Diệp Thiếu Dương hỏi: "Cô chết đã hai mươi năm, xem ra hắn không thể liên tục truy bắt cô những hai mươi năm, vì sao cô vẫn trốn kỹ trong này không chịu đi?"
Trần Lộ cười đau khổ,"Toà nhà giải phẫu này bề ngoài thì là linh đường, nhưng trên thực tế là lại một đại trận pháp, căn bản ta không ta được, chỉ có thể hoạt động trên sân thượng. Trước đó ta cũng không dám báo tin cho người của tông môn biết, bởi môn phái chúng ta chẳng có cao nhân gì, ta vốn là hy vọng của tông môn, đáng tiếc. . .
Nếu để sư phụ biết ta chết nơi này, khẳng định sẽ đi tìm, Lương Đạo Sinh kia nhất định đã có phòng bị, ta đã như vậy, hà tất phải thương tổn người khác, hơn nữa bọn họ đều người thân nhất của ta."
Diệp Thiếu Dương nghe vậy, trong lòng chấn động không thôi, Trần Lộ này đích thực tâm địa thiện lương, đáng tiếc vận mệnh quá ngắn ngủi.
Đây, có lẽ chính là vận mệnh của pháp sư thiên hạ, pháp lực càng cao, lựa chọn thu phục lệ quỷ đại yêu có tu vi cũng càng mạnh, từ xưa đến nay nào mấy pháp sư có thể được chết già?
"Đúng rồi, vì sao cô lại muốn chôn Quỷ Tức Nhục trên sân thượng, đổi lại là nơi khác, xong việc chẳng phải cô có thể chạy sao?"
Trần Lộ lắc đầu,"Nếu chôn Quỷ Tức Nhục ở bên ngoài, khó bảo đảm không bị Lương Đạo Sinh tìm ra, chỉ có ở nơi này, vì có Lâm Du tỷ tỷ tồn tại, hắn cũng không thể không e ngại, hơn nữa phía dưới chính là Âm Sào, địa khí dâng lên, ta cũng có thể sử dụng nó, đẩy mạnh tu luyện, nhưng ta vĩnh viễn không thể đột phá ra khỏi linh đường bị phong ấn này."
Cô ta quả nhiên biết Lâm Du. . . nhưng vì sao Lâm Du chưa từng đề cập tới chuyện này? Hơn nữa mình đã mấy lần đi vào toà nhà này, vì sao chỉ gặp Lâm Du, chưa từng thấy qua cô ta?
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Quỷ Tức Nhục, hỏi Trần Lộ: "Quỷ Tức Nhục này vô linh vô khí, lại có quan tài làm bằng Huyết Hoè Mộc phong tỏa, mới có thể tránh bị Vu sư kia cảm nhận được, nhưng tôi đã tới đây nhiều lần, vì sao không cảm giác được sự tồn tại của nó?"
"Là do Lâm Du tỷ tỷ hồn thân đã được tự do, hơn nữa ngươi lại ép cho Lương Đạo Sinh không dám xuất hiện, sẽ không thể tìm ta gây phiền phức, ta mới cố ý để lại một chút khí tức tại đây, có thể tìm tới, chỉ có mình ngươi." Trần Lộ khẽ mỉm cười,"Lần đầu ngươi dùng pháp thước gõ hồn, ta ở sâu bên trong tu luyện, không cảm giác được ngoại giới, cho nên không xuất hiện."
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh, nghĩ một hồi, quyết định hỏi rõ vấn đề mấu chốt nhất: "Nếu cô không thể ra khỏi toà nhà này, làm thế nào có thể xuất hiện ở Lệ Phân Viên, vì sao muốn tìm tôi?"
"Là Lâm Du tỷ tỷ bảo ta tìm ngươi, lần đầu tiên ngươi tới phòng học 408, cô ấy đã biết ngươi pháp lực thông thiên, có lẽ sẽ đấu được với tên Lương Vu sư kia, vì cô ấy không ra được, cho nên bảo ta đi nhắc nhở ngươi, trước khi ta tự sát, có để lại một pháp khí ở phòng học 408, gọi là Bát Cực Kính.
Mỗi khi đêm xuống, ánh trăng chiếu vào trong phòng, có thể dùng oán khí trong Âm Sào hoá thành linh lực, nhờ ánh trăng, chiếu hình ảnh của ta ra ngoài, cũng chính là phạm vi mặt gương có thể khúc xạ tới, ngươi nhìn thấy chỉ là hình ảnh trong gương của ta. . ."
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, bỗng nhiên nhớ tới, trong trường học vẫn luôn lưu truyền rằng Lệ Phân Viên có quỷ, phải chăng chính là nhìn thấy hình phản chiếu của Trần Lộ mà thôi, mới suy diễn ra những truyền thuyết đó?
"Vậy cô vẽ chữ thập, là có ý gì?"
"Vì ta là hình ảnh phản chiếu, không thể nói, nên chỉ có thể thông qua vẽ hình chữ thập để truyền đạt tin tức quan trọng nhất cho ngươi, Diệp thiên sư, ngươi tới mà xem. . ." một mình nhẹ nhàng lướt đến cánh cửa duy nhất của căn phòng, kết quả một tia sáng mặt trời từ ngoài cửa lọt vào chiếu lên người cô, lập tức bốc lên một làn khói, Trần Lộ nhanh chóng lui sang một bên.
"Diệp thiên sư, tu vi ta không đủ, không thể chịu đựng ánh mặt trời chiếu thẳng vào. Tự ngươi đi thử xem."
Oán linh chỉ có thể lộ hình vào buổi tối, lệ quỷ ban ngày có thể xuất hiện, nhưng lại sợ ánh mặt trời chiếu thẳng vào, chỉ có quỷ hồ cấp bậc Quỷ Thủ là có thể hoành hành vào ban ngày không cần kiêng kỵ, nhưng cần phải tiêu hao quỷ lực để đối kháng nhật tinh, cho nên trừ phi bắt buộc, không cũng không muốn đi lại vào ban ngày.
Diệp Thiếu Dương hoài nghi đi tới trước cửa, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa lúc rọi vào phía sau người hắn, nhìn bóng người đổ xuống nền nhà, quay đầu lại nhìn, đối diện chính là U linh lộ, bởi từ trên cao nhìn xuống, không có núi đá hay cây cối che chắn, có thể thấy rõ ràng.
"Diệp thiên sư, dùng hồng tuyến định vị, coi cửa sổ là Tứ Tượng, trên Tốn ba thước hai, qua Ly hai thước mốt, Tốn là phong, Ly là hỏa, phong hỏa tương liên, huyền trận chi nhãn."
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, đây là thuật ngữ Đạo môn, mình đương nhiên hiểu được, lập tức lấy hồng tuyến ra, dùng thước đo đạc, từ cửa sổ kéo ra ngang dọc hai sợi hồng tuyến, dùng đinh đồng đóng lên trên tường.
"Diệp thiên sư, chỗ giao nhau chính là mắt trận, nhìn ra chưa? ! ."
Diệp Thiếu Dương nghe vậy, đưa mắt ghé vào chỗ hai sợi hồng tuyến giao nhau, hướng nhìn ra ngoài,"Giao điểm", vừa lúc ứng với một chỗ nào đó sâu trong U linh lộ, không khỏi ngạc nhiên nói: "Đây là. . ."
"Đây là mắt trận trên U linh lộ, động phủ của Tử Nguyệt, ở ngay phía dưới đống gạch lát bằng đá kia!"
Diệp Thiếu Dương cả người chấn động, một lần nữa quan sát, bởi khoảng cách khá xa, tuy tiêu điểm cực chuẩn, nhưng phạm vi vẫn còn khá rộng, bao trùm đại khái khoảng từ 3-5 viên gạch lát, bất quá địa điểm tìm được thực sự đã chính xác, đến lúc đó cứ đào hết mấy viên gạch lát này lên, lo gì tìm không thấy động phủ của Tử Nguyệt.
"Cô. . . làm sao mà cô biết được?" Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, cau mày nhìn Trần Lộ.
Trần Lộ nói: "Toà nhà này ngay từ lúc mới xây, chính là bắc hẹp nam rộng, giống như một cái quan tài, kỳ thực là một đại trận phong thuỷ, phòng chứa nước nho nhỏ này, là nhĩ châm trong trận, phía dưới đối ứng với phòng học 408, năm đó sau khi sinh viên lớp đó tự sát tập thể, liền sinh ra oán khí, thông qua trận Âm Dương Huyền Quan trong phòng, dùng nhĩ châm này hội tụ rồi truyền đến tận giữa U linh lộ, dùng để trấn áp Thi Vương.
Có thể nói U linh lộ là phụ trận, nơi này mới là chủ trận. Ngươi vừa mới thấy, sẽ không thể hiểu rõ, nhưng ta ở trên sân thượng này đã hai mươi năm, hàng ngày vào buổi tối cũng ra ngoài du đãng, việc ta làm nhiều nhất chính là suy đoán ý nghĩa trận pháp, tuy ta đã chết, pháp lực hoàn toàn biến mất, nhưng kiến thức về trận pháp của ta vẫn còn, vị trí động phủ của Tử Nguyệt, là do ta suy đoán nhiều đêm, mới được kết quả như vậy."
Diệp Thiếu Dương chút sạch một hơi thật sâu, tuy không biết cụ thể quá trình suy đoán, nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng. . . kết quả này không sai: Một người nếu dùng hai mươi năm thời gian chuyên chú làm một chuyện, tuyệt đối không có gì mà làm không thành, huống chi cô còn có kiến thức căn bản về trận pháp.
"Thì ra, cô vẽ chữ thập, chính là vì nguyên nhân này. . . Nhưng vì sao cô không tìm cách minh hoạ khác, cô vẽ mỗi chữ thập thế này, nếu tôi không tới đây, cũng hoàn toàn xem không hiểu a."
Trần Lộ nhìn hắn, lẳng lặng nói: "Ta vẽ chữ thập, chẳng phải vì cái gì, chỉ là định đem kết quả suy đoán của mình nói cho ngươi biết, cho ngươi chút manh mối, bởi ta tin một ngày nào đó ngươi cũng sẽ tìm được đến đây, phát hiện hết thảy bí mật, chẳng sợ ta không còn nữa, ngươi chỉ cần tìm được cách thức thôi diễn, có lẽ sẽ nghĩ đến ' chữ thập ', như vậy sẽ không phải mất công suy đoán, cũng có thể tìm ra chân tướng."
Diệp Thiếu Dương mày nhăn lại: "Lời này có ý tứ gì, vì sao cô không còn nữa?"
Trần Lộ cười khổ không nói gì.
Diệp Thiếu Dương còn muốn tiếp tục hỏi, những chưa kịp mở miệng đã bị Tạ Vũ Tình chen vào một câu: "Đúng rồi, cô ấy nói như vậy, Lâm Du nhất định cũng biết phải không, vì cái gì mà cô ta không có nói cho chúng ta biết?"
Vừa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm nhận được một luồng âm khí đột ngột thổi tới, vội vàng đứng lên, ngẩng đầu nhìn, là Lâm Du đang bay vào từ bên ngoài.