Nghĩ đến hương vị thịt người, ba người đều cảm thấy ghê tởm, lui qua một bên, ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái bát tô.
Diệp Thiếu Dương nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì hay hơn, ngay cả chính hắn, cũng không biết cách này có thành công hay không, may mắn là vẫn thành công.
Mùi máu tươi thịt người, quả nhiên đã dụ được một con trùng tới, từ cái khe đất gần đó, bò đến cái bát tô.
Lúc này Âm Hỏa còn chưa lụi, ba người đang còn suy nghĩ nó sẽ ăn bằng cách nào, trừng lớn đôi mắt nhìn theo.
Ánh sáng u ám của Âm Hỏa, hai mắt to của con trùng quay tròn, giống hệt như mắt người, duỗi ra co lại từ từ tiến đến cái bát, miệng thò ra một cái mũi nhọn giống như cái kim, nằm giữa hai cái mắt, ba người giật mình phát hiện, miệng nó mở ra, đương nhiên là có đôi răng rất nhỏ, giống như một vài loại côn trùng khác, cắm vào giữa miếng thịt, chậm rãi nhấm nháp.
Lúc này, con trùng bò vào cái bát tô.
Con trùng này bán không được tiền, chỉ có thể dùng để nghiên cứu thôi, hầu như là vô dụng.
Vì thế Diệp Thiếu Dương bước nhanh đến, dùng một tấm vải đỏ, phủ quanh mặt ngoài cái bát tô, tử từ rút con trùng đem ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Diệp Tiểu Manh cười cười,"Đại công cáo thành."
Ai ngờ hai người kia nhìn sang chỗ khác, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Diệp Thiếu Dương vội quay đầu nhìn, nhìn vào đồ vật, đang từ từ lăn lại đây, thì ra một con mèo đen!
Hai mắt nó đỏ ngầu, lộ ra u linh trong mắt, nhìn chằm chằm vào mình.
Ngô Lão Thái dưỡng miêu! Diệp Thiếu Dương lập tức đoán được, con mèo này bị mùi thịt hấp dẫn kéo đến đây, đương nhiên nó là quái vật ăn thịt người nên bị dụ tới đây, chắc chắn khứu giác của nó mẫn cảm hơn con người rất nhiều.
Mèo đen từ xa vài trăm mét đến tận đây, dừng lại, cong mình, tạo thành tư thế công kích đối phương.
"Ô. . ." Mèo đen nhếch môi, phát ra một tiếng như tiếng khóc của trẻ em, miệng mở ra, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn rõ, miệng toàn răng là răng, đều là màu đen, thậm chí còn có một vầng sáng bao quanh, hơn nữa nó còn làm bộ dáng nhếch môi, cực kỳ giống cười lạnh, cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Bất quá Nhất Lệnh Nhân Sinh Hàn, nhìn đầu lưỡi con mèo, nhưng khẳng định không phải là đầu lưỡi, mà là một thứ màu xanh biếc mập mạp, thay thế vị trí đầu lưỡi, nhẹ nhàng lay động giống hệt như cái lưỡi rắn, làm cho ngoại hình của nó thêm vài phần quái dị.
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít một hơn, quả nhiên, đây là cương thi miêu.
Lập tức cũng không kịp nghĩ nhiều, bàn tay sờ vào đai lưng, sờ đến một đồng Tiền Ngũ Đế, đang định đánh, bên cạnh hắn đột nhiên có một thân ảnh vọt lên.
"Tôi tới chống đỡ, các người chạy mau!" Là Diệp Tiểu Manh, trong tay cầm Tảo Mộc Kiếm, phi đến chỗ con mèo, mèo đen nổi giận gầm lên, nhắm đối phương phi tới.
Diệp Thiếu Dương cười khổ lắc lắc đầu, bất quá đây cũng là cơ hội để kiểm tra thực lực của nàng, vì thế hắn không ra tay, đứng ở một bên cẩn thận đánh giá, kết quả hắn phát hiện ra, Diệp Tiểu Manh đang sử dụng Mao Sơn thể thuật, chẳng qua. . . có vài động tác không giống nhau.
Diệp Tiểu Manh thân thủ thực nhanh nhẹn, lại có mộc kiếm hộ thân, cũng có thể chống lại, Diệp Thiếu Dương không phải lo lắng cho nàng, nhưng lo lắng bọn họ đánh nhau sẽ kinh động đến Ngô Lão Thái, vì đây là nhà sau của lão bà.
Vì thế nhân lúc Diệp Tiểu Manh không chú ý tới hắn, hắn chớp thời cơ, ngón trỏ bắn ra, một đồng Tiền Ngũ Đế vào người mèo đen.
Mèo đen hú lên quái dị, ngã xuống mặt đất. Diệp Tiểu Manh sửng sốt một chút, nhưng chớp lấy cơ hội, không chút do dự đem Tảo Mộc Kiếm cắm vào bụng con mèo, ghim nó trên mặt đất.
"A ô. . ." Mèo đen tru lên thảm thiết, tứ chi giãy giụa, nhưng vết thương ngày càng rộng ra và khói đen bốc lên, Diệp Thiếu Dương đi lên trước nhìn lại, từng luồng máu đen, đang chảy ra từ vị trí vết thương, một khi tiếp xúc với mộc kiếm, máu thịt nó sẽ sùi bọt giống như nước sôi.
Diệp Thiếu Dương ngửi được một cổ thi khí nồng đậm, càng xác định phán đoán của mình là đúng.
Đúng lúc này, Tiểu Mã đột nhiên tiến lên, kéo cánh tay lắn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Diệp Tử."
Lời nói cùng với hành động, hắn vừa mở miệng, Diệp Thiếu Dương không cần hỏi cũng biết có điều bất thường xảy ra xung quang, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy được một đôi mắt đỏ bừng, từ trên tường nhà nhìn chính mình. Là một con Hoa Miêu.
Sau đó, bên cạnh nó, lại có một con miêu khác nhảy lên, tiếp theo là càng nhiều miêu. . .
Tiếng kêu của mèo đen, đưa tới đồng loại!
Vài chục con cương thi miêu, xúm lại, cũng không phải là đùa giỡn, chính hắn đang phải cố trấn tĩnh bản thân, nhưng Tiểu Mã và Diệp Tiểu Mạnh đang gặp nguy hiểm, hơn nữa đây không phải là lúc để đánh nhau.
"Đi!" Diệp Thiếu Dương quyết đoán giữ chặt tay Diệp Tiểu Manh, chạy như bay về phía sau, Tiểu Mã không cần hắn nói, đã sớm quay đầu chạy.
Sự thật chứng minh, quyết định Diệp Thiếu Dương là đúng, mới vừa chạy đi, liền từ phía sau đã nghe thấy hàng loạt tiếng mèo kêu, hết đợt này đến đợt khác, giống như trẻ con khóc nỉ non, âm thanh này thực đáng sợ.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại thì thấy, có mấy con miêu đã vọt tới đây, tốc độ cực nhanh, vì thế vung tay, lấy ra vài hạt đậu đồng bắn tới, rồi quay đầu lại chạy miết, chỉ nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết từ phía sau.
Một hơi chạy đến giữa sườn núi tân thôn, Diệp Thiếu Dương mới dừng lại, quay đầu nhìn lại, không thấy gì nữa, chỉ có thể thấy từng đôi mắt đỏ bừng, từ một nơi rất xa, cực kì nhiều, ít nhất có mấy chục con, có thể nói là tất cả miêu đều đã xuất động.
Bất quá chúng nó chỉ đuổi theo một lúc rồi dừng lại.
"Hình như chúng nó không dám tới nơi này," Diệp Thiếu Dương nói,"Đừng động quan tâm nữa, đi thôi."
Ba người một hơi đi vào trong thôn.
Diệp Tiểu Manh tở ý muốn mời hai người vào nhà mình, vui sướng nhìn con trùng mới bắt được.
"Chuyện này, vào nhà cô có hơi bất tiện chăng?" Diệp Thiếu Dương chần chờ nói.
"Không sao, ba mẹ tôi hôm nay đã đi thăm một người thân dưới huyện thanh, trong nhà không có ai."
Nhà Diệp Tiểu Manh, ở giữa thôn, là một ngôi nhà ba tầng, giống hệt biệt thự.
Vào nhà lúc sau, Diệp Tiểu Manh đưa bọn họ vào phòng ngủ của chính mình.
Giống như bao thiếu nữ khuê phòng khác, trong phòng trang hoàng nhiều đồ vật của con gái rất đáng yêu và có mùi thơm nhè nhẹ, trên cửa sổ đặt rất nhiều búp bê, quần áo bừa bãi, còn có một ít nội y. . .
Diệp Tiểu Manh đỏ mặt nhét hết nội y xuống quần áo phía dưới, xấu hổ nói: "Trong phòng hơi bừa bộn, tôi vừa về nhà, chưa kịp dọn dẹp, hôm nay mới là ngày thứ ba."
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh tường, toàn là poster truy nã nhân vật anime (One Piece chăng) còn có một ít hình minh tinh, đều là soái ca mỹ nữ, Diệp Thiếu Dương không hề hứng thú, đột nhiên, hắn thấy có một poster hình một nhân vật quen thuộc, là Trang Vũ Ninh, mặc quần áo thời thượng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười cuốn hút.
Ở cái địa phương này "Nhìn thấy" nàng, Diệp Thiếu Dương trong lòng dâng lên cảm giác lạ lùng.