Hắn mới vừa trải qua đau đớn vì bị lột hồn, thân thể vẫn chưa khôi phục, thực sự không còn sức để tiếp tục đánh nhau, nhưng Yển Nguyệt Đao bị Thiên sư huyết kích hoạt, linh khí chưa tan, vẫn còn áp chế cực đại, có thể diệt trừ quỷ hồn.
Nếu để Nhuế Lãnh Ngọc ra tay, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh tan hồn phách, có kết giới phong tỏa, hồn phách không bay ra ngoài được, bị điều khiển bởi vu thuật, vẫn có thể tụ hợp, một trận đánh như vậy tới khi nào mới kết thúc?
Bên cạnh đó, hắn còn lo Lương Đạo Sinh có sát chiêu, sợ Nhuế Lãnh Ngọc bị tổn thương, muốn một lần giải quyết luôn trận đấu
Hơn nữa, khí thế của hắn đã bị Lương Đạo Sinh kích phát, ngạo khí dâng trào, muốn cùng hắn so đấu một trận, để xem ai có thể chống được đến cùng.
"A!"
Quan đao từ chính giữa thấn thể lệ quỷ bổ xuống, sau một tiếng kêu gào thê lương thảm thiết, thân thể nó đã bị chia làm hai nửa, dư lực chưa hết, hình thần bất diệt, hai tay vẫn duy trì tư thế vươn ra đằng trước, lao về phía Diệp Thiếu Dương.
Hai cánh tay khẳng khiu, suýt chút nữa đã chạm được vào mặt hắn
Diệp Thiếu Dương nửa bước cũng không lùi, hé miệng, nhẹ nhàng thổi một hơi vào hai tay quỷ, tay quỷ lập tức hoá thành làn khói, lướt nhẹ qua mặt Diệp Thiếu Dương tan sang hai bên.
Đối diện với Lương Đạo Sinh đang lộ vẻ kinh ngạc không thôi, Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, tay nâng quan đao, một lần nữa vọt tới, bổ một đao vào đỉnh đầu hắn.
Phong ấn vốn đã bị Nhuế Lãnh Ngọc đập thủng một lỗ, không khí bên ngoài đã lọt vào, khó có thể liền lại, bị quan đao chém một nhát, lập tức vỡ nát.
Quan đao chỉ tạm dừng trong nháy mắt, sau đó liền đổi hướng bổ về phía đầu Lương Đạo Sinh.
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức xông lên, muốn hỗ trợ, kết quả phát hiện Lương Đạo Sinh không hề phản kích, mà chỉ giơ pháp trượng lên đón đỡ quan đao.
"Oành" một tiếng, pháp trượng bị quan đao đánh văng qua một bên.
Lương Đạo Sinh phun ra một ngụm máu, thân hình nghiêng ngả, ánh mắt quái dị nhìn Diệp Thiếu Dương.
Nhuế Lãnh Ngọc thở phào một hơi, thì ra tình trạng của Lương Đạo Sinh cũng đã như đèn cạn dầu. Suy cho cùng cũng là tất yếu: Hắn dốc hết sức lực bản thân để điều khiển hàng trăm con lệ quỷ, có thể kiên trì đến bây giờ, đã là khó có thể tưởng tượng.
Sức người chung quy cũng có hạn.
Diệp Thiếu Dương chống trường đao xuống dưới đất, lẳng lặng nhìn hắn.
Từ trong ánh mắt của Diệp Thiếu Dương, Lương Đạo Sinh thấy được uy thế kiêu ngạo bất khuất.
Vu thuật tông chủ thì đã sao? Vạn quỷ phệ hồn thì thế nào? Kết quả. . . vẫn thua dưới tay của ta.
"Cả đời ta vô số lần đấu pháp với người khác, ngươi. . . là mạnh nhất," Lương Đạo Sinh âm thầm thở dài,"Ta luyện hóa trăm ngàn quỷ hồn, dùng đại trận bao vây tiêu diệt ngươi, tuy là đấu pháp, nhưng trên thực tế là lấy số đông áp đảo, đúng là không công bằng, nhưng. . . ngươi vẫn thắng."
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt cười,"Tự ngươi. . . kết thúc đi."
Lương Đạo Sinh ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, vươn hai tay, cố sức rút Phệ Hồn Pháp Trượng, đột nhiên rung động.
"Thiếu Dương cẩn thận!" Tiếng Tứ Bảo đột nhiên từ phía sau vang lên.
Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu lại, ngay lập tức ngửi được một trận gió tanh tưởi, chính là Cửu Âm Đông Nhân, đang bò nhanh qua đây.
Con Đông Nhân này tuy hung hãn dị thường, nhưng trí tuệ thấp kém, Tứ Bảo cùng Nhuế Lãnh Ngọc lại có pháp khí trong tay, sau một hồi đánh nhau với nó, đã áp dụng một số mưu kế, giống như kiến đối phó voi, trên thân thể Đông Nhân đã chi chít rất nhiều vết thương.
Vì thế khi Nhuế Lãnh Ngọc thấy Diệp Thiếu Dương lâm nguy, mới yên tâm để Tứ Bảo một mình đối địch, sau khi Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, thấy Tứ Bảo bên kia gần như áp chế được Đông Nhân, nên mới yên tâm đến gần Lương Đạo Sinh, còn nói với hắn nhiều chuyện như vậy, vốn định cho hắn một chút thể diện, không ngờ gia hỏa này cư nhiên gọi Đông Nhân tới. . .
Trước sự tấn công của Đông Nhân, Diệp Thiếu Dương không phản kích, không phải không muốn, mà là toàn thân đã không còn chút sức lực, khó khăn lắm mới có thể trụ vững, tuy nhiên không phải hắn không làm gì cả, hai tay kết ấn, miệng lầm rầm Đạo Gia Chân Ngôn. . .
Nhuế Lãnh Ngọc liền đến bên người hắn, nhìn Dông Nhân sắp tới gần, lập tức điều động toàn thân cương khí, cầm Toái Hồn Trượng ra sức đâm về phía Đông Nhân.
Đông Nhân được triệu hồi để cứu chủ, trong mắt chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương, căn bản không để ý tới Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc tay nâng cán trượng, Toái Hồn Trượng trực tiếp cắm sâu vào mắt trái của nó, xuyên đến tận cằm.
Đông Nhân rống lên một tiếng thảm thiết, tiếp tục bò về phía trước
Nhuế Lãnh Ngọc sợ nó tổn hại Diệp Thiếu Dương, tay phải nắm chặt Toái Hồn Trượng, nhất định không buông tay, kết quả bị Đông Nhân kéo theo chạy về phía
"Ngọc sinh hương linh, linh uy mạn thiên, diệt linh toái hồn!"
Nhuế Lãnh Ngọc tay trái kết ấn, tiếp đó hóa chưởng, dùng sức bắt lấy phần đuôi của Toái Hồn Trượng, Toái Hồn Trượng vốn được chế tạo bằng linh vật, có chú ngữ kích phát linh lực, lại được Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức cắm vào, trực tiếp xuyên qua yết hầu ra ngoài, giống như đóng cọc trên mặt đất, thần uy vô cùng, cư nhiên ngăn chặn được Đông Nhân.
Đông Nhân tuy thân thể không thể cựa quậy, nhưng phản ứng cực nhanh, ngoác mồm thật to, lưỡi dài thò ra, quấn lấy Diệp Thiếu Dương, kéo về phía mình, sau đó ngậm mồm lại, muốn nuốt sống hắn.
Biến cố phát sinh trong nháy mắt, tựa như lưỡi cóc cuốn châu chấu, tốc độ cực nhanh, gọn gàng không chút sơ hở, chờ đến khi Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo phục hồi lại tinh thần, Diệp Thiếu Dương đã bị nó nuốt vào bụng.
"Thiếu Dương!" Nhuế Lãnh Ngọc với Tứ Bảo đồng thanh kêu khóc, không hề chần chừ, lại dùng ra pháp khí, liều mạng xông tới tấn công Đông Nhân.
Tứ Bảo nghe được động tĩnh gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy trên đỉnh đầu Đông Nhân, đột nhiên xuất hiện một vết thương, tiếp dó một dòng thi huyết phun ra.
Đông Nhân ngửa đầu rống lên một tiếng thảm thiết, đuôi dài quét ngang, trực tiếp hất hai người Nhuế Lãnh Ngọc ra ngoài, sau đó đứng tại chỗ quay cuồng.
Hai người đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng quái dị trước mắt.
Miệng vết thương trên đỉnh đầu Đông Nhân càng lúc càng lớn, tựa hồ như bị người ta xé rách, nhưng lại không thấy ai cả. . .
Bất kỳ động vật nào, bao gồm cả yêu tinh, Mệnh môn đều nằm trên đỉnh đầu, một khi bị đánh nát, chắc chắn sẽ chết. Tuy Cửu Âm Đông Nhân xuất xứ đặc biệt, nhưng cũng không tránh khỏi cái được gọi là Thiên Đạo này
Đông Nhân thân thể rất lớn, quay cuồng tại chỗ một hồi, hình thành một luồng gió tanh hôi, cơ hồ tạo thành một khoảng lõm trên mặt đất.
Hai người Nhuế Lãnh Ngọc thấy vậy kinh hồn bạt vía, nhưng. . . . . thi huyết chay ra càng ngày càng nhiều, Đông Nhân lảo đảo rồi từ từ trở nên bất động, một tầng thanh quang thi khí quanh người cũng đã biến mất, thân thể vốn cứng cỏi rắn chắc lập tức mềm oặt xuống.
Hai người không đợi nó chết hẳn, lập tức xông lên, Tứ Bảo nhặt ngay thanh đao trên mặt đất, chém một đường vào vết thương trên mắt trái của nó, đứt lìa toàn bộ hàm trên, sau đó không màng thi huyết dơ bẩn, hai tay thò vào bên trong, túm được hai chân Diệp Thiếu Dương, dùng sức kéo ra ngoài.
Toàn thân Diệp Thiếu Dương bị thi huyết màu xanh bao phủ, không hề nhúc nhích.
Nhuế Lãnh Ngọc gạt bỏ thi huyết trên mặt hắn, đưa tay muốn kiểm tra hơi thở, Diệp Thiếu Dương đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng tóm được nàng, sau đó mở to mắt, dùng sức rặn ra một câu: " Kinh quá, thối chết ta rồi."
Tứ Bảo thấy hắn như vậy, liền biết hắn không chết, lao tới chụp lấy vai hắn, cảm khái nói: "Cảnh tượng vừa rồi đúng là hù chết người, không ngờ ngươi lại có thể nguyên thần xuất khiếu, tiêu diệt sát tinh này, nguyên thần cũng có thể giết địch, ngươi có còn là người nữa không đấy ? !"
Diệp Thiếu Dương muốn chen ngang hai câu, vừa mở miệng máu đã ộc ra.
"Ngươi sao rồi?" Nhuế Lãnh Ngọc lập tức khẩn trương.
"Tôi. . ." Diệp Thiếu Dương con ngươi chuyển động, hô hấp dồn dập,"Tôi thấy không ổn, thi huyết vào phổi, thở không được, mau. . . mau giúp tôi hô hấp nhân tạo, hút nó ra. . ."