"Ở nhà của Vũ Vũ ta đã bố trí một trận pháp ' Thiên Địa Tam Tài Trận ', chờ Hồ Uy và mấy Tiểu Quỷ mò đến được, chỉ cần hắn tới, ta có thể phát hiện hành tung của hắn, việc còn lại ta chờ sư phụ tới."
Tiểu Mã cùng Trang Vũ Nịnh vừa nghe, đều ngơ ngác.
"Sư phụ cậu!" Tiểu Mã kêu lên,"Sư phụ cậu sẽ tới sao? Sao tôi lại không biết!"
"Nói cho cậu biết làm gì?" Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, hướng sang Vương Lương nói "Mấy ngày tiếp theo ta sẽ ở nhà bố trí mai phục cho tốt, sẽ không thể quay lại đây ngay, nếu bên này có bất cứ động tĩnh gì, đến lúc đó bao cho ta biết là được."
Nói xong hắn nhổ mấy cọng tóc cho Vương Lương, Vương Lương tiếp nhận kế hoạch, nhanh chóng đứng dậy nói: "Hãy ra khỏi đây đi Đại Pháp Sư, tôi sẽ mở cửa đưa cậu ra, đừng để lát nữa Hồ Uy trỏe về, thì mọi người gặp rắc rối to đấy."
"Sau khi ta rời khỏi, có lẽ Hồ Uy sẽ nghi ngờ quan hệ giữa chúng ta." Diệp Thiếu Dương liền vẽ một là Định Thi Phù,"Sau khi ta đi, ông hãy dán trên trán, làm bộ trúng chiêu, nói ngươi bị đánh bất ngờ không biết ai ra tay, bằng không chuyện không thành, ngươi cũng sẽ bị hoài nghi."
Vương Lương tiếp nhận lá linh phù, đưa bọn họ ra bằng cánh cửa sổ bên dưới lầu, Diệp Thiếu Dương dặn dò quỷ thi, thu Dây Câu Hồn lại, cho Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh ra trước, sau đó hắn cũng trèo lên, rồi nhảy ra bên ngoài.
Quỷ thi chờ bọn hắn rời đi, mắt hắn hiện lên một vẻ tà mị, ném Định Thi Phù xuống đất, dùng chân nghiền nát ra như phấn.
Ở lâu trong mật đạo, mùi quỷ khí nồng đậm đến nghẹt thở, ra đến bên ngoài, cảm giác không khí thật thoáng đãng.
Diệp Thiếu Dương hít sâu mấy cái, quay đầu sang bên Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh mở miệng, nói "Tốt nhất hiện tại đừng nên nói gì, đi tìm Tạ cảnh sát trước."
Hai người đành không nói gì, đi theo hắn vòng qua tiểu lầu, đi đến đường lớn, liếc mắt qua thì thấy Kỳ Thần và Tạ Vũ Tình đang đừng bên đường, ba người liền đi tới đó.
Tạ Vũ Tình thấy Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nhíu mày nói "Sao lại thành ra thế này?"
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, lúc này hắn mới thấy quần áo mình dính quá nhiều máu đen, nhún vai,"Có gì đâu, hậu quả của lúc thi pháp đó. Đúng rồi sao hai người lại đừng ở đây?"
"Sau khi mọi người xuống địa đạo không lâu, Hồ Uy đã trở lại, ta sợ hắn đi vào thì phát hiện ra các người, rồi lại to chuyện, cho nên chạy nhanh lại đây, tìm cớ đuổi hắn đi." Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt,"Cảm tạ ta kiểu gì đây?"
"Như thế nào cũng được, lấy thân báo đáp cũng được." Diệp Thiếu Dương cười cười, đùa nàng một cái rồi lại nói tiếp,"Nói chuyện chính trước, người đi cùng Hồ Uy trông như thế nào?"
"Hắn là một Bạch Y Nhân." Kỳ Thần chen một câu,"Là một nam nhân, không nhìn ra tuổi tác, bộ dáng... Thực sự ta nhìn mãi cũng không thể tả lại hình dáng của hắn, Tã đội truowngr có chụp một số ảnh, lấy ra để xem đi."
Tạ Vũ Tình lấy điện thoại ra, mở ảnh lên, vừa nhìn vào hình ảnh liền trợn tròn mắt, đứng ngây ngốc nhìn tấm ảnh.
Diệp Thiếu Dương đi lên nhìn vào thì thấy, trong ảnh chụp thấy hai người, bên trái là Hồ Uy, bên phải... Chỉ là một người đội mũ trắng và một bộ áo bào trắng , thân thể chỉ có thể nhìn thấy rõ ở nửa trên không thấy nửa thân dưới, hắn bay lơ lửng trên không trung.
"Đây là thứ quái quỷ gì vậy!" Kỳ Thần kêu lên.
"Quả nhiên là hắn..." Diệp Thiếu Dương trầm ngâm.
"Camera bình thường, có thể thấy được quỷ hồn, nhưng đối với tà linh, cameras không thể chụp thấy thân dưới."
"Ngươi nói... Nó là tà linh?" Trong mắt Tạ Vũ Tình xuất hiện một tia sợ hãi, đôi mày cau lại, một lát sau nói,"Ta nghĩ mãi mà không thể miêu tả hình dáng của hắn... Nghe ngươi nói trong ý tứ có phải, ngươi đã gặp qua nó sao?"
Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, nói "Đây không phải nơi thích hợp để bàn chuyện, trở về rồi nói."
Tạ Vũ Tình ở phía trước dẫn đường, đi vào đầu phố, tìm thấy xe cảnh sát đậu ven đường, mọi người lục tục lên xe, Tạ Vũ Tình lái xe, Diệp Thiếu Dương kêu nàng lái đến nhà Trang Vũ Nịnh, sau đó lại quay đầu lại , nhìn Kỳ Thần nói "Nhà cô ở đâu, để chúng ta đưa cô về nhà trước."
Kỳ Thần gãi đầu nói "Tưởng chúng ta cùng đi với nhau, bắt quỷ hàng yêu gì đó, sao lại về rồi ?."
Diệp Thiếu Dương không buồn bực nổi, cười cười nói,"Đêm nay không được, cô theo chúng tôi, rất nguy hiểm, hôm nào mà đi bắt quỷ, mang cô đi cùng cho cô xem đã mắt."
"Thôi được, anh hứa rồi nha, Thiếu Dương ca." Kỳ Thần rất hưng phấn đáp.
Kỳ Thần đưa địa chỉ, nhà cô cách đó không xa lắm, đi đến nơi rất nhanh, sao đó, Diệp Thiếu Dương đưa cho cô một chuỗi bùa hộ mệnh, Kỳ Thần cao hứng nhận lấy, xuống xe rồi rời đi.
"Cô ấy có gặp nguy hiểm không?" Tạ Vũ Tình nhìn bóng dáng Kỳ Thần , nói,"Ý ta là, bọn Hồ Uy, chúng không có cách đối phó ngươi, nhưng chúng có làm hại người xung quanh cậu không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói "Ít có khả năng này, pháp sư tu tà, trừ phi quá cần thiết, bình thường sẽ không lạm sát kẻ vô tội, ít nhất chúng phải tạo đường lui cho chính mình."
"Đường lui gì?"
"Pháp sư một khi tu tà, sẽ làm trái với Thiên đạo, sau khi chết nếu đi vào âm ty, chắc chắn sẽ bị phạt nặng, cho nên sau khi họ chết, bình thường họ sẽ lưu lại nhân gian, tiếp tục tu tà, người ta kêu loại này là Tử Linh Pháp Sư, dù là trong giới pháp thật hay âm ty, bọn họ đều sẽ bị truy nã, vạn nhất bị bắt được, sẽ luận tội trạng nặng cho những kẻ này.
Cho nên, bình thường là đi tu luyện hay quá lắm là đi trả thù lung tung, cơ bản họ sẽ không lạm sát kẻ vô tội, bởi vì trong số chúng ai cũng nghĩ nếu một ngày mà bị bắt đi âm ty, không nên đi giết người, vì đó là hành động tự gia tăng tội trạng của chính mình."
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu,"Hiểu rồi."
Lái xe qua chợ đêm, Diệp Thiếu Dương kêu Tiểu Mã xuống xe, mua một ít đồ nướng BBQ và thức ăn nhanh, sau đó lái xe một mạch tới nhà Trang Vũ Ninh.
Tiến vào phòng khách, Trang Vũ Ninh nằm liệt trên sô pha, xin lỗi nói "Tôi hiện tại không có sức nữa, tinh thần cũng... Không tốt lắm, đợi tôi nghỉ một tí, tôi sẽ đi pha trà cho mọi người."
Diệp Thiếu Dương xua tay,"Không cần đây, để tự chúng tôi làm, Tiểu Mã, mang nước tới đi."
Tiểu Mã vừa đi vừa tu nước ừng ực, một bên lại càu nhàu "Sao cậu không tự đi lấy lấy?"
Tiểu Mã rót mấy chén nước ấm, cho mỗi người một ly. Trang Vũ Nịnh dựa trên sô pha, uống nước ấm, thở hổn hển, lẩm bẩm nói "Mấy chuyện ngày hôm nay... Thật làm tôi sợ muốn chết, sớm biết tôi đã không đi rồi, giờ tôi còn rất sợ hãi, chắc chắn tối nay sẽ gặp ác mộng."
Diệp Thiếu Dương hướng nàng cười cười,"Để ta dạy cho cô một phép gọi là Tĩnh Tâm Chú, niệm một lần là đi ngủ, cam đoan không gặp ác mộng."
Tạ Vũ Tình ghét xem cái bộ dạng hắn lúc này, trừng hắn một cái nói "Đợi tí nữa về phòng ngủ mà từ từ dạy, hãy nói chuyện chính trước, nói các người hôm nay phải trải qua những gì."
Diệp Thiếu Dương vừa ăn đồ nướng, vừa đem mọi chuyện kể qua một lần, rồi kêu Tiểu Mã cho cô xem mấy tấm ảnh chụp trong ngày.
Tạ Vũ Tình xem xong, giật mình không thôi,"Trộm cắp thi thể là phạm pháp, chuyện này, ta có thẻ bắt hắn mà tra hỏi, Tiểu Mã gửi mấy tấm ảnh đó cho tôi."
Diệp Thiếu Dương nói "Không thể bắt hắn được, ít nhất là hiện tại không nên bắt hắn, nếu không việc đó chỉ làm hỏng kế hoạch của ta, hãy lưu trữ lại mấy tấm ảnh này, tương lai nếu ta yêu cầu cảnh sát các cô hợp tác điều tra, hãy đưa bằng chứng này cho cục cảnh sát cao cấp xem."