Quỷ không giống với người, tứ chi đứt lìa, thủng vụng lòi ruột vẫn sẽ không chết, nhưng đầu thì không như vậy, tu vi cùng lệ khí của một con quỷ, tất cả đều nằm bên trong đầu, vì đầu là Thiên Hồn trong tam hồn của hồn phách, cho nên phương pháp giết quỷ đơn giản nhất chính là kham phá quỷ môn, hóa giải quỷ khí.
Quỷ có gan bẻ đầu, đều là loại có oán khí sâu nặng, khó có thể siêu độ, đầu bị bẻ xuống, oán khí tiết ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn quỷ lực tăng nhanh, nhưng bởi tu vi dễ bị tan biến, bẻ đầu xuống trong thời gian dài, thì dù có lắp đầu trở lại, cũng không hấp thu được tu vi.
Bởi vậy, Diệp Thiếu Dương thấy cảnh tượng như vậy, liền biết đám quỷ đó muốn cùng mình liều mạng, nói cách khác, là Lương Đạo Sinh muốn cùng mình liều mạng.
"Này, ném pháp khí gì đó cho tôi!" Diệp Thiếu Dương hướng bên ngoài lớn tiếng kêu, Thanh Long Yển Nguyệt Đao tuy tốt, nhưng tương đối cồng kềnh, phải dùng sức vũ động mới có thể phát huy uy lực, mà tình huống trước mắt e rằng đại đao căn bản cũng không thể nhúc nhích.
Kể từ khi "Vạn Quỷ Phệ Hồn Trận" được bố trí, quỷ khí bùng nổ, hình thành một đạo kết giới, Nhuế Lãnh Ngọc có lòng muốn đi vào giúp Diệp Thiếu Dương, nhưng loay hoay bấy lâu vẫn không thể mở ra kết giới, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét của hắn, lập tức không chút do dự cởi túi trên vai xuống, ném về phía Vạn Quỷ Trận.
Diệp Thiếu Dương thấy túi khoác được ném vào, vội vàng vươn người đón được, thò tay lần tìm, nắm được một vật mềm như bông, cúi đầu thì thấy, đó là một bao khăn giấy, lại mò một hồi, được một vật càng đáng sợ hơn, không biết là bao khăn gì, vội nhét trở lại, tức giận hét: "Lão đại à. . . có phải ném nhầm túi hay không đấy!
Nhuế Lãnh Ngọc bất chợt nhớ tới vật trong túi, sắc mặt ửng đỏ, nói: "Ngươi tìm ở túi phụ, có một ít đậu đồng gì đó!"
Diệp Thiếu Dương lại thò tay tìm kiếm, cuối cùng mò được một nắm đậu đồng, đậu đồng là pháp khí cơ bản thường dùng nhất của giới pháp thuật, bất luận là môn phái nào cũng sử dụng, đối phó lệ quỷ trước mắt chắc chắn không được, nhưng có thể dùng để phong vị.
Diệp Thiếu Dương vội lấy bốn nắm đậu đồng, ném lần lượt bốn phía Đông - Nam - Tây - Bắc, rơi xuống giữa vũng máu, lập tức ngăn chặn máu đen loang rộng.
Lúc này những con lệ quỷ đang thò đầu lên cũng tới gần, dẫm phải đậu đồng mà Diệp Thiếu Dương vừa ném ra, với tu vi của bọn chúng, đậu đồng không thể gây thương tổn quá lớn, nên vẫn cố liều mình bước qua.
"Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên thụ thần uy, tát đậu thành binh!"
Chú ngữ niệm qua một lượt, vô số đậu đồng nổ tung, tuy linh lực tiềm tàng không nhiều lắm, nhưng thắng ở số lượng, trong lúc nhất thời linh lực bộc phát, lập tức nổ tan lũ lệ quỷ tốp đầu tiên, quỷ khí không tiêu tan, cản trở được đám lệ quỷ phía sau một hồi, trong lúc nhất thời trận pháp trở nên hỗn loạn.
Diệp Thiếu Dương vốn không hy vọng đậu đồng có thể giết quỷ, mà chỉ muốn nhiễu loạn, lập tức hít sâu một hơi, cắt đầu ngón tay, dùng máu vẽ một đạo văn trên cán đao, vận cương khí, lia một đường chém một đợt lệ quỷ nữa, một đao chém xuống tiêu diệt liền mười mấy con.
Sau đó thừa lúc hỗn loạn nhảy vào trong trận, đại sát tứ phương, trông uy thế không kém Quan Vân Trường giết địch trên chiến trường.
"Á. . ." Từ bên ngoài trận pháp truyền đến một tiếng hét giận dữ của Lương Đạo Sinh, tiếp đó niệm khởi chú ngữ.
Diệp Thiếu Dương nghe không rõ hắn niệm cái gì, cũng không muốn quản nhiều, tiếp tục vung đao giết quỷ, vài giây sau, hắn cảm thấy đám lệ quỷ quanh người đã bắt đầu lui về phía sau, trong lòng kinh ngạc, lại chơi cái trò gì đây?
Không để hắn kịp phản ứng, chỉ thấy những quỷ hồn vừa mới rút lui đó cùng nhau gào rống ầm ĩ, ném những cái đầu trong tay về phía hắn, việc này vẫn chưa phải mấu chốt:
Cái chính là sau khi đầu bị ném, những quỷ hình đó đều hóa thành mây khói, chui vào trong đầu.
Đây là vu thuật gì vậy? Diệp Thiếu Dương toàn thân sửng sốt đến ngây ngốc, nhưng chưa kịp hiểu ra, những những đầu quỷ đó từ bốn phương tám hướng lao tới, che trời lấp đất, không hở ra một góc nào, mỗi cái đầu đều mang theo quỷ lực khủng bố.
Tiêu đời, phải liều mạng thôi!
Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, tay vung đại đao, chém một loạt đầu quỷ đang lao tới từ phía đối diện, cương khí trong cơ thể bộc phát, rót nhập cán đao, kích phát hoàn toàn linh lực của trường đao, lưỡi đao loé sáng một lớp hồng quang như ngọn lửa, đối chọi với những đầu quỷ đó.
"Uỳnh" một tiếng.
Đến Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo ở ngoài trận cũng cảm giác được khí tức chấn động.
"Thiếu Dương, ngươi sao rồi? !" Nhuế Lãnh Ngọc hỏi thử một câu, do vẫn không thể mở được phong ấn, trong lúc tình thế cấp bách nóng lòng hỏi
Thật ra Diệp Thiếu Dương cũng muốn trả lời nàng, nhưng tại trong miệng toàn là máu, trước đó lúc va chạm với quỷ lực, thật giống như bị xe tải đụng phải, khí huyết trong cơ thể dâng trào, trường đao dường như sắp rời tay, hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng mà nắm lấy.
lúc này nếu có mấy tấm linh phù, thì có thể thi triển pháp thuật, trì hoãn trận đấu một hồi.
Từ phía sau truyền đến một luồng quỷ khí di động, Diệp Thiếu Dương biết lại có một đợt đầu quỷ nữa bay đến, đành phải nhấc trường đao lên, xoay người nghênh địch, kết quả quay đầu lại nhìn, nhất thời kinh ngạc đến ngây người: Vô số đầu quỷ đã tập hợp lại với nhau, thành một đầu quỷ khổng lồ mặt mũi hung tợn, ngoác to miệng, lao về phía hắn mà cắn.
Đây rốt cuộc là vu thuật gì, lại còn chơi trò bày binh bố trận
Không thể quản quá nhiều, Diệp Thiếu Dương một đao chém tới, kết quả chỉ rạch được một vết thương trên má của đầu quỷ, quỷ huyết bắn toé ra, đầu quỷ ngậm mồm lại, hơn phân nửa thân thể hắn đã nằm gọn trong mồm nó.
Từng luồng quỷ khí âm hàn, chui thẳng vào mũi miệng Diệp Thiếu Dương.
"Thiếu Dương!" Nhuế Lãnh Ngọc thấy một màn như vậy, chẳng quản nguy hiểm, vung Toái Hồn Trượng, ra sức nện vào kết giới.
Trong lúc nguy cấp, Diệp Thiếu Dương cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu vào khoang miệng của đầu quỷ, đầu quỷ rung lên bần bật, gào rống một hồi, không những không mở miệng ra, mà ngược lại còn phun hàn khí nhanh hơn
Cỗ quỷ khí âm hàn kia sau khi nhập thể, len lỏi vào trong tam đại linh huyệt trong cơ thể Diệp Thiếu Dương, đầu quỷ liền đổi phun thành hút, tam hồn của Diệp Thiếu Dương lập tức không trụ được, có cảm giác như sắp rời khỏi thân thể.
Diệp Thiếu Dương tâm thần kinh hãi, vội vàng vận khí chống cự, trong đầu vội nghĩ đối sách: Trong tay mặc dù có đại đao thần khí, nhưng hiện tại mình đang bị chế trụ, căn bản không thể đứng dậy, phải tìm ra phương pháp khác. . .
Trong giây lát cảm thấy áp lực buông lỏng, đầu quỷ trước mắt biến hoá thành sương khói, cư nhiên theo khoang miệng chui vào trong cơ thể, chia ra làm ba, lần lượt chui vào đỉnh đầu cùng hai vai của mình, cắn chặt Thiên, Địa, Nhân - tam hồn không bỏ, dùng sức kéo ra ngoài. . .
"Đây là một quỷ trận tinh thâm, Vạn Quỷ Phệ Hồn Tâm, cho dù ngươi có là Thiên sư Đạo môn, cũng khó mà giữ được tam hồn!"
Lương Đạo Sinh cất giọng lạnh lùng, phảng phất lọt vào tai Diệp Thiếu Dương.
Tam hồn bị cắn, thân thể duy trì không được, ngã trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương toàn thân run rẩy, Vạn Quỷ Phệ Hồn Tâm này quả nhiên đáng sợ, hơn nữa trong quỷ khí còn chứa một loại cổ độc, cư nhiên không bị Thiên sư huyết áp chế. . .
Lương Đạo Sinh chung cực trận pháp, quả nhiên đáng sợ!
Bất quá hiện tại không phải là lúc khen ngợi kẻ địch, Diệp Thiếu Dương tập hợp cương khí, hội nhập tam huyệt, đối kháng quỷ khí, nhưng cũng chỉ có thể kéo dài được chốc lát, cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa, tam hồn của mình chắc chắn sẽ bị kéo ra khỏi cơ thể, đến lúc đó thì dù Tam Thanh có hạ phàm cũng vô dụng.
Vì thế khắc chế đau đớn, hai tay Diệp Thiếu Dương theo bản năng nắm hai cục đá, trong giây lát nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Lương Đạo Sinh.