Tứ Bảo cười hắc hắc,"Đạo mộ tặc thì không dám nhận, dù sao cũng mới chỉ mò vàng đổ đấu chút xíu thôi à, chờ chúng ta xuống mộ thật, ta sẽ bộc lộ tài năng cho ngươi xem."
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, hai người ngồi trên tảng đá, đón gió hóng mát, hàn huyên một hồi.
Diệp Thiếu Dương nói: "Ta còn chưa hỏi ngươi, sao lại đột nhiên xuất gia quy y?"
Tứ Bảo cười nói: "Ta nói là khốn khổ vì tình, ngươi có tin không?"
"Không tin, nếu do khốn khổ vì tình mới xuất gia, thì kẻ nên cạo hết tóc chính là ta."
Tứ Bảo cười ha ha, một lát sau, bỗng nghiêm mặt, chậm rãi nói: "An Tĩnh Phong thiền sư đã chết, đối với ta là một đả kích rất lớn, cụ thể thế nào ta cũng không thể nói rõ, có thể là Phật duyên đã tới, cho nên mới xuất gia."
"Vậy mà ngươi còn uống rượu ăn thịt? Ngàn vạn lần đừng có nói cái gì ' rượu thịt chỉ làm đầy dạ dày ' linh tinh đó nha."
"Ha ha, ta nói thật. . . Thịt ngon, rượu thơm, muốn bỏ ư, chỉ có thể từ từ bỏ."
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, mấy cái này có thể bỏ từ từ sao, cứ làm như bỏ thuốc lá không bằng.
Tứ Bảo chu môi hướng về phía U linh lộ bên dưới,"Khi nào thì xử lý nữ quỷ kia?"
"Chờ Lãnh Ngọc tới đã." Diệp Thiếu Dương nói lại một lượt việc Nhuế Lãnh Ngọc sắp tới giúp.
Tứ Bảo nghe xong, ý vị sâu xa cười rộ lên,"Cô ấy là một cao thủ bắt quỷ hàng yêu, chỉ e là sau khi tới đây, sẽ làm mọi thứ loạn thành một nồi cháo."
"Loạn? Sao mà loạn được?" Diệp Thiếu Dương không hiểu hắn đang nói gì.
"Ba nữ nhân một vai diễn, ai đóng vai chính đây?"
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên hiểu được, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Ngươi là hòa thượng, còn chú ý mấy chuyện này làm gì?"
"Được thôi, dù sao cũng là việc của ngươi."
Diệp Thiếu Dương không nghĩ sễ tiếp tục đề tài này, liền kéo Tứ Bảo xuống núi, một mạch kể lại những gì mình với Trần Lộ đã nói qua, trèo lên một tảng đá hướng về phía U linh lộ, từ trên cao nhìn xuống, tìm được vị trí ẩn thân của Tử Nguyệt.
"Ngươi khẳng định là ở đây sao?" Tứ Bảo nhìn hướng ngón tay hắn chỉ, nói.
"Khẳng định, bên cạnh có một khối nham thạch, lúc ấy ta đã tính toán vị trí, chỉ nằm trong phạm vi năm mét vuông xung quanh đó thôi."
Hai người cẩn thận quan sát một hồi, sau đó rời khỏi, đi thẳng xuống dưới chân núi, tìm một tiệm cơm, vào một gian phòng.
Tứ Bảo co chân ngồi phịch xuống ghế, cầm thực đơn gọi món ăn: "Cho một nồi lẩu thịt bò, một cái chân giò hầm, chân giò hầm kỹ một chút nha, như vậy nước béo mới chảy ra được, ngậy mà không ngán, thế thôi."
Tứ Bảo nhìn hình món ăn trên thực đơn, nhịn không được liếm mép lia lịa, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy người phục vụ sắc mặt quái dị đang nhìn mình.
"Ặc. . . Thế nào hả, chưa thấy hòa thượng ăn thịt bao giờ sao?"
Người phục vụ lắc đầu,"Đúng là chưa từng thấy qua."
Tứ Bảo cười ha hả,"Hòa thượng ta tu tâm không tu khẩu, không có thịt không ăn được cơm."
Người phục vụ cảm giác như đụng phải yêu tăng, vội vã rời đi.
"Ngươi đúng là mất mặt quá đi." Diệp Thiếu Dương cả giận nói, ở cùng cái tên hòa thượng uống rượu ăn thịt này, nhân phẩm của mình cũng bị người ta nghi ngờ.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, Tứ Bảo lại gọi bia, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nghiên cứu xem làm thế nào mới có thể bức Tử Nguyệt hiện ra chân thân.
"Ta cho rằng, nên tận dụng lợi thế Tử Nguyệt không thể rời khỏi U linh lộ, bố trí sẵn trận pháp, chờ đến khi ép được Tử Nguyệt ra ngoài, kích hoạt trận pháp, dùng linh lực trận pháp bắt gọn cô ta!"
Tứ Bảo ngoạm một miếng chân giò, mồm miệng bóng nhẫy, ứng với cái đầu trọc lốc của hắn cùng áo cà sa trên người, quả thực không còn lời nào để nói.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, không muốn tiếp tục nhìn nữa.
"Thế này nha, hai ta có thể phối hợp tạo thành một trận pháp liên hoàn, đến lúc đó cùng nhau công kích, ta không tin bắt không được cô ta!"
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng,"Ngươi nghĩ đơn giản nhỉ, ngươi đi bày trận trên U linh lộ, Tử Nguyệt sẽ đứng một bên mà nhìn à? Còn không trực tiếp cho ngươi một trận ấy chứ, còn nếu bày trận tại ranh giới U linh lộ, dù ngươi có mời tới đầy trời thần phật, cô ta mà không chịu ra, ngươi có thể làm gì được?"
Tứ Bảo xoa xoa cái đầu trọc lốc,"Bằng không chúng ta nghĩ cách phá hư trận pháp trên U linh lộ? Sau đó đấu với cô ta một phen?"
"Ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ nữa! Trận pháp đó là để áp chế cổ mộ phía dưới, nếu phá huỷ trận pháp, năng lực của Tử Nguyệt đúng là sẽ yếu đi, nhưng Đồng Giáp Thi Vương lại thát ra ngoài!"
"Mẹ kiếp, nói như vậy, chỉ có thể dùng vũ lực cưỡng ép cô ta ra ngoài hay sao?"
Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái,"Đang bàn việc đấu pháp, ngươi lại nghĩ ra cái cách nghe hạ lưu như vậy, có ý gì hả."
"Hắc hắc, chẳng phải ngươi nghe hiểu là được sao."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút nói: "Hiện tại vấn đề chính là, đối thủ của chúng ta không chỉ có mình Tử Nguyệt, bằng không với sức hai người chúng ta còn có Lãnh Ngọc, tuyệt đối có thể giết chết cô ta, vấn đề là cái tên Lương Vu sư kia, khẳng định sẽ đến uy hiếp, cho nên trước tiên chúng ta phải giải quyết hắn cùng con Đông Nhân kia đã, sau đó mới đi đấu với Tử Nguyệt, dù sao Tử Nguyệt cũng không thoát khỏi nơi U linh lộ."
Tứ Bảo nói: "Ngươi có thể nghĩ được như vậy, lão già Thái Lan kia nhất định cũng sẽ nghĩ ra, nếu ta là hắn, ta sẽ trốn đi, làm ngươi vĩnh viễn không tìm được, ngươi còn có thể mặc nhiên thả Tử Nguyệt ra sao?"
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Ta cũng lo lắng điều này, trước mắt Vũ Tình đang tìm hắn, Lâm Du cũng vậy, nếu qua một khoảng thời gian vẫn tìm không ra. . . lúc đó mới tính."
Ăn uống xong xuôi, hai người cùng nhau trở lại khách sạn, ai về phòng người nấy.
Diệp Thiếu Dương muốn tắm rửa trước, cởi áo ra, đột nhiên nhớ tới trong gian phòng này hình như không chỉ có mình mình, vội vàng tháo đai lưng xuống, ném lên trên giường, còn mình thì mặc nguyên quần tiến vào phòng tắm, tắm rửa xong mặc cái áo choàng tắm ra tới. Vừa bước vào phòng ngủ, đã thấy hai mỹ nữ ngồi ngay ngắn trên giường, trợn tròn mắt nhìn mình.
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì té xỉu, biết ngay sẽ như thế này mà! May mà hôm qua đã được một bài học, tốt xấu gì trên người cũng mặc áo choàng tắm.
"Ặc. . ." Diệp Thiếu Dương gãi gãi gáy, đưa mắt nhìn Trần Lộ cùng Dương Tư Linh,"Có chuyện gì sao. . . tôi, tôi muốn thay quần áo."
"Diệp sư đệ, không cần phải ngại, với chúng ta không cần câu nệ tiểu tiết." Trần Lộ vẻ mặt thành khẩn nói,"Chúng ta chỉ ra ngoài hít thở không khí, sẽ quay trở vào ngay thôi."
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, lúc này nếu có ai bất ngờ xông vào, thấy mình ở riêng với mỹ nữ, lại có những hai người thì. . .
Hai nữ quỷ thấy hắn đứng ngồi không yên, liền hiểu ra là do sự hiện diện của bọn họ, chúc ngủ ngon, rồi ai nấy trở vào linh phù của mình.
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, lắc lắc đầu, áo ngủ cũng không cởi, leo lên giường nằm xuống, lật giở hai thiên văn tự mà mình đã dùng Lạc Thư để thôi diễn ra xem, vừa mới nhìn được một hồi, bỗng nhiên một luồng âm phong từ cửa sổ thổi vào, làm cho chiếc chuông đặt trên tủ đầu giường vang lên "leng keng" .
Lệ quỷ tập kích? Quá nửa đêm còn có quỷ hồn nào dám bạo gan đột nhập phòng mình thế này, thực là hiếm có nha.
Diệp Thiếu Dương lao ra khỏi giường, nhanh tay cầm chiếc đai lưng.
Đột nhiên, từ trong luồng âm phong này, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức trang nghiêm thánh linh, không có lấy một tia oán khí, chẳng lẽ là người đến từ Âm Ty?
Còn đang mơ hồ, đèn điện trong phòng đột nhiên tắt ngóm.
Một bóng người xuyên tường mà ra, trong tay còn cầm một chiếc đèn lồng mặt quỷ, toả ra lục quang.
Quan sát kỹ người nọ, thấy trên người hắn mặc một bộ mãng bào đỏ sẫm, đầu đội mũ đen, vừa thấy đã nhận ra đó là trang phục của quan văn dưới Âm Phủ, trên quan bào có thêu phi điểu, chính là chức vị công tào, ở nhân gian tương đương với nhân viên của phòng ban nào đó, ít ra cũng là nhân viên công vụ.