Chương 7: Làm những gì trong mơ mới dám làm

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:22:21

Buổi sáng hôm sau, hai tiết đầu tiên là hai tiết vật lý. Giáo viên đảm nhiệm bộ môn vật lý của lớp hắn tên là Vương Đức Sơn, khoảng chừng 50 tuổi. Ông là người có kinh nghiệm dạy học phong phú, lại vô cùng hài hước, nên tất cả học sinh trong lớp đều rất thích tiết ông dạy. Lão Vương không phải giáo viên chủ nhiệm, nên bước vào lớp chẳng cần nói dông dài một lúc, mà trực tiếp mở đề thi ra nói thẳng trọng tâm môn học: "Các em nhìn đề thứ ba từ dưới lên, đây là dạng đề hai năm gần đây chưa xuất hiện, nhất định năm này sẽ có. Điểm đang ở trước mắt mấy em đấy, các em muốn hay không..." Trần Trứ nhẹ nhàng thoải mái học hai tiết vật lý, sau đó tiếng 'reng reng reng' lại vang lên. Lão Vương là giáo viên không có thói quen nấn ná thêm giờ, nên lập tức bỏ tài liệu vào cặp, tuyên bố tan học. Trong lớp, có người duỗi thẳng cơ thể, có người trực tiếp gục xuống bàn, nhưng phần lớn mọi người đều nghĩ đến bữa ăn trưa đầu tiên. Trung học Chấp Tín có căng tin, nhưng không hề bắt học sinh phải vào đó ăn, mà có thể ra ngoài kiếm nhà hàng cũng được. Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm thuộc tầng lớp gia đình chẳng có điều kiện vượt trội, nên căng tin vẫn là lựa chọn số một. Tất nhiên, những món ăn trong căng tin trường khá bình thường, nên cả hai tùy ý gọi món. Ăn xong, Trần Trứ định rủ Hoàng Bách Hàm ra ngoài tiệm cắt tóc. Còn Hoàng Bách Hàm không hiểu hỏi lại: "Cắt tóc một tháng một lần là được rồi, chẳng phải đầu tuần mày vừa mới cắt sao?" Thằng nhóc Đại Hoàng hiện tại còn chưa có suy nghĩ về việc chăm sóc vẻ bề ngoài, nhưng Trần Trứ chẳng biết khuyên thế nào, bởi vì chính mình trước kia không phải giống vậy sao? Trần Trứ giơ tay xoa xoa mái tóc vừa dày vừa dài, sau đó xòe tay ra xem, trên đó đã xuất hiện một lớp dầu, bèn hỏi ngược lại: "Mày không thấy thế này rất khó chịu sao?" "Bình thường." Hoàng Bách Hàm trả lời dứt khoát, bởi vì đứa con trai nào trong lớp chả vậy? "Tao chịu! Vậy bây giờ mày có đi cùng hay không?" Trần Trứ đã quyết tâm ra ngoài cắt tóc rồi. Hoàng Bách Hàm xấu hổ: "Vậy chút nữa mày phải mời tao một lon cocacola đấy." Ra khỏi trường học, Trần Trứ tùy ý chọn một tiệm cắt tóc. Hắn bước vào là lập tức nói với thợ: "Anh có biết cắt kiểu tóc undercut không?" Có lẽ người thợ cắt tóc này còn chưa cập nhật kỹ thuật nước ngoài, nên ngơ ngác thể hiện mình không biết kiểu tóc cắt ngắn thế nào. Thật ra đám học sinh vẫn còn đi học chỉ đơn giản mấy kiểu tóc. Một là cắt giống mấy người đi lính, quả đầu ba phân, các góc đều được cắt tỉa góc cạnh, nhìn thôi đã thấy yêu nước rồi. Hai là giống như mái tóc lúc này của Trần Trứ, vừa dày vừa dài, thỉnh thoảng cắt tỉa vài ba nhát đơn giản là được. Ba chính là kiểu tóc của mấy nam thần tượng, tóc dài rẽ ngôi, hay có nếp rõ ràng. Đây là kiểu tóc mấy anh thợ thích nhất, vì kiếm được nhiều tiền. Có điều, Trần Trứ cũng không định đổi một tiệm khác, nên miêu tả đại khái: "Phía trước tỉa mỏng, hai bên hớt cao." Đã yêu cầu cụ thể rồi, nên thợ cắt tóc cứ thế mà làm theo thôi. Nhưng Hoàng Bách Hàm vốn định đi cùng hóng hớt thế nào, cuối cùng hai mắt nhíu lại, trực tiếp nằm lên ghế cắt tóc ngủ thiếp đi. Cho đến khi thằng này mơ màng tỉnh dậy, thì công việc hớt tóc của Trần Trứ cũng vừa xong. Hoàng Bách Hàm đi đến bên cạnh Trần Trứ nhìn vào gương, cu cậu đang định hỏi xem mấy giờ rồi thì giật mình ngơ ngác, sau đó dùng tay xoa xoa đôi mắt. Người trong gương là ai thế? Làn da Trần Trứ tương đối trắng, giống làn da của mẹ mình. Chỉ là từ trước đến giờ, mái tóc hắn quá dài, cộng thêm tính cách hướng nội, thiếu tự tin, nên mỗi lần đi đường đều cúi đầu xuống, làm cho mọi người không nhìn ra ưu điểm này của hắn. Hiện tại, mái tóc đã được hớt cao thoải mái, tất nhiên làn ra trăng hiện ra rõ mồn một, kèm theo cái trán cao thẳng, khi mỉm cười sẽ lộ ra ánh mắt tự tin bình tĩnh, hàm răng trắng, bây giờ mới hợp với một học sinh cấp ba, tinh khiết như ánh nắng mặt trời. Hoàng Bách Hàm không ngờ tới, thằng bạn thân ngồi cạnh mình hai năm cấp ba, thì ra cũng có nét cuốn hút như vậy... Hình như cũng chẳng cuốn hút lắm, chỉ là đẹp trai thêm chút mà thôi. Trong lòng Đại Hoàng dâng lên cảm giác nguy cơ khó hiểu. Lúc đầu, cả hai ước hẹn với nhau, hứa cùng nhau chỉ tập trung vào học thôi, bây giờ một đứa bỗng đẹp trai, vậy mình phải thế nào? Mặc trong lòng Hoàng Bách Hàm đang tỏ ra khiếp sợ vô cùng, nhưng Trần Trứ bên cạnh vẫn tỏ ra không hài lòng. Chẳng hiểu tại sao, mỗi lần hắn cắt tóc luôn có cảm giác, thợ cắt tóc cắt được một nửa là thời điểm đẹp trai nhất, nhưng sau khi hoàn thành lại đập vào mắt mình hình ảnh không dễ nhìn cho lắm. Sau khi trở lại phòng học, tất nhiên một Trần Trứ vừa mới thay đổi hình tượng chẳng tạo được chút gợn sóng nào, nói chung chẳng có gì bất ngờ. Ở trong lớp bồi dưỡng đặc biệt này, có rất ít học sinh để ý đến việc gì khác ngoài học. Chỉ có mấy đứa bạn hay chơi với nhau sẽ lại gần trêu chọc vài câu: "Được đấy, giống như biến thành người khác vậy." Bốn tiết buổi chiều là hóa học và ngữ văn. Thời tiết thành phố Việt Thành vào cuối tháng ba dần bắt đầu trở nên khô nóng, thỉnh thoảng sẽ có bài thi dính chặt vào tay. Càng về sau loại tình huống này càng xuất hiện nhiều hơn. Mãi cho tới khi những nhành cây bên ngoài um tùm, tiếng ve kêu ồn ào, thì những học sinh lớp mười hai hưởng thụ cái oi nóng cuối cùng của thanh xuân. Tại ngày mùng 7 tháng 6, sẽ vẽ ra một tấm phù chấm dứt. Các giáo viên được phân đến dạy ở lớp bồi dưỡng sẽ dạy rất cẩn thận tỉ mỉ, nên đôi khi Trần Trứ lại thất thần. Đôi khi hắn cảm giác được mình đã thích ứng được với cuộc sống của một đứa học sinh lớp 12, nhưng đôi lúc lại nghĩ đến thời gian ngồi ở văn phòng tỉnh ủy viết báo cáo, hay thời gian xuống nông thôn phát triển cơ sở. Sau 4 tiết học dài đằng đẵng, trên mặt các bạn học ai nấy đều tỏ rõ sự mệt mỏi. Hoàng Bách Hàm gấp sách vợ lại, tặc lưỡi nói: "Lạ thật, vậy mà chiều hôm nay cậu ta không tới." "Ai?" Trần Trứ hỏi. "Lý Kiến Minh đấy." Hoàng Bách Hàm cười ngây ngô: "Thằng này ngày nào cũng tới tìm Tống Thì Vi, chẳng lẽ hôm nay quên?" Trần Trứ trợn trừng mắt, Tống Thì Vi người ta còn ước không nhìn thấy miếng cao da chó kia đấy. Hoàng Bách Hàm đúng kiểu thối mồm. Lớp tự học còn vài phút nữa bắt đầu, bỗng trên hành lang vang lên từng tiếng bước chân dồn dập, lập tức Lý Kiến Minh đi ngang qua đám con trai, xuất hiện trước cửa lớp 12 11. Không biết tại sao, hôm này thằng này cố ý ăn mặc gọn gàng, không chỉ chải tóc bắt chước người lớn, mà kiếm thêm bộ vest không được vừa người cho lắm. Tay trái cu cậu cầm một cái bánh gato, tay phải cầm một bó hoa hồng đỏ tươi, đứng trước cửa nhìn về phía Tống Thì Vi nói lớn: "Vi Vi, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi cùng mình, mình chân thành mời cậu đến cùng mình đón sinh nhật." Cả lớp ngẩng đầu lên nhìn, hết nhìn Lý Kiến Minh, lại nhìn đến Tống Thì Vi, vốn dĩ phòng học đang rất yên tĩnh thì bây giờ trở nên ầm ĩ. "Được phết." Trần Trứ nghĩ thầm trong lòng, không ngờ thằng này chờ đến thời điểm này mà nhẫn nhịn trọn một ngày. Sau khi chờ đợi là tung một chiêu thật đẹp thật lớn, cũng không biết hoa khôi Tống xử lý thế nào. Tống Thì Vi vẫn như trước, thậm chí cô còn chẳng thèm ngó lên nhìn, chỉ cắm đầu làm bài tập. Giờ phút này, toàn bộ lớp học lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cô viết bút 'soạt soạt'. Những người xung quanh đều nín thớ xem náo nhiệt. Lý Kiến Minh thấy Tống Thì Vi vẫn lạnh lùng như vậy, với lại xung quanh mình còn nhiều anh em như vậy, khiến Lý Kiến Minh không thể nhẫn nhịn được, miệng giật giật, quyết định nói với Tống Thì Vi lần nữa: "Vi Vi, cậu có thể cùng mình ăn bánh gato có được không, đây là ngày lễ trưởng thành vui vẻ nhất..." "Cạch." Đột nhiên, Tống Thì Vi đập cây bút xuống bàn, lạnh lùng ngắt lời: "Đừng gọi tôi là Vi Vi." "Mình..." Vẻ tức giận vừa mới xuất hiện trên mặt Lý Kiến Minh rồi lập tức biến mất, cuối cùng thay bằng nét mặt vừa sợ hãi vừa thất thần. Trần Trứ nghĩ thầm, kỹ năng diễn của thằng này được phết. Trong phòng học, đám học sinh cấp ba còn chưa có kinh nghiệm quan sát lòng người, chỉ biết dựa vào cảm tính, thương người, đơn thuần, nên phần lớn đều nghĩ Tống Thì Vi thật quá đáng. Đây là sinh nhật 18 tuổi, là lễ trưởng thành của người ta, ăn một miếng bách sinh nhật thì sao chứ? Nhưng bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, với tính cách của Lý Kiến Minh, bây giờ ăn một miếng bánh ga tô, thì sự việc sau đó không biết dùng thước đo nào để đong đếm. Trần Trứ ngồi phía sau nên không thể nào thấy rõ vẻ mặt Tống Thì Vi, nhưng hắn cảm giác được khuôn mặt lạnh lùng kia đang cau lại. Hình dung một cách cụ thể là Tống Thì Vi vô cùng, vô cùng khó chịu với cách thức theo đuổi của Lý Kiến Minh. Thật ra ngẫm lại cũng bất đắc dĩ, một người đang cố gắng từng dây từng phút học tập, không ngờ bị một tên lưu manh bám riết không buông. Trần Trứ suy nghĩ chút, rồi nhỏ giọng hỏi Hoàng Bách Hàm: "Hôm nay ai là cán bộ phụ trách quản lý buổi tự học đấy? Trong phòng học đã ầm lên như vậy rồi." Giáo viên vì muốn giảm tải gánh nặng, nên bình thường sẽ sắp xếp học sinh là cán bộ của lớp duy trì trật tự buổi tự học. Hoàng Bách Hàm kiểm tra lại ngày giờ: "Hôm nay là thứ 6, chắc lớp phó học tập Khang Lương Tùng phụ trách." Trần Trứ hỏi lại: "Sao cậu ta không quản lý chuyện này?" "Khó đấy." Hoàng Bách Hàm cắn móng tay, thật thà nói: "Khang Lương Tùng thích Tống Thì Vi thì ai trong lớp cũng biết. Trong lòng cậu ta muốn xen vào chuyện này, nhưng bản thân lại sợ phiền phức, tóm lại cậu ta sẽ không can thiệp đâu." Trần Trứ vuốt cằm, ý nói mình hiểu rồi. Học sinh giỏi mà, bản thân luôn được bố mẹ giáo viên nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, trừ việc học ra thì bản thân chưa từng trải qua chút gió thổi mưa rơi nào. Loại thời điểm này, có người dũng cảm đứng ra nói hộ cho Tống Thì Vi, chẳng khác nào chống lại loại học sinh bất hảo nổi tiếng như Lý Kiến Minh. Nói chung không phải ai cũng có bản lĩnh này. Thật ra, bản thân mình năm đó, chẳng phải cũng như vậy sao? Nếu như hắn là Trần Trứ năm 17 tuổi, chắc chắn trong lòng cảm thấy tên Lý Kiến Minh này thật khó chịu, nhưng hiện thực lại túm đầu hắn lại bắt hắn ngồi xuống, cùng Khang Lương Tùng khác nhau gì chứ? Đây không phải là nhu nhược, mà là kinh nghiệm cuộc sống quá ít, không biết bản thân đứng ra sẽ gặp phải ảnh hưởng cùng nguy cơ gì? Hiện tại, phản xạ tự nhiên của mọi người là tránh xa tình huống bất lợi, lựa chọn im lặng đối mặt. Thế nhưng, Trần Trứ bây giờ không phải 17 tuổi. Hắn có thể thoải mái chào hỏi Du Huyền. Cũng có thể làm ra một vài hành động năm đó chỉ dám nghĩ trong lòng, hay đơn giản là hành động chỉ có trong giấc mơ. "Đại Hoàng." Đột nhiên Trần Trứ nói: "Nếu tao đuổi thằng Lý Kiến Minh kia đi, mày thấy thế nào?" "Mày?" Phản ứng đầu tiên của Hoàng Bách Hàm là: "Chuyện này liên quan gì tới mày?" "Chẳng liên quan gì cả." Trần Trứ bình tĩnh đường hoàng nói: "Chỉ là thấy cậu ta hằng ngày đến lớp chúng ta quấy rối bạn học nữ, một chút cũng không tôn trọng mặt mũi của đám con trai chúng ta, trong lòng cảm thấy khó chịu." Lúc này, đám bạn đi cùng Lý Kiến Minh liên tục cợt nhả, đổ thêm dầu vào lửa: "Chị dâu, chị ăn một miếng bánh gato đi, chị dâu ăn một miếng thôi..." Thật ra, Hoàng Bách Hàm cũng là một thằng con trai coi trọng nghĩa khí, khó chịu nhìn cảnh tượng cả đám hống hách, quả thật đã tức lắm rồi, nhưng rất nhanh tìm lý do lùi bước: "Tao nghe nói, Lý Kiến Minh quen rất nhiều người bên ngoài trường học." Trần Trứ mỉm cười: "Một đám vớ vẩn tính tiền đếch gì." Trần Trứ từng được điều tới vùng núi giúp đỡ dân nghèo, tục ngữ đã từng nói rừng thiêng nước độc điêu dân. Nên năm đó, hắn tham gia xử lý vấn đề di dời mộ, còn bị một họ trong thôn cầm dao cầm kiếm vây quanh. Dưới tình huống xúc động, rất có thể đám người đó thật sự dám chém xuống, so với chuyện đó thì mấy thằng học sinh giở trò lưu manh thì tính gì chứ? Hoàng Bách Hàm cũng không biết tại sao thằng bạn thân của mình lại trở nên to gan như vậy, nhưng với khí thế tự tin mà Trần Trứ lộ ra, khiến nội tâm Hoàng Bách Hàm bị kích thích, nên nuốt một ngụm nước bọt nói: "Mày định làm gì để đuổi?" Trần Trứ suy nghĩ một chút rồi nói: "Đương nhiên dùng hết khả năng tránh xung đột. À mà tao có chức vụ gì trong lớp không?" Trần Trứ chìm nổi bên trong thể chế nhiều năm, nên rất rõ ràng hai chữ 'liên quan' này có nghĩa thế nào. Một khi hắn đứng ra, bỗng có người nào đó hỏi 'mày là cái gì mà xen vào', nếu không liên quan chỉ còn cách im mồm trở về. Chỉ là, từ nhỏ đến lớn mình chưa từng giữ chực vụ gì trong lớp thì phải. Chuyện này nói ra cũng khá bình thường, sao giáo viên có thể đặt vị trí cán bộ lớp vào tay một học sinh hướng nội được chứ. Hoàng Bách Hàm nghe được câu hỏi này thì chép miệng nói một câu: "Coi như mày được tính là học sinh trực nhật hôm nay." "Có phải từ trước tới nay tao nát đến vậy không?" Trần Trứ xoa xoa cằm, làm bộ chuẩn bị đứng dậy. "Chờ đã." Hoang Bách Hàm đưa tay ra ngăn hắn lại: "Bọn nó nghe một đứa học sinh trực nhật như mày sao?" "Cái gì mà trực nhật chứ? Đó là cách mà người bình thường gọi." Trần Trứ tự nhiên, chuyên nghiệp đứng lên nói: "Còn chúng ta tại lợi 12 11 gọi là quản lý vệ sinh công cộng của lớp."