Tạ Vũ Tình nhún vai,"Ai biết được, ta là cảnh sát, cho dù ngươi có ý đồ xấu thì còn lâu mới dám làm bậy trước mặt ta."
Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa thì té xỉu.
Tạ Vũ Tình liếc mắt một cái,"Đừng nói ta gợi ý cho ngươi nghĩ lung tung nhé, hai người đang ở hai phòng trong cùng một gian phòng đúng không. . . ?"
"Hai phòng khác nhau, không cùng một gian phòng." Diệp Thiếu Dương sửa đúng nói.
"Chả có gì khác lắm."
"Khác chứ!" Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt,"Cô nói sai một chữ, là ý nghĩa bị thay đổi hoàn toàn chỉ khiến tôi và Vũ Vũ mất đi sự trong sạch."
"Ai mà biết các người ở chung với nhau hay không?" Tạ Vũ Tình tỏ vẻ của một người đại tỷ, dạy bảo vài lời: "Ngươi vừa bước vào xã hội, không biết lòng người hiểm ác, ngươi có thể xem nàng như một cô gái bình thường, nhưng nàng là người của giới giải trí nha, bản chất thật của nàng là gì, ngươi làm sao biết được, đừng thấy tuổi nàng còn nhỏ, hoàn cảnh tiện tại lại đáng thương, cẩn thận với cái mông của ngươi đấy. . ."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn nàng, cười xòa,"Ta lại không có tiền, mông ta thì làm được gì?"
"Ngươi đi tróc quỷ, người ta tùy tiện hiến thân báo đáp, làm ngươi cùng nàng vui vẻ với nhau, hoặc là vào đêm tối tịch mịch nàng đến tìm ngươi. . . Lời ta nói, đúng không, ngươi có thể cam đoan mình không chủ động, nhưng vạn nhất nàng lại chủ động, lại còn là mĩ như đẹp như hoa như ngọc, ngươi làm sao mà cầm lòng nổi?"
"Tào lao, càng nói càng quá đáng."
Tạ Vũ Tình hừ một tiếng,"Ta chỉ là muốn tốt cho ngươi, đừng để đến lúc mọi chuyện kết thúc, người ta đuổi ngươi đi, ngươi sẽ hiểu mình chỉ là một món đồ chơi, đến lúc đó đừng có mà khóc nhè. . ."
Diệp Thiếu Dương phì cười một tiếng,"Sức tưởng tượng của cô quá phong phú, ta không đỡ nổi."
"Ta chỉ vì tốt cho ngươi, mới nói nhiều như vậy, không nghe thì thôi vậy!" Tạ Vũ Tình dậm chân, xoay người tránh qua một bên.
"Được rồi, tôi cam đoan với cô, tôi mặc kệ nàng làm cái gì, tuyệt đối không gây ra chuyện gì. Còn nữa. . . Tôi và cô không thân thích, tại sao tôi phải cam đoan với cô?"
"Ta là đại tỷ của ngươi, quan tâm đến ngươi không được à, nếu giờ ta không quan tâm, tương lai ngươi thân bại danh liệt, thì còn ai ở cạnh ngươi nữa!"
"Đa tạ, tôi hiểu rồi." Diệp Thiếu Dương cảm ơn cho có lệ, cuối cùng đưa nàng lên xe, vẫy tay tiễn nàng, trên đường về hắn nghĩ sao nữ nhân suy diễn ghê quá, bất quá lại hắn lại nghĩ, nàng đang quá quan tâm đến đời sống sinh hoạt của mình, chuyện này thật khó hiểu?
Trở lại biệt thự, dùng chìa khóa của mình để mở cửa, Diệp Thiếu Dương đi vào trong phòng của mình, tắm rửa xong, thay bộ đồ ngủ, nằm xuống giường, hắn suy nghĩ lại mọi chuyện phát sinh trong buổi tối hôm nay, nghĩ xem mình có quên điều gì quan trọng không. .
Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi mở cửa, vừa mở cửa ra hắn thấy Trang Vũ Ninh mặc một chiếc áo ngủ màu đen, tóc còn ướt, chắc là vừa tắm xong, trong lòng còn ôm một cái chăn, nhìn hắn với một vẻ mặt đáng thương.
Diệp Thiếu Dương trong lòng hỗn độn, hắn thất kinh, chẳng lẽ những chuyện khó tin của Tạ Vũ Tình nhắc nhở trước đó, giờ hóa thành hiện thực?
"Sao cô. . ."
"Chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, thật sự làm em sợ quá, cho nên em nghĩ xuống dưới để ngủ, có thể gần anh một chút."
Trời ạ, mọi chuyện thành ra như vậy, ta nên làm gì bây giờ?
Diệp Thiếu Dương há to miệng, trong lòng bất ổn, cuối cùng nuốt nước miếng xuống, vẫy vẫy tay nói: "Vũ Vũ muội muội, huynh có thể hiểu tâm trạng của em, nhưng mà. . . Chuyện này không thích hợp cho lắm, vậy đi, nếu em nhất định phải vào, thì em ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn nhà?"
Trang Vũ Ninh sửng sốt một chút, mặt ửng đỏ, cúi đầu nói: "Thiếu Dương Ca anh hiểu lầm rồi, em muốn tới ngủ ở vách gần phòng anh, không phải. . ."
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, mọi lời nói trước đó của hắn thật sự xấu hổ đến muốn đâm đầu vào tường mà chết."Này. . . Tại sao em phải ôm theo chăn?"
"À, cái vách phòng đó không có chăn, em ôm từ giường trên lầu xuống, sợ anh không biết em ở dưới lầu, cho nên gõ cửa báo cho anh một tiếng. Sợ tối anh có chuyện gì kiếm em lại không thấy."
Diệp Thiếu Dương sầu thảm cạn lời, lắc lắc đầu, mệt mỏi đáp,"Yên tâm đi, buổi tối anh không làm phiền em đâu. . . Ngủ ngon a."
Đóng cửa lại, Diệp Thiếu Dương mặt đầy nước mắt, hận không thể tát mình một cái: Nhà nhiều phòng như vậy, làm gì có chuyện chủ nhà ngủ cùng phòng với khách lại còn em ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn, thật là ý nghĩ đen tối? Chuyện này. . . Thật là quá mất mặt.
Nằm ở trên giường, lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy hối hận, ruột gan rối bời, cũng không còn sức mà nghĩ chuyện xảy ra trong ngày, hắn niệm một lần tĩnh tâm chú, rồi đi ngủ.
Môt đêm yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, sau khi Diệp Thiếu Dương xuống giường, hắn cảm thấy khát nước, phải ra ngoài để uống, vì thế hắn mở cửa, đi vào phòng khách, lúc này mới phát hiện Trang Vũ Ninh cùng một cô gái ngồi cạnh nhau, đang vui vẻ nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương xuất hiện, cô gái kia ngây người, giật mình nhìn hắn.
"Á. . . Vị này chính là Diệp tiên sinh, bằng hữu của ta." Trang Vũ Ninh chột dạ giới thiệu, sau đó quay sang Diệp Thiếu Dương giới thiệu,"Đây là bạn tốt của em, Kiều Lệ Na."
Diệp Thiếu Dương cũng biết mình xuất hiện không đúng lúc, nhìn hai nàng xấu hổ cười cười.
Kiều Lệ Na phục hồi tinh thần, cười ha ha,"Ái chà, Vũ Vũ từ lúc nào đã có bạn trai vậy, tại sao còn chưa mang anh chàng đi ra mắt chúng ta."
Trang Vũ Ninh xua tay,"Không phải đâu, cậu hiểu lầm rồi, anh ấy là. . ."
"Đừng giải thích, anh ấy đã ở đây, còn có lí do gì nữa, hì hì, bảo sao lâu nay cậu ít ra ngoài, thì ra là trải nghiệm cuộc sống gia đình ngọt ngào cùng chàng."
Diệp Thiếu Dương vốn đang định giải thích, hắn cúi đầu thấy bộ áo ngủ của mình, trai đơn gái chiếc trong cùng một nhà, căn bản không thể giải thích.
Trang Vũ Ninh còn đang giải thích, Kiều Lệ Na giận nàng liếc mắt một cái, nói: "Thôi nào, tớ biết cậu không dám thừa nhận, nhưng tớ đâu phải người ngoài, yên tâm đi, tớ sẽ nói ra ngoài đâu. Thôi nào, tớ còn mấy chuyện còn định kể cho cậu nghe, không phải chuyện về nam nhân, chúng ta đi lên phòng ngủ của cậu nói chuyện riêng đi."
Sau đó nàng nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười,"Tiểu soái ca, tôi mượn bạn gái cậu đi một lúc nha, tí nữa tôi trả lại cho cậu."
Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Trang Vũ Ninh đành phải đưa Kiều Lệ Na về phòng ngủ của mình, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tính đi uống nước, đột nhiên, hắn cảm nhận thấy một mùi vị khác thướng. . . Là Thi khí! Từ phía hai người kia tràn đến.
Không có khả năng thi khí trên người Trang Vũ Ninh, cho nên. . . Kiều Lệ Na là cương thi?
Lúc này, hai người đã đi vào phòng ngủ của Trang Vũ Nịnh, vừa đóng cửa lại.
Diệp Thiếu Dương lập tức chạy đến, đứng ở ngoài cửa, nghe thấy âm thanh hai người trò chuyện, quả nhiên càng đến gần, mùi thi khí ngày càng nồng đận, hơn nữa không phải thi khí thuần túy, suy nghĩ một hồi, hắn vội trở về phòng mình, vẽ một lá bùa, trở lại ngoài cửa phòng Trang Vũ Ninh, dán là linh phù lên trên cửa, niệm một lần Tẩy Oan Chú, linh phù lập tức được kích hoạt, hấp thu thi khí gần đó vào lá bùi.
Mặt ngoài linh phù, giống như bị hun khói, dần dần biến thành hắc khí, chờ đến khi hút hết thi khí xong, Diệp Thiếu Dương xé linh phù xuống, hắn trở lại phòng của mình, cẩn thận quan sát lá linh phù.