Diệp Thiếu Dương nói: "Không biết, được rồi, để tôi suy nghĩ lại."
Tứ Bảo lại tiếp tục: "Nhưng Hỗn Độn. . . Hỗn Độn, nó chính là Bạch Y Nhân? Tại sao lại gọi hắn là Hỗn Độn?"
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, trước đó hắn từng nghe Tứ Bảo nói về sức mạnh của Hỗn Độn, lại có Âm Khôi Tướng Quân kia phán một câu "Báu Vật Thượng Cổ", giúp hắn nhận ra chân tướng sự việc, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng quy sang nhìn Tứ Bảo, nói: "Bạch Y Nhân kia có thể thao túng pháp lực của Hỗn Độn, chắc chắn hắn cùng ' Hỗn Độn có quan hệ."
Tứ Bảo bất mãn nói: "Cậu không thấy khó tin sao, tôi chắc chắn chúng không có quan hệ!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Điều tôi muốn nói chính là: Bốn quái vật thượng cổ hung tàn nhất trong đó có ' Hỗn Độn!"
Tứ Bảo kinh ngạc đến ngây người, vẫn cố gắng cãi,"Không thể nào! Tứ quái thượng cổ, trong truyền thuyết, trong truyền thuyết nó đã bị Thuấn Đế tiêu diệt."
Diệp Thiếu Dương không quan tâm tới hắn nữa, nói: "Tứ quái thượng cổ gồm, Hỗn Độn, Đào Ngột, Thao Thiết, Cùng Kỳ, trong đó, Thao Thiết vì yêu, Đào Ngột vì thú, Cùng Kỳ vì tinh lực, Hỗn Độn vì khí tức. . .
Mật tịch cổ có chép lại, ngày xưa lúc Thuấn đại đế đại chiến bốn hung thần thượng cổ, kết quả ngài tiêu diệt được Cung Kỳ, thu phục Đào Ngột, Thao Thiết bởi vì do bất tử nên bị li tán thân thể, bị Thuấn đại đế dùng Hiên Viên Kiếm chém thành muôn mảnh, mỗi một đoạn hóa thành yêu ma, không có cách nào nhập lại với nhau; đến nỗi Hỗn Độn, sau khi bị chém nát chân thân, hóa thành vô vàn làm khí tiêu tán trong trời đất.
Còn nữa, hơi thở của Hỗn Độn mang sắc trung lập, mang lại dục vọng của một vị đại đế, không sản sinh mà cũng bất diệt, tự do đi lại giữa tam giới - lục đạo, không phụ thuộc vào ngũ hành nhân gian. . . Rốt cuộc là tại sao, mọi chuyện cũng chưa rõ ràng, bởi vì Hỗn Độn thần thú đại đế chưa bao giờ được nhắc tới trong nhân gian."
"Không sinh mà cũng bất diệt. . . Quả thực, tại sao nó lại giống Bach Y Nhân đến vậy?" Tứ Bảo vỗ đùi,"Bởi vì Bạch Y Nhân chính là Hỗn Độn đại đế sao? Cậu đã sớm biết rõ về Thượng Cổ Thần Thú Hỗn Độn trong truyền thuyết, tại sao lại không nói ra sớm?"
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc hắn một cái: "Thứ nhất, tôi và cậu đều không tin có sự tồn tại của Hỗn Độn Đại Đế, tự cổ chí kim chưa ai thấy qua, bây giờ lại là thế kỉ 21, người giống người, chúng ta cũng phải không tin những tin không có thật, cho nên tôi không nói sớm.
Thứ hai, Đạo Phong rất lợi hại, nhưng cậu biết hắn chỉ là một thiên sư trong đạo môn, lại có thể đánh bại Hỗn Độn đại đế sao? Cho nên theo phương diện này mà suy luận, không có khả năng Bạch Y Nhân có liên quan hay là Hỗn Độn đại đế."
Tứ Bảo ngơ ngẩn nhìn hắn, nói: "Tôi nghe cậu nói mà loạn hết cả lên, đầu tiên nói có quan hệ, bây giờ lại nói không phải, rốt cuộc là có hay không?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi nói về Hỗn Độn, chứ không nói về Hỗn Độn đại đế, tôi e rằng. . . Bạch Y Nhân có chân khí thân thể của Hỗn Độn, cho nên nó có đặc tính chân khí của Hỗn Độn, cụ thể ra làm sao, có ma mới biết."
Tứ Bảo lau mồ hôi, nói: "Quỷ có khi còn không biết."
Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu nói vấn đề thứ hai, đó là chuyên gì?"
"Là vấn đề thứ nhất," Tứ Bảo cười hắc hắc, sau đó hắn nói nghiêm túc:
"Bạch y nhân, Hồ Uy, Bức Thủ, còn có quan hệ với những ác linh như quỷ bám trên cột, nếu Hồ Uy đã chịu công kích, khẳng đinh với cậu hắn sẽ thả những thứ này ra, tất cả bọn chúng đều là đối thủ của chúng ta, còn chúng ta. . . Qua Qua còn đang nằm trong cơ thể của Bức Thủ, chúng ta chỉ có hai người, trước khi Hồ Uy chết, tôi không thể để mình bị bại lộ, thôi thì dựa vào cậu cả đấy. . . Với lại những tên này cậu không coi trọng chúng quá lên đấy chứ?"
Diệp Thiếu Dương vừa định mở miệng, Tứ Bảo vẫy vẫy tay, nói tiếp: "Đừng nhắc hai tên ngốc kia với tôi, cậu hãy đi chặt đứt những sợi tơ hồng, sau khi trận pháp mở ra, chúng ta mới có cơ hội tống cổ chúng vào. Chúng ngốc thật, nhưng Hồ Uy không phải tên ngốc, sẽ không để yên cho cậu làm như vậy, ít nhất có thể cầm chân Hồ Uy."
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói xong, lại không định nói nữa, gật gật đầu, thừa nhận hắn nói có lý, trầm lặng suy tư:
Lúc ấy, bên này cũng chỉ có hai người là mình và Mã Thừa, nhưng Mã Thừa có vẻ tay trói gà không chặt, hay mình đi cầm chân Hồ Uy, Mã Thừa có khi còn không có biết cắt dây tơ hồng, đến lúc đó e rằng Hồ Uy dùng mấy loại pháp thuật trâu phá núi, giết chết Mã Thừa, Mã Gia truy cứu gắt gao, ôi chà, quả thực mình còn không dám nghĩ đến hậu quả, cho nên, cần phải tìm một người giúp đỡ khác. . .
Tay Tứ Bảo lấy điện thoại ra, xem thời gian, nói: "Được rồi, chúng ta nên trở về thôi, Hồ Uy kêu tôi 12 giờ đến gặp hắn, xua đuổi quỷ dữ, tôi phải đi rồi, những chuyện này cậu cứ từ từ mà suy nghĩ," Tứ Bảo đứng lên, hai tay khoát khoát,"Tôi giao tính mạng mình cho cậu, cậu phải thật bình tĩnh kiềm chế, hãy suy nghĩ ra những biện pháp cực tốt, làm sao đừng hại chết tôi là được."
Diệp Thiếu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Xua đuổi quỷ dữ, là có ý gì?"
"Hôm nay là ngày quỷ tiết, âm thịnh dương suy, quỷ khí nồng đậm, đại trận pháp ở chỗ giếng mỏ hấp thu khí lực xung quanh, giúp Bạch Y Nhân hấp thu tinh khí, có không ít quỷ khí với tiểu quỷ tấn công vào đó, nếu số lượng quá nhiều, dễ bị mất cân bằng cho trận pháp, cho nên tôi mới phải đuổi đi."
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh, trách sao nguyên khí của Tứ Bảo lại phản ứng như vậy, nếu có nhiều quỷ khí và quỷ hồn tiến vào giếng mỏ như vậy, thì ra nguyên khí của hắn bị quỷ khí áp bức, điều khiển, lập tức hỏi: "Cậu định đuổi quỷ như thế nào?"
Tứ Bảo hiểu ý Diệp Thiếu Dương, nói: "Yên tâm đi, Hồ Uy không cần thiết phải giết nhiều quỷ hồn, gia tăng tội nghiệt, tôi cùng hắn ở giếng mỏ mở một con đường, đưa chúng nó tiến vào âm phủ, như vậy đỡ tốn sức hơn."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, cứ như vậy, nghĩ lại nếu là mình, thì cũng làm như vậy bất quá thì cũng giết hết.
Tứ Bảo bò lên trên cửa sổ, liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái thật sâu nói,"Ngày mai, mọi chuyện phải dựa vào cậu rồi."
Diệp Thiếu Dương cố ý nhún nhún vai,"Đánh không lại hai ta cùng chết."
Tứ Bảo lập tức khẩn trương lên,"Ấy đừng nói như vậy, phải thằng chứ! Tôi không muốn chết sớm đâu!" Tròng mắt chuyển động, nói,"À đúng rồi tôi có cách, nếu đánh không lại, tôi sẽ quỳ lạy xin Hồ Uy tha thứ, sau đó tôi giúp hắn khử cậu, cầu xin hắn tha thứ, chuyện này thì tôi làm được!"
"Vô liêm xỉ!" Diệp Thiếu Dương đá một cái vào mông hắn, chân vừa chạm mông, một tiếng kêu "Ái" sầu thảm nhanh chóng vang lên.
Diệp Thiếu Dương cả kinh, vội vàng nhìn lại, Tứ Bảo vỗ mông từ trong hoa viên đứng lên, trên mặt biểu tình thống khổ.
"Không phải chứ, dù sao cậu vẫn là thiền sư mà, sao thân thủ kém như vậy?" Diệp Thiếu Dương giật mình nói.
"Không phải nguyên khí của tôi vừa mới quay lại sao, làm gì còn sức lực!" Tứ Bảo che mông lại, khập khiễng rời đi.
Diệp Thiếu Dương đóng cửa sổ lại, trở lại giường, hắn bắt đầu cân nhắc quá trình chiến đấu ngày mai, tuy không thể xác định chính xác nhân tố trong trận, nhưng phải đề phòng vài giải pháp dự bị thì tốt hơn, bằng không thì khả năng chết yểu ở đó rất cao.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tứ Bảo đưa ra cái kia vấn đề vẫn như cũ không có giải quyết: Ai đi bám trụ Hồ Uy, ai đi chặt đứt hồng thằng, phóng kia hai đầu súc sinh tiến vào?
Cho nên, cần thiết nhiều mang một người đi.
Lão Quách là lựa chọn số một trong trường hợp đó, có pháp lực, trong một số trường hợp kiến thức rộng của hắn rất quan trọng, nhưng vấn đề nhất chính là không thể để hắn xuất hiện trước mặt Hồ Uy, bằng không ngay cả hắn cũng sẽ bị bại lộ, sau đó hắn lại nghĩ đến Tiểu Mã, thằng đó cũng không ổn:
Còn chưa kể Hồ Uy có biết mình và Tiểu Mã có quan hệ hay không, nếu với thân phận của Mã Thừa, lại mang tên sinh viên như Tiểu Mã giả danh, nhất định sẽ làm Hồ Uy hoài nghi, sau đó hắn lại đinh cải trang cho Tiểu Mã, nhưng vẫn có chút không yên tâm
« Hỗn Độn » là cổ đại hung thần. Truyền thuyết nó hình dáng mập tròn, đỏ bừng như lửa, có bốn cánh, sáu cái chân, mặc dù không có ngũ quan, nhưng là lại có thể thông hiểu ca múa tấu nhạc. Nếu nói theo đặc tính động vật Hỗn Độn mang thân rồng, chó, gấu, sừng tê, đầu trâu, ngà voi. không có dáng vẻ cụ thể, nhân loại không cách nào nhìn thấy nó, cũng không cách nào nghe nó, nó thường cắn vào đuôi của chính mình; nếu như gặp người cao thượng, Hỗn Độn sẽ tấn công; nếu như gặp phải ác nhân, Hỗn Độn nghe hắn chỉ huy*