Tạ Vũ Tình nói "Hắn thì cũng đã chết, chuyện này còn quan trọng sao?"
"Rất quan trọng đối với tôi, nhân gian phán quyết khẳng định hắn có tội thì sẽ đơn giản hơn, vì hắn bị tôi giết chết, nếu các cô định tội hắn là phạm nhân giết người, bên âm phủ cũng sẽ tán thành hành động của tôi như vậy tôi mới được cho là hợp pháp "
Tạ Vũ Tình ngạc nhiên, nói "Nếu hắn không được phán quyết như vậy, ngươi sẽ bị tính là không hợp pháp sao? Rồi chuyện gì sẽ xảy ra ?"
"Chẳng có gì xảy ra, dù sao Thôi Phủ Quân cũng không thể định tội tôi, Nhưng tương lai sau này nếu có việc gì tìm họ, họ sẽ lấy việc này ra mà làm khó dễ, sẽ rất phiền toái."
Chu Tĩnh Như nghe thế, nhịn không được nói một câu " trước kia ngươi giết biết bao là lệ quỷ, cũng đâu có gặp phiền toái gì đâu?"
"Tôi giết Quỷ Yêu, là chuyện đương nhiên, giết người sao giống nhau được, hơn nữa Hồ Uy là pháp sư, có pháp lực, nói không chừng ở địa phủ còn có huyền danh, dựa theo trình tự bình thường, nếu ta giết pháp sư, phải đi báo cho Thôi Phủ Quân một tiếng, chờ xem xét mới có thể động thủ, đây mới chính là phiền toái "
Tạ Vũ Tình gật gật đầu, nói "Ta biết rồi, chuyện này giao cho ta "
Sau đó lấy từ trên người ra một cái notebook, nói " cái này là Tứ Bảo đưa cho ta, danh sách tên của nhưng người đã mua Cổ Mạn Đồng, ngươi thấy chuyện này. . . phải giải quyết làm sao ?"
Nhắc tới vấn đề này, Diệp Thiếu Dương cũng có chút khó xử, suy nghĩ một hồi, nói "Nếu nuôi tiểu quỷ bằng máu, nhất định phải thu lại hết, . . . Vẫn là phải thuyết phục bọn họ đem tiểu quỷ giao ra, rồi đưa đến âm phủ"
Mã Thừa nói:
" lần trước lúc chúng ta ở phòng khách của Hồ Uy nhìn thấy, cái tỉ tỉ kia, nuôi tiểu quỷ chỉ là vì bảo vệ bản thân mình, tôi cảm thấy không cần thiết phải đem tiểu quỷ đưa đi"
Tạ Vũ Tình không đồng ý, nói
"Vạn nhất nếu cô ấy không thỏa mãn với việc chỉ là bị bảo vệ thôi, thì ai có thể cam đoan nó sẽ không chủ động làm hại người khác ?"
Diệp Thiếu Dương nói
"không có khả năng vậy đâu, nuôi tiểu quỷ, nhiều nhất cũng chỉ dọa được người thôi, không có thủ đoạn gì đả thương con người, nuôi loại tiểu quỷ này, tiềm tàng nguy hại còn không bằng mướn hai tên bảo tiêu."
Nói xong, hắn và Tạ Vũ Tình cùng nhau nhìn Mã Thừa,
Mã Thừa, nói " nhìn ta làm gì, những vệ sĩ đó đều là do ta sai nhân viên công ty của ta đi, vì sợ Hồ Uy làm hại, ta mới cố ý cho họ cải trang, bình thường không có việc gì cho người đi theo làm gì ? Ta đâu có ngốc đến vậy "
Diệp Thiếu Dương nói
"tôi nhìn cậu, bởi vì chuyện này chỉ có cậu giúp được, chuyện thu hồi tiểu quỷ này, cảnh sát không tiện ra mặt được, phải cần người có địa vị, nếu tôi tự 1 mình đi, phỏng chừng sẽ bị họ đánh chết, nhờ cậu ra mặt mới có thể thuyết phục được họ."
Mã Thừa lập tức lắc đầu
"Đây chính là đi đắc tội với người làm ăn đó, tôi không làm."
Chu Tĩnh Như lập tức nói
"để em đi cho, họ cũng nể em nên trước mặt họ em sẽ lựa lời khuyên, em tin tưởng là bọn họ sẽ không trách em, em cũng không sợ đắc tội với họ đâu."
Mã Thừa nghe nàng nói như vậy, lập tức thấy mình rất hẹp hòi, vội vàng nói
"Nói rất đúng, anh sẽ cùng đi với em !"
Chu Tĩnh Như không để ý gì đến hắn.
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói
" Gọi Tứ bảo đi cùng đi, nếu ai đồng ý bỏ tiểu quỷ thì hắn sẽ siêu độ, chuyện này cũng được thêm âm đức, hắn sẽ không từ chối."
Trong lòng mừng thầm, Hồ Uy hoạt động mua bán tiểu quỷ lâu như vậy người mua khẳng định là không ít, sẽ còn có những nơi khác đến mua nữa, nếu mình và cả đám đi tìm bọn họ, sẽ hao phí bao nhiêu là sức, mà chỉ thu có 1 xíu âm đức, dứt khoát phải đẩy cho Tứ Bảo việc này "
Chu Tĩnh Như vừa nghe thì nóng nảy,
"Ngươi đừng làm bộ hào phóng quá hả ? ? mình thì chọn chỗ tốt, cực nhọc vất vả thì đẩy cho người khác"
"Ách. . ." Diệp Thiếu Dương bị lộ nên cười giang nói "Chuyện như gió thoảng mây bay, không cần quá để ý tới ."
Chu Tĩnh Như nhìn về phía hắn, ánh mặt lộ ra vẻ khâm phục.
Nàng đề nghị buổi tối mở 1 tiệc rượu, mời các bằng hữu cùng nhau tham dự, tuy trong vụ này không giúp Diệp Thiếu Dương việc gì, nhưng sự việc cũng đã kết thúc, nàng cũng rất là hưng phấn, ít nhất không cần phải lo lắng an nguy cho Diệp Thiếu Dương .
Mã Thừa có chút xấu hổ nhìn Diệp Thiếu Dương, nói "Này, Tôi còn có một phiền toái, con tiểu quỷ kia. . ."
Diệp Thiếu Dương nói "Khuyên câu không được nuôi, lấy Cổ Mạng Đồng đem qua cho tôi, tự tôi sẽ tiễn nó đi."
Mã Thừa gật gật đầu," không thành vấn đề, đúng rồi, còn Bạch y nhân kia, chưa chết sao?"
Vừa nhắc tới, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua Âm Dương Kính đang ở trên tủ đầu giường "Đương nhiên là không chết, còn ở trong gương ."
Mã Thừa hít vào một hơi, nghĩ đến Bạch y nhân lúc trước đấu pháp biểu hiện hung hãn, khiếp sợ nói
" cậu tính làm gì với nó ? Giết chết nó?"
"giết không thể chết, chuyện này các cậu đừng quan tâm, tôi sẽ xử lý ."
Diệp Thiếu Dương lười biếng duỗi người, nói "Các ngươi đi trước đi, đến giờ cơm thì nhớ kêu ta, ta phải ngủ tiếp đây."
Xoay người nhảy lên giường, xốc tấm chăn lên trong nháy mắt mới thấy quả cam đang nằm trong chăn, liền ngây người đứng im bất động .
Tạ Vũ Tình bật cười,". . . !"
Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót, nhìn Mã Thừa nói "cậu cho ta một phòng nữa đi."
Mã Thừa cho hắn ở 1 gian phòng kế bên, lúc sau Diệp Thiếu Dương đem đồ đạc qua phòng mới,
mọi người bọn họ đều ra về, mình thì ngồi trên giường điều tức chu thiên
tinh thần tiếp cận đầy đủ, ngồi ở ghế ngoài ban công, đem sự tình đã trải qua suy nghĩ, xác định không còn bất cứ cái gì để sót lại, trong lòng mới an tâm một chút.
Trừ 1 số việc yêu cầu Tứ Bảo đi làm, thì chuyện này, cuối cùng cũng kết thúc, tốt nhất vẫn là tất cả mọi người đều còn sống.
Diệp Thiếu Dương đem Âm Dương Kính cầm trong tay, mở thiên nhãn, nhin xuyên thấu qua phù ấn mà mình lưu lại, . . .
Thần thức xuyên qua sương mù màu trắng, cư nhiên đi tới 1 nơi đầy cỏ, bên cạnh là hắc ám vô tận, thiên địa hư vô, mặt cỏ trống rỗng, nhìn qua rất là bất ngờ.
Cái đại gia hỏa kia —— Hỗn Độn, đang khoanh chân ngồi lơ lững trên mặt cỏ, trên người vẫn mặc trường bào, trên mũ đỉnh đâì kia có chứa kim sắc, hai chỉ bạch ngọc tinh tế giống nhau, bàn tay duỗi ra bên ngoài áo choàng, tư thế cầm hoa
Một cổ khí của Hỗn Độn chi lực, giống như một con rồng, ở bên người hắn trên dưới bay múa, hiển nhiên đây là một cách tu luyện .
"Cái không gian này, là ngươi dùng tu vi làm ra ?" Diệp Thiếu Dương dùng thần thức nói với Hỗn Độn
Hỗn Độn không trả lời, nhưng Diệp Thiếu Dương biết, hắn có thể nghe được mình nói chuyện, thở dài, nói
"Ngươi tính đem chỗ này biến thành nơi để ngươi tu luyện sao?"
Hỗn Độn lúc này mới mở miệng, nhẹ giọng nói "Có gì không thể."
"Ngươi rất lợi hại, thật sự rất lợi hại," Diệp Thiếu Dương thẳng thắn nói,"Nếu không có Thái Ất Phất Trần vào lúc cuối. . . thì. . .
, ta bày ra 1 trận lớn như vậy, vẫn là bắt không được ngươi, cũng chỉ là ăn may mà thôi