Chương 524: Năm canh Đoạn Hồn khúc 2

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 13:11:46

Lúc này Tiểu mã cùng tiểu manh tinh thần đang vô cùng hoảng hốt, trên mặt mang theo nỗi bi thương, không hề biết rằng mình đã bị tiếng ca dẫn dụ, rơi vào 1 khoảng ký ức. "thật là oan gia" Diệp thiếu dương tiến vào giữa 2 người, giơ hai tay đặt lên đầu hai người, phóng thích ra cương khí, tiến vào trong cơ thể họ, phát hiện trong cơ thể diệp manh đang có mấy đại kinh mạch đang bị oán khí ăn mòn, sinh mệnh rất yếu ớt, trong khi tiểu mã trong người lại có 1 luồng chi khí buất khuất, đang chống lại luồng oán khí. Diệp thiếu dương trong lòng kinh hãi, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều, dùng 1 luồng thần thức tiến vào trong cơ thể của diệp thiếu manh, xua đuổi luồng oán khí, lúc này, âm thanh ma quỷ lại diễn ra. Diệp thiếu dương trong lòng hoảng sở tới cực điểm" Nữ quỷ này rốt cuộc tu vi mạnh đến cỡ nào, Có thể hát đến canh tư. . . ." 1 luồng suy nghĩ lóe lên, Hay là, nàng chính là quỷ mẫu. Tiếng ca cất lên, Diệp thiếu dương cũng không dám tiếp tục suy nghĩ, bắt đầu niệm tĩnh tâm chú, dùng thần thức bảo vệ tâm mạch của Diệp thiếu manh, chính mình cũng không rảnh lo. " canh tư càng vô vọng, đường về thiên nhai hoạn vô thường, trên cổng thành, gõ 4 tiếng, vật đổi sao dời, Tự định giá khởi, lúc trong đầu, mãng xà quá ngọc hướng thiên du. Hiện giờ đừng long châu, Từ phượng cát, thê thê cô quán, âm thanh kê mao trong điếm, ánh trăng thảo cầu yên, chính xác một đoạn đường dài, nhìn lại một hồi xa. DIệp thiếu dương sắc mặt trắng bệch, theo tiếng ca phiêu phiêu, trên trán không ngừng đỏ từng giọt mồ hôi, nếu không phải phân tâm lo cho diệp tiểu manh, thì pháp lực hiện tại của hắn, tự bảo vệ mình tuyệt không thành vấn đề, nhưng hiện giờ đang phải cùng diệp thiếu manh chia sẻ pháp lực với tịnh tâm chú, Diệp thiếu dương đang phải có sức dùng 1 tàn niệm chống cự, dần dần không thể tiếp tục duy trì, thần thức bắt đầu xao động theo tiếng ca phiêu phiêu, phảng phất như đang trở lại diệp gia thông, thấy được như lúc còn nhỏ với phụ thân. . . . . Đạo tâm hắn kiên định, bền bỉ như bàn thạch, Nhưng hiện tại nghe nói Kim đồng ngọc nữ đang đi tìm kiếm thân nhân mình, đây là điểm yếu duy nhất của hắn, ở canh tư hát xướng lên, làm ảnh hưởng đến tâm tình hắn không kiềm lại được. . . . . Nữ quỷ lúc nào cũng xướng ca đến canh 5 ca từ, hắn đã không chú ý đến, những khóc từ kia, từng chữ từng chữ 1 lọt vào tai hắn. " Canh 5 hoang vu nhất, người quỷ không ngắm tới. . . xôn xao, người thôi thúc giục, khí trời canh 5. Trời đông đang giá rét, gio lạnh thấu xương, sương vương trên áo, Những người ở nơi nào, tiếng ồn ào, tiếng cãi vã. Theo sau chính là ánh trăng, tiếng ngựa hí vang, nhưng lại tựa như hoang vắng, như vậy sống không bằng chết." ( Năm canh tới, khúc hát cuối cùng của thanh âm người đoạn trường, 3 nghìn lần luân hồi, thuật lại tử ly thương. Thiên nhai nhất cử lục bình, sinh không lưu luyến, chết không thù hận, thoáng qua như phù du, Trùng sinh mới biết, Mộ đã chết, Vô ích đi qua Hồng mộng 1 hồi, mới biết được đại mộng cuối cùng tái khởi, nhưng lại tựa như một nơi hoang vắng vậy, như vậy sống không bằng chết" Đầu óc mơ hồ, Nhưng diệp thiếu dương vẫn có gắng dùng thần thức bảo vệ cho diệp thiếu manh, nhưng chính hắn đang rơi vào hư không vô tận, thoang thoáng nhìn thấy cha mẹ mình bị quỷ tác túm lấy, xích sắt quấn thân, xử dụng khổ hình, vô cùng bi thương, nhưng chính mình đang chỉ có 1 sợi hồn phách, chỉ có thể đứng nhìn, không có cách cứu giúp, cái loại cảm giác này vô cùng thống khổ, Làm diệp thiếu dương vô cùng thống khổ, tiếng ca kia lại vẫn còn vương vấn bên tai, Tựa như một cõi sâu thẳm mờ mịt, chính xác mà nói đúng là sống không bằng chết! . Thân là 1 thiên sư, chính mắt thấy vong hồn của người thân nhưng cũng không co biện pháp bảo hộ họ, làm sao còn có mặt mũi sống trên nhân gian, chính mình thẹn khi là 1 thiên sư, thẹn vì là một con người, chính xác không bằng chết, vậy. . . . . chết đi. Trong lòng Diệp thiếu dương vô cùng chán nản, vô cùng áy náy, đưa lên thất tinh long tuyền kiếm, hướng thẳng cổ mình tự sát. . . . . " lão đại không thể" 1 tiếng gọi to, chạm đến tai, cảm giác bừng tỉnh, DIệp thiếu dương bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, phất hiện trên tay cầm thất tinh long tuyền kiếm. đang kề lên cổ mình, chỉ thiếu chút nữa là cái đầu đã coi như vứt đi, vội vàng buông kiếm, hít sâu 1 hơi, toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả quần áo, cả người đột nhiên âm lãnh rùng mình 1 cái, cả người càng trở nên tỉnh táo, liền đứng dậy, quay đầu nhìn lại. Oán khí đã tan, nữ quỷ cũng không còn thấy bóng dáng. ĐI rồi. . . . . còn chưa đánh đã bỏ đi. Diệp thiếu dương đột nhiên nghĩ tới, nơi này là nằm ngoài nhị giới sơn, ở đây không nằm trong phạm vi thế lực của quỷ mẫu, nàng không thể chọn hình thức trực tiếp tấn công mình, nên đã chọn cách sử dụng năm canh đoạn hồn khúc, đem oán khí đan vào tiếng ca, công kích vào thần thức của 3 người. . . . nàng cũng suy đoán mình sẽ phải bảo hộ 2 người họ, sở dĩ mình ở trong sơn cốc lâu như vậy, nàng cũng không có ra tay, mà chờ chính khi 3 người tụ lại một chỗ mới xuất thủ. Canh năm đoạn hồn khúc hát xong, ngay khi mình có thẻ tỉnh lại, nàng cũng biết được mình cũng không có khả năng sẽ vào núi cùng nàng tử chiến 1 trận, cho nên, không chút do dự đã rời đi. Nghĩ đến vừa nãy mình suýt chút nữa đã cắt cổ tự hẹo. cả người lại 1 làn nữa toát ra mồ hôi lạnh, tuy rằng chuyện chưa xảy ra, nhưng việc xảy ra vừa rồi, thật sự nguy hiểm tột cùng, mình suýt nữa thì đã hẹo rồi. Đột nhiên nhớ lại khoảng khác sinh tử lúc đó, có người đã gọi mình 1 tiếng, chính là đã cứu mình 1 mạng, ai đã làm việc này? Lập tức nhìn ngó khắp nơi, cả một bóng người cũng không có. " lão đại, ta ở đây" Tiếng nói từ sau vọng đến, Diệp thiếu dương quay người nhìn lại, liền thấy 1 đứa bé đang giơ 2 tay, đang tiến về phía mình, là Qua Qua, Hắn biến mất lâu như vậy, cuối cùng cũng đã trở về. Canh năm đoạn hồn khúc chỉ có tác dụng đói với con người, qua qua là quỷ, không có bản thể, cho nên không có chịu bất luận ảnh hưởng nào. " Lão đại, đã lâu không gặp a, may mắn ta vừa tới kịp, không thì không thể gặp được ngươi rồi" Qua qua tiến đến thân thiết chào hỏi. DIệp thiếu dương sủng sốt" ngươi biết ta đang gặp nạn" Qua qua nói" ta không hề biết a, ta chỉ có 1 chuyện muốn báo cho ngươi, nên theo hồn ấn tìm tới, kết quả vừa tới nơi thì thấy ngươi đang gặp nạn, liền hô gọi" nói " Nữ quỷ kia cũng rất lợi hại a, có thể hát canh 5 đoạn hồn xong rồi thản nhiên rời đi, nàng rốt cuộc là ai vậy. ? Diệp thiếu dương tạm thời không thềm đếm xỉa tới hắn, đem cương khí truyền vào cơ thể của diệp thiếu manh, xua tan những tàn dư oán khí trong kinh mạch, DIệp thiếu manh cũng tỉnh táo lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn diệp thiếu dương," thiếu dương ca ngươi có sao không" Diệp thiếu dương gật gật đầu, lại đi đến bên cạnh tiểu mã, chỉ thấy hắn đang nhám mắt ngồi dưới đất, khuôn mặt thống khổ, nhưng trên tráng thoáng hiện 1 luồng kim quang lúc sáng lúc tối, Chạm tay một cái, không có cảm giác, luồng kim quang đột ngột biến mất, tiểu mã run run 1 chút, hít sâu 1 hơi, cũng tỉnh lại. " Tiểu diệp tử, chuyện gì" Tiểu mã vừa tỉnh lại, 2 mắt nhìn quoanh, nhìn về phía sơn cốc, vội vàng nói" Nữ quỷ kia, bị ngươi giết rồi sao" Diệp thiếu dương không đẻ ý tới hắn. nắm lấy mạch môn hắn, truyền cương khí vào kiểm tra, thấy cơ thể hắn bình thường, oán khí cũng đã bị xua tan sach sẽ, trong lòng kinh hãi, tên đần này 1 chút vấn đề đều không có, chẳng lẽ do lúc trước được kỳ ngộ, thân thể phát sinh ra chuyện biến dị nào? Vẫn có thể cơ thể hắn là linh môi giới chất, với canh 5 đoạn hồn khúc là 1 phương pháp công kích vô ích, có thể là năng lực miễn dịch. Hiện tại vẫn không thể rõ ràng, chỉ cần người không có việc gì là tốt, lúc khác có thể suy nghĩ 1 chút, vì thế nói tiểu mã thu dọn pháp khí, mình thì quay sang qua qua hỏi" nói đi, ngươi có chuyện gì mà vội vã tìm ta"