Trang Vũ Ninh nói "Chắc là thế, vì lần này là vòng chung kết, mà cả hai người bọn em lại cùng tham dự, cũng là đối thủ lớn nhất để cạnh tranh chức vô địch."
"Một chức quán quân, quan trọng đến vậy sao?" Diệp Thiếu Dương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Giải thưởng này vô cùng lớn về giải thưởng và danh tiếng, với giải quán quân, giải thưởng vô cùng hậu hĩnh," Trang Vũ Ninh thở dài,"Chắc là nàng cũng để ý điểm này giống như em."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu,"Lời cô nói, có khả năng hay không, tất cả kế hoạch này, có thể bao gồm cả Dưỡng Quỷ Sư đứng sau giật dây."
Trang Vũ Nịnh bỗng nhiên trợn to hai mắt, ngẩn ra nửa ngày, lẩm bẩm nói "Không thẻ nào, em và nàng cùng nhau thi đấu lâu nay, thực sự là so với nàng thì kết quả có tốt hơn đôi chút, nàng còn nói đùa em đi giành cúp của nàng, lúc đó em cũng suy nghĩ một chút. . . Bất quá, em và nàng không thù không oán, nàng ta có nhất thiết phải cất công xây dựng một âm mưu, để hại chết em không? Thiếu Dương Ca, anh có muốn gọi nàng tới, đối chất một chút hay không?"
"Tương lai chúng ta còn nhiều cơ hội hỏi nàng, hiện tại không cần rút dây động rừng. Nếu vạn nhất là nàng ta làm." Diệp Thiếu Dương nói tiếp,"Bởi vì một pháp sư không tự nhiên lại đi luyện chế thi du, nàng tìm người ta, chắc chắn là cao nhân tu luyện pháp thuật dân gian, nếu chúng ta có thể tìm ra hắn, mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ."
Suy nghĩ một lúc, Diệp Thiếu Dương nói cho Trang Vũ Ninh mình cần tìm Tạ Vũ Tình nhờ sự giúp đỡ, phái người theo dõi hành tung của Kiều Lệ Na, Trang Vũ Nịnh không có ý kiến gì.
Vì thế Diệp Thiếu Dương nhanh chóng gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói rõ mọi chuyện, Tạ Vũ Tình bất ngờ.
"Theo dõi thì dễ thôi, chỉ cần phái một người là đủ, chuyện này tự ta có thể thu xếp, không cần xin chỉ thị của cấp trên, ngươi hãy lấy ảnh chụp của nàng, và địa chỉ của nàng gửi cho ta."
Diệp Thiếu Dương cảm ơn, vừa muốn cúp máy, Tạ Vũ Tình đột nhiên nói "Đúng rồi, mới vừa tra được một manh mối, phải nói qua cho ngươi, cha của Hồ Uy, tên là Trần Nhị Tam, là một thầy cúng."
Diệp Thiếu Dương cả kinh, manh mối này, là một nguồn tin quá quan trọng đối với hắn.
"Từ từ, phụ thân Hồ Uy, họ Trần? Cô không lầm chứ?"
"Là cha nuôi hắn, ở tại Trần Gia Trang, là một vùng nông thôn hẻo lánh, theo dân bản địa nói, Trần Nhị Ba hồi trẻ đi Tô Thành làm công, bốn mươi tuổi về quê, bị què một chân, lúc ấy mang theo một đứa con trai năm, sáu tuổi theo, nói là thu nhặt được lúc hắn xa nhà, sau khi hắn hồi hương, bắt đầu trở thành thầy cúng, chắc ngươi cũng biết thầy cúng là gì, chắc không khác pháp sư các người, bắt quỷ hàng yêu gì đó."
Diệp Thiếu Dương bất mãn nói "Xin lỗi đi, kém xa nhé, cái loại thầy cúng này, là cấp thấp nhất trong Âm Dương Sư, căn bản còn chưa nhập môn giới Pháp Thuật."
"Ặc, ta không hiểu cái thứ bậc của các người, dù sao Trần Nhị Tam rất có danh tiếng, cũng không tìm thấy bà lão, người đã đưa Hồ Uy đi, đã chết 5 năm trước, thôn dân cũng không ai hay biết nguyên nhân gì, sau đó Hồ Uy vào Thạch Thành. Chuyện không nên hỏi ta hỏi càng nhiều, hiện tại ta chỉ tra ra được như vậy, cho nên mới không định nói sớm cho ngươi."
"Hiểu rồi, cô điều tra tiếp đi, mọi việc trông vào cô, làm ơn đấy."
Tạ Vũ Tình cười lạnh một tiếng, nói "Ngươi nể bụng làm việc vì nàng, có phải vì đêm qua hai người vui vè bên nhau?"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt ngó Trang Vũ Ninh một cái, thấy nàng có phản ứng gì không, chắc là không nghe thấy gì, hắn mới quay sang nói tiếp "Đừng nói bậy, có gì tôi liên hệ sau."
Cúp máy, Diệp Thiếu Dương kể chuyện cho Trang Vũ Ninh, và muốn đi tìm Mã Thừa
"Cô có thẻ ở nhà, cũng có thể đi ra ngoài, nhưng đừng đến nơi hẻo lánh, trở về khi trời còn sáng. Với Kiều Lệ Na, cô và cô ấy dù xảy ra chuyện gì, trước hết cứ làm bộ như không biết gì."
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, nói "Anh đưa Mã Công Tử cùng đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, có thể gặp nguy hiểm hay không?"
"Nếu bị phát hiện, Hồ Uy cũng không dám làm hại Mã Thừa, bất quá ta và hắn sẽ đánh nhau."
"Anh. . . Đánh như thế nào? Anh sẽ bị lộ thân phận thật?"
"Điều này, tôi sẽ có biện pháp." Diệp Thiếu Dương cười thần bí, cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Mã Thừa.
Buổi chiều hôm qua, hắn đã liên hệ qua cho Mã Thừa, xác định hôm nay gặp mặt, nhưng chưa nói rõ mọi chuyện, Mã Thừa cũng không hỏi.
Điện thoại được một lúc, Mã Thừa nói hắn ở khách sạn Hoàng Kim, kêu hắn qua đó.
"Khách sạn Hoàng Kim ở đâu, để gọi taxi đến đó?" Cúp máy, Diệp Thiếu Dương hỏi Trang Vũ Ninh.
"Còn phải hỏi, khách sạn Hoàng Kim là khách sạn năm sao lớn nhất Thạch Thành, toàn thành không ai là không biết."
"Ách. . . Nhất định là phải lớn nhất sao?" Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu,"Hắn còn chưa nói vị trí của khách sạn, làm sao tôi tìm thấy hắn?"
Trang Vũ Ninh cười nói "Anh không cần nhọc lòng suy nghĩ, Hoàng Kim Cung chính là chỗ của Mã Gia, anh không lo không tìm thấy hắn."
Diệp Thiếu Dương nhún vai,"Tốt rồi. Đúng rồi, tại sao cô lại kêu hắn là Mã Công Tử?"
Trang Vũ Ninh cười cười,"Thạch Thành Tứ Đại Công Tử, tất cả mọi người đều gọi như thế, thuận miệng thôi."
Tứ đại công tử. . . Diệp Thiếu Dương cười khổ.
Sau khi ra ngoài cửa, Diệp Thiếu Dương đi đến tiện của lão Quách trước, vì mấy ngày trước có nhờ lão mua cho mấy thứ pháp dược, vì mua nhiều thứ, hắn phải vào kiểm tra một lượt, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đống đồ, vừa thuận miệng hỏi "Đây đều là thượng phẩm chứ?"
"Mua đồ cho đệ, còn có thể giả được sao?" Lão Quách giúp hắn thu dọn đồ đạc, hỏi "Những thượng phẩm cần dịch dung đều được dùng tới, xem ra chuyện không nhỏ, gần đây đệ đối mặt với chuyện gì thế?"
Diệp Thiếu Dương không trả lời, cười nói "Có hứng thú sao?"
"Không có hứng thú, gần đây ta có khai quang vài lần, nghiện cũng qua, mệnh cũng thiếu chút nữa bồi đi vào, ta đây già yếu rồi, tương lai chắc không thể lăn lộn nữa, chắc tương lai đệ là một người đáng tin cậy gánh vác công việc hộ ta."
Diệp Thiếu Dương cười cười, vốn dĩ, hắn không định kéo Lão Quách phải đi làm việc nguy hiểm chung với mình.
Khách sạn Hoàng Kim, nguy nga lộng lẫy, trông rất huy hoàng, giống hệt như hoàng cung.
May mắn khi vào trong Diệp Thiếu Dương có chút thân phận, chờ sẵn hắn đã có một cô chân dài cung kính đưa hắn tận vào bên trong, leo lên thang máy hơn 18 tầng, đi qua hanh lang hoa lệ, đi mãi rồi ngừng ở một tòa nhà trong cùng.
Mỹ nữ nhẹ nhàng gõ vang cửa phòng, vài giây sau, cửa phòng mở ra, Mã Thừa tươi cười đi lên bắt tay Diệp Thiếu Dương,"Diệp tiên sinh, chờ cậu đã nửa ngày."
Mỹ nữ trong lòng khiếp sợ, người có thể được đích thân Mã Công Tử mở cửa, lại còn chủ động bắt tay, tươi cười chào hỏi, cảnh này cô chỉ gặp qua một đến hai lần, một lần là lãnh đạo cấp cao, một lần là Chu Minh cha của Chu Tĩnh Như.
Cô không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, thấy cậu ta có vẻ bình thường, thậm chí có chút vẻ quê mùa, đột nhiên cô lại nghĩ, phải chăng đó là một đại công tử, cố ý hóa trang quê mùa, để thử cảm giác mới mẻ của chốn người nghèo?
Nghĩ vậy, mỹ nữ không còn vẻ coi thường vẻ ngoài của Diệp Thiếu Dương, nháy mắt cảm thấy hắn rất thú vị, muôn phần cung kính đưa hắn vào trong phòng.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt đánh giá xung quanh một lần, căn phòng này rất lớn, nhưng là thực trống trải, chỉ có một bộ sô pha và một bàn trà, điều tra về phong cách bài trí, thật là đơn giản, trước mặt có một cái cửa sổ sát mặt đất, bày ít nhất mấy chục bồn hoa.