Nói xong, lại cảm thấy lời này như là cho hả giận cùng tự mình an ủi, nhưng đã không thu lại được, đành phải thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đem chuyện này tra rõ ràng, diệt con cương thi chơi trò trốn tìm này.
Hiện trường lại không có manh mối gì, Diệp Thiếu Dương đi theo đám người Tạ Vũ Tình tới bên ngoài, Lưu Minh đã dọn ra một văn phòng, để bọn họ lâm thời nghỉ ngơi, thảo luận vụ án.
"Cậu ăn sáng chưa?" Ở trong phòng, vừa ngồi xuống, Tạ Vũ Tình đột nhiên nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương hỏi một câu.
"Ừm, ăn rồi, làm sao vậy?"
"Không sao cả, tỷ tỷ quan tâm cậu một chút không được à."
"Được được." Trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút cảm động.
Tạ Vũ Tình lúc này mới tiến vào chính đề nói: "Trước khi cậu tới, bọn chị đã điều tra ba người chết, đều là nhân viên trường học bình thường, không có gì đặc biệt, không biết cương thi vì sao xuống tay đối với ba người bọn họ, nhưng, bọn chị ở trên mặt đất hiện trường tìm được cái này, có thể là di vật của người bị hại tên Ngô Tang kia."
Nói xong đem một túi vật chứng đưa tới, Diệp Thiếu Dương đón lấy nhìn, là một khối mặt dây chuyền hình tim màu xanh da trời, ánh sáng trơn bóng, như là loại đá quý nào đó, bị một sợi kim loại màu đỏ xuyên qua.
"Có thể lấy ra không?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
Tạ Vũ Tình nhún nhún vai: "Dựa theo quy củ là không thể."
"Vậy đừng dựa theo quy củ." Diệp Thiếu Dương mở ra túi vật chứng, đem sợi dây chuyền đó lấy ra.
Cảm giác tay lạnh lẽo, tản ra một tia linh khí.
"Đây là đá gì, nhất định rất đáng giá nhỉ?" Diệp Thiếu Dương hướng ánh đèn bắt đầu xem.
Tạ Vũ Tình tức không biết đánh vào đâu: "Cậu còn để ý cái này, có đáng giá nữa quan hệ gì tới cậu, cậu còn muốn nuốt riêng hay sao."
"Cái đệch, ở trong mắt chị tôi chỉ có chút giác ngộ như vậy à." Diệp Thiếu Dương đem dây chuyền đặt ở trên bàn nói: "Chị xem xem sợi dây này, là đồng. Mặt dây đáng giá như vậy, dùng một sợi dây đồng để treo, cũng quá chẳng ra cái gì cả đi."
Tạ Vũ Tình vừa nghe, cũng cảm thấy kỳ quái, lẩm bẩm: "Đúng vậy, cũng có rất ít người đeo dây đồng, hơn nữa còn to như vậy, không giống như là một cô nương đeo..."
"Ở trong toàn bộ kim loại, có thể trấn áp tà khí nhất chính là đồng, cho nên rất nhiều phong ấn cỡ lớn, đều là dùng đồng đổ bê-tông, Thượng Hải Long Trụ nổi tiếng nghe nói rồi chứ, chính là đồng đúc. Hơn nữa sợi dây này dùng là đồng đỏ, được xưng trầm nhất trong kim loại, có thể áp chế tất cả tà khí, là dùng một loại luyện kim thuật đặc thù luyện chế.
Hiện tại loại luyện kim thuật này đã sớm thất truyền, cho nên đồng đỏ cực kỳ thưa thớt, ở giới pháp thuật luôn luôn là bảo bối, đều là dùng ở trên pháp khí cấp cao nhất, dân chúng hầu như không dùng cái này."
Diệp Thiếu Dương đem đá quý lật đến mặt trái, chỉ thấy hai bên trái phải của hình trái tim đều có một ký hiệu.
"Đây là cái gì?" Tạ Vũ Tình hỏi.
"Chữ cái La Tinh, viết wo ai ni."
"Thật sự?" Tạ Vũ Tình kinh ngạc nói.
"Giả." Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc: "Tôi cũng không biết đây là cái gì."
Sắc mặt Tạ Vũ Tình thoáng chốc biến thành màu đen, dậm chân nói: "Diệp Thiếu Dương chị cảnh cáo cậu, bây giờ đang phá án đó, cậu nghiêm túc với chị chút!!"
"Sinh động không khí thôi mà, nghiêm túc như vậy làm gì, tôi dù nghiêm túc khẩn trương nữa, manh mối có thể tự mình xuất hiện hay sao?"
Tạ Vũ Tình còn muốn lý luận, Diệp Thiếu Dương cân nhắc dây chuyền nặng trịch nói: "Cái này tuyệt đối là một món pháp khí, hơn nữa là pháp khí lợi hại, chỉ riêng ký hiệu bên trên, tôi quả thật không biết, giống phong ấn nào đó, không phải đạo gia, cũng không phải phật gia."
Tạ Vũ Tình cả kinh nói: "Còn có thứ cậu không biết?"
"Chị quá đề cao tôi rồi, giới pháp thuật môn phái nhiều như vậy, tam giáo cửu môn mười tám chi, đạo phật chỉ là hai phái lớn nhất trong đó, còn có rất nhiều dân gian tán tu, người ta có pháp thuật của mình, một đạo sĩ như tôi sao có thể mọi thứ đều biết."
Tạ Vũ Tình nói: "Lúc trước cậu không phải cũng từng đối phó một số tán tu sao, chị không cảm thấy có năng lực gì nha."
Diệp Thiếu Dương nói: "Đó là bởi vì, đại lục bên này tán tu đa số là dựa vào đạo, phật nhị môn tồn tại, không thành hệ thống, tán tu trâu bò thật sự, năm đó thời điểm giải phóng đều đi Đài Loan Hồng Kong rồi, tuy tôi thường xuyên trào phúng bọn họ, thật ra ngưu nhân rất nhiều."
Tạ Vũ Tình vỗ ót: "Chị quên mất, Lãnh Ngọc chính là đến từ Hongkong. Cậu đừng lảm nhảm nhiều như vậy, chị hỏi cậu, làm sao bây giờ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Nếu tôi không đoán sai, đây là đá phong ấn, phù văn bên trên là 'mật mã' mở ra, trong đá phong ấn, không có khả năng không có bất cứ bí mật nào, phải mở ra. Tôi đọc không hiểu văn tự trên đây, không dám cứng rắn, chỉ có thể tìm người hỗ trợ."
Tạ Vũ Tình lần này phản ứng rất nhanh hỏi: "Tìm Lãnh Ngọc?"
"Đúng vậy, tìm cô ấy là có sẵn."
Diệp Thiếu Dương lập tức chụp ảnh dây chuyền, thông qua wechat truyền cho Nhuế Lãnh Ngọc, bảo cô xem xong rồi trả lời, cũng không lập tức gọi điện thoại cho cô.
Thứ nhất là bên này còn có tình huống chưa điều tra, tạm thời không vội chuyện dây chuyền, dù sao thứ phong ấn ở bên trong cũng sẽ không biến mất, thứ hai ngày hôm qua hai người thời điểm nói chuyện điện thoại, Diệp Thiếu Dương biết được nàng lặn lội đường xa, đi trên một hòn đảo phụ cận Hạ Môn đảo, trở về đã là nửa đêm, biết nàng ngủ muộn, không đành lòng sớm như vậy gọi nàng rời giường.
"Cô ấy sau khi nhìn thấy, khẳng định sẽ liên hệ tôi, làm việc khác trước, chị đi điều tra một chút thân phận những người chết này, tra một chút lai lịch cô ta, đây là manh mối quan trọng nhất của chúng ta hiện tại."
Tạ Vũ Tình nói: "Một nhân viên trường học, có thể có lai lịch gì?"
Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt: "Một nhân viên trường học, người thường, có thể mang pháp khí quý trọng như vậy trên người, nói chị có tin không? Bà ấy tuyệt đối là pháp sư, nhân viên trường học chỉ là thân phận mặt ngoài của bà ấy."
Tạ Vũ Tình chấn động, lập tức lấy ra di động, gọi một cuộc điện thoại, phân phó xuống.
Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng thở dài.
Lưu Minh đột nhiên đứng dậy, nhìn Diệp Thiếu Dương, như là làm ra quyết định gì trọng đại nói: "Diệp tiên sinh nói không sai, bà ấy quả thật là pháp sư."
Một màn này, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, trái lại không tính là ngoài ý muốn, mỉm cười nói: "Ông cuối cùng chịu nói thật, tôi cho rằng ông muốn giấu diếm mãi."
"Thật sự xin lỗi, tôi lúc trước không nói, là vì chuyện này quan hệ trọng đại, là sự kiện cấp tuyệt mật năm đó chính phủ đặt ra, chân tướng quả thực làm người nghe kinh sợ, nếu truyền ra, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi..."
Diệp Thiếu Dương xen lời hắn: "Cái này ông yên tâm, thứ nhất, chúng tôi có đủ bối cảnh, có thể ứng phó áp lực từ chính phủ."
Hướng Tạ Vũ Tình bĩu môi nói: "Cha cô ấy là cục tọa, cảnh cục một tay, bằng không chúng ta làm sao kiếm được nhiều hồ sơ nội bộ như vậy?"
Tạ Vũ Tình khó chịu trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Miễn bàn chị, không quan hệ với cha chị." Rồi nói với Lưu Minh: "Cha của Tiểu Nhị mới là trâu, có ông ấy bảo kê, cái gì áp lực chính phủ, ông ấy chính là chính phủ."
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, câu này nói ra cũng thật khí phách, nhưng trâu thật sự còn không phải cha cô ấy, mà là ông nội cô ấy, lão chính là người tôn quý không thể nhắc tới.
Đột nhiên nghĩ đến Tiểu Nhị chưa tới, có chút lo lắng, gửi tin wechat cho cô.