linh phù bay tới, dán ở trên mặt, phong ấn miệng bà ta. Diệp Thiếu Dương đem Thái Ất Phất Trần ngậm ở trong miệng, vươn tay nhằm thẳng tới các khớp xương từ đầu đến chân mà đánh xuống. Tuy rằng hơi thở của bà ta được chặn lại, nhưng từ khi bắt đầu giao thủ, Diệp Thiếu Dương lập tức phán đoán, Ngô Lão Thái là một con quỷ thi. Hơn nữa, công lực rất thâm hậu, rất khó để đối phó. Cho nên Diệp Thiếu Dương quyết định trước diệt thi, sau mới định hồn. Sau khi ăn môt loạt combo, Ngô lão thái toàn thân cứng đờ, không thể nhúc nhích. Diệp Thiếu Dương tay phải tung lên một đồng tiền đúc mẫu, nhằm vào vị trí hai tờ linh phù giao nhau, chui tọt vào trong miệng bà ta. Tay trái cầm lại phất trần, rót cương khí vào, hướng về phía cửa phất một cái. Hắn lấy linh lực phong bế phòng nhỏ, miễn cho những con mèo cương thi còn xót lại, không thể thoát khỏi đây, đi gây hại cho thôn dân. Tiếp đến, hai tay hắn kết ấn, trong miệng niệm chú: "Linh bảo vô lượng quang, hạ trần tru tà hồn! Thiên phong lôi hỏa, ngự mệnh càn khôn, tru tà!" Trong khoang miệng Ngô lão thái, phát ra liên tiếp tiếng pháo nổ. Thân thể cương thi có vẻ bắt đầu mềm đi, lảo đảo sắp ngã. Thì bất chợt, một cánh tay nâng lên, hướng Diệp Thiếu Dương chụp tới. Bị thương nặng như vậy còn có thể phản công? Diệp Thiếu Dương lắc mình né tránh, nhưng vào lúc này, từ cơ thể Ngô lão thái một cái bóng đỏ lao ra, hướng bên ngoài căn phòng bay đi. Diệp Thiếu Dương sớm đã chuẩn bị, tay duỗi ra, một món đồ hướng nữ quỷ bay đi. Nhìn kỹ, hóa ra là pháo bảo Đấu Mực. Diệp Thiếu Dương giữa chặt một đầu dây chu sa, phần còn lại ở giữa không trung không ngừng xoay tròn, rất nhanh đến gần nữ quỷ. Nữ quỷ biết trốn không được, xoay người, vung chưởng đánh lên Đấu Mực, khiến nó bắn ngược ra ngoài. Nhưng Diệp Thiếu Dương vung tay nắm lấy pháo bảo, khiến sợi dây chu sa vừa vặn vòng qua cổ nữ quỷ. Diệp Thiếu Dương dùng sức siết thật chặt.