Lần thi thử đầu tiên, Trần Trứ đạt vị trí thứ 8, nên lần thi thử thứ hai hắn được sắp xếp vào phòng thi đầu tiên.
Buổi sáng, sau khi thi toán xong, rất nhiều người đến tìm hắn đối chiếu đáp án, trong đó có cả bạn học cấp cũ Vương Trường Hoa, lúc nào cùng to mồm nhất: "Trần Trứ, Trần Trứ, bài tự luận thứ hai từ dưới đếm ngược, giá trị lớn nhất là 2 giá trị nhỏ nhất là âm 2 đúng không?"
Trần Trứ gật đầu trả lời: "Ừ."
"Yes."
Vương Trường Hoa hưng phấn kích động tay đấm chân đá, sau đó cười ha hả nói: "Lần thi thử thứ 2 so với lần đầu dễ hơn nhiều, lần này toán của tao chắc chắn được 130 điểm, cũng không biết thầy cô giáo ra đề nghĩ thế nào..."
"Bó tay, Vương Trường Hoa mày không nói phét sẽ bị chết sao?"
Bạn học bên cạnh chán ghét nói: "Mỗi lần thi đều giống thế này, vừa thi xong là bắt đầu khoác lác, phát bài thi thì như chó chết. Mày nghĩ xem, toán lý hóa của mày trong cuộc thi vượt quá 120 điểm chưa?"
"Mày khinh thường tao?"
Vương Trường Hoa gân cổ lên cãi: "Lần này tao sẽ vượt 120 điểm cho mày xem, lúc đó nhớ gọi tao một tiếng anh Hoa đấy?"
Có một số người, tính cách không xấu, nhưng bản tính muốn thổi phồng sự việc lên, hi vọng qua hành động đó nhận được nhiều sự chú ý hơn.
Vương Trường Hoa chính là như vậy. Tên này từng đứng trước mặt mọi người nói rủ Trần Trứ đi chơi game, nhưng một tháng trôi qua rồi vẫn chưa làm được.
"Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa..."
Trần Trứ mỉm cười khuyên bảo.
Lúc này, đột nhiên Trần Trứ nhìn thấy Trương Siêu đi tới, thì không khỏi nhíu mày.
Tầng này là khu vực thi của phòng 1 đến phòng 5, đến ngay cả Vương Trường Hoa muốn so đáp án cũng phải từ phía dưới chạy lên. Có lẽ, đây là lần đầu tiên Trương Siêu, một học sinh lớp thể dục đến chỗ này.
Nói một cách đơn giản, Trương Siêu giống như một tu sĩ Trúc Cơ, bỗng nhiên đi tới khu vực các trưởng lão Hóa Thần.
Có điều, ánh mắt Trương Siêu nhìn thẳng về phía mình, Trần Trứ biết chắc có vấn đề.
"Sao?"
Trần Trứ bình tĩnh hỏi.
Trương Siêu nhìn mấy người bên cạnh Trần Trứ, nên ra hiệu Trần Trứ tìm một chỗ riêng tư nói chuyện.
Trần Trứ lập tức đi theo, để mấy người xung quanh đang muốn đối chiếu đáp án ngơ ngác nhìn theo.
"Tao nhận được một tin tức."
Trương Siêu đút tay vào túi, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, cố gắng thể hiện bản thân cao thâm khó dò: "8 giờ tối mai, sẽ có người hẹn mày tới bãi phế liệu."
Bên cạnh Chấp tin có một bãi bỏ xe đã quá hạn sử dụng, nhưng thật ra đã quy hoạch để xây nhà chung cư, bên trong đã chất đống vật liệu xây dựng, nên không có xe phế thải nào được bỏ vào đó nữa.
"Nói chuyện?"
Trần Trứ ngạc nhiên, sau đó đã hiểu ra, đối với học sinh cấp ba, gọi ra nói chuyện chẳng phải muốn dạy mình bài học?
"Ai muốn tìm tao nói chuyện?"
Trần Trứ hỏi theo bản năng.
"Hừ..."
Trương Siêu cười nhạt: "Trong trường này mày đắc tội nhiều người vậy sao? Ai mà mày cũng không nghĩ ra?"
Trương Siêu đến đây thông báo đã là nhượng bộ rất lớn với mẹ mình rồi. Còn việc nói ra kẻ đầu têu, cậu ta tuyệt đối không làm, bởi làm vậy chắc có chút nghĩa khí nào.
Còn phía Trần Trứ, trong đầu đã hiện lên hình ảnh một người, nhưng bản thân vẫn chưa xác định được.
Thế là, Trần Trứ nhìn về phía Trương Siêu, cố tình đánh lừa: "Tao là học sinh thật thà, ít nói, ba năm cấp ba chưa từng phát sinh va chạm với bạn học. Nếu muốn nói có khúc mắc, chỉ duy nhất mình mày."
"Có phải mày vừa ăn cướp vừa la làng không? Thật ra người muốn dạy dỗ tao là mày?"
Trần Trứ lộ rõ sự nghi ngờ.
Câu nói này khiến Trương Siêu tức giận, rõ ràng mình tốt bụng đến nhắc nhở, không ngờ bị coi là kẻ chủ mưu, nhịn không được mắng thẳng: "Con mẹ mày nói thối lắm, mày cướp bạn gái của Lý Kiến Minh, còn trách tao động tới mày?"
"À, thì ra là Lý Kiến Minh."
Trần Trứ tỏ vẻ không ngờ, nhưng làm gì có chuyện hắn không nghĩ tới.
Thật ra, ngay từ lần đầu tiên hắn đuổi tên kia ra khỏi phòng học, thì nó đã nhớ tới mình, nhưng vẫn lề mề chưa hành động.
Gần đây, có tin đồn giữa mình và Tống Thì Vi. Mà Lý Kiến Minh ngày ngào chả đến lớp 12 11, nên tất nhiên biết chuyện này rồi.
Trần Trứ nghĩ tới đây, bèn thở dài.
Thời điểm cấp ba thường có một chút hiểu lầm. Dưới áp lực học tập nghiền ép, học sinh chỉ còn cách cắm mặt vào học tập, nhưng trong đó có một thứ gọi là tình yêu, đang dần dần lên men theo độ tuổi dậy thì.
Thực tế, mình con mẹ nó còn chưa kết bạn QQ với Tống Thì Vi, không ngờ bị hiểu lầm, đúng là thiệt đơn thiệt kép.
Chuyện đã đến nước này, Trần Trứ còn một chút nghi ngờ: "Là Lý Kiến Minh gọi tao ra nói chuyện."
Nếu Lý Kiến Minh, thì cái tên nhỏ con này làm quái gì được mình, chắc chắn tìm một ai đó giúp đỡ chứ?
Quả nhiên, Trương Siêu nhỏ giọng nói: "Tìm mấy anh em xã hội người trường."
Trần Trứ gật đầu, bởi hắn còn chưa rõ mức độ chân thực của chuyện này, trước mặt kỳ thi thử thứ hai quan trọng hơn.
Nhưng cũng lạ, Lý Kiến Minh biết chọn thời gian phết.
Đêm mai là buổi tự học đầu tiên sau khi kết thúc kỳ thi, các giáo viên đều đang bận bịu chấm thi, khẳng định không đến lớp dạy học.
"Biết rồi, cám ơn."
Dù thế nào, Trần Trứ vẫn nên cảm ơn.
"À mà..."
Lúc này, đột nhiên Trương Siêu hắng giọng một cái.
Trần Trứ nhìn đối phương ấp úng, ngay lập tức hiểu ra tên này có gì đó nhờ vả. Làm gì có chuyện tự dưng tên này đến báo cho mình biết chứ, nên hắn quay lại chăm chú nhìn.
"Mẹ tao nói... Mày có thể trả lại giấy cam đoan với tờ kết quả xét nghiệm cho tao được không."
Trương Siêu không muốn nói thẳng, bởi vì đây là hành vi bán đứng bạn bè, nên đẩy hết trách nhiệm lên người mẹ mình, tất cả chuyện này là chủ ý của mẹ mình hết.
Những thứ này chẳng có tác dụng gì với mình cả, mà đối phương đã đưa ra thiện ý, có lẽ cũng không đi quấy rồi Du Huyền nữa.
Trần Trứ suy nghĩ chút rồi nói: "Vậy ba ngày sau, mày đến tìm tao lấy về."
"Hả?
Trương Siêu không hiểu: "Tại sao phải chờ đến ba ngày sau?"
Trương Siêu rời đi, Trần Trứ cẩn thận suy nghĩ cách đối phó.
Mình có thể nắm chặt Trương Siêu, bởi vì cậu ta muốn học đại học. Nhưng đối với đám lưu manh bên ngoài trường, thì cách tốt nhất là báo với trường học.
Hắn muốn xem thái độ của trường học với chuyện này thế nào, nếu ỡm ờ không muốn xử lý, vậy trực tiếp về nhà nói cho lão Trần là được.
Trần Bồi Tung có kinh nghiệm công tác nhiều năm ở cơ sở, còn có rất nhiều bạn bè trong đồn công an. Đây là năm 2007. đối với những thành phần không có bối cảnh lại thích ra ngoài làm mấy thằng ất ơ, bọn họ có rất nhiều cách để xử lý ổn thỏa.
Sau khi hắn sắp xếp từng bước rõ ràng, thì ngay lập tức vứt chuyện này ra khỏi đầu. Dù sao, việc này thật giả còn chưa xác định, trước tiên cứ thi tốt cái đã.
"Trần Trứ."
Lúc này, bạn học cũ Vương Trường Hoa đi tới, tò mò hỏi: "Thằng đó tìm mày làm gì vậy?"
Trương Siêu luôn là học sinh nổi bật trong trường, là thành viên quan trọng của đội bóng rổ, còn Trần Trứ cũng rất nổi tiếng thời gian gần đây, có điều vì sao hai người có thể quan nhau được?
Trong lòng Vương Trường Hoa ngứa ngáy, tò mò vô cùng.
"Không có gì."
Tất nhiên Trần Trứ không thể nói rõ cho Vương Trường Hoa biết được.
"Thế nhưng, vừa rồi tao có nghe được một câu '8 giờ tối ngày mai, ở bãi để xe phế thải..."
Vì Vương Trường Hoa nghe thấy câu này của Trương Siêu, nên muốn chạy theo Trần Trứ hỏi thăm.
Trần Trứ thuận miệng đùa một câu: "À, có một bạn nữ khoa điền kinh hẹn tao 8 giờ tối mai định tỏ tình, tao còn đang phân vân không biết nên đồng ý hay không?"
"Thật à?"
Vương Trương Hoa chưa tin lắm, nhưng từ trước tới nay Trần Trứ luôn có hình tượng thật thà chưa từng nói dối. Với lại, Trương Siêu là học sinh lớp thể dục, nên nhờ cậu ta chuyển lời cũng hợp tình hợp lý."
"Vậy bạn nữ khoa điền kinh kia là... Vu Lệ Lệ hay Cung Diễm Diễm?"
Vương Trường Hoa thật sự muốn hỏi chuyện này cho ra ngô ra khoai, tiếc rằng Trần Trứ không trả lời.
Buổi chiều hai môn thi tiếp theo là Vật lý và tiếng Anh, Trần Trứ chẳng chịu chút ảnh hưởng nào, cứ bình tĩnh làm bài thi của mình.
Kể cả môn hóa học ngày hôm sau cũng vậy, Trần Trứ dường như đã quên chuyện kia.
Mãi cho đến giờ tự học buổi tối bắt đầu, các bạn trong lớp đang thấp thỏm chờ đợi kết quả kỳ thi thử thứ hai, đột nhiên có một người nào đó xuất hiện trước cửa, lớn tiếng nói: "Trần Trứ, mày ra đây một chút."
Mọi người quay qua nhìn, đó là Lý Kiến Minh.
"Nó tìm mày làm gì đấy?"
Hoàng Bách Hàm khó hiểu hỏi.
"Ai mà biết được."
Trần Trứ mỉm cười, nhìn xuống đồng hồ, đã là 7 giờ 45 phút, không ngờ mấy thằng lưu manh này đúng giờ phết.
Lý Kiến Minh cao chưa đến 1 mét 7, đứng đó nhìn Trần Trứ, trong ánh mắt lóe lên chút hưng phấn vì sắp trả thù được, nhưng nét mặt không hề thay đổi: "Có mấy người bạn của tao muốn hẹn mày ra chỗ bãi xe phế liệu nói chuyện."
"Nếu tao không đi thì sao?"
Lý Kiến Minh gằn giọng nói: "Vậy sau khi tan học mày coi chừng đó."
Trần Trứ không thèm quan tâm mấy câu đe dọa này, chỉ hỏi ngược lại: "Mày chắc chứ? Hậu quả mày có gánh nổi không?"
Trần Trứ phản ứng hoàn toàn khác với học sinh bình thường, đến mức Lý Kiến Minh có cảm giác bị đe dọa ngược lại, bèn di chuyển ánh mắt không nhìn Trần Trứ nữa: "Người ta chỉ muốn tìm mày nói chuyện, có làm gì đâu?"
"Được."
Trần Trứ không tiếp tục khuyên nữa, bởi hắn đã cho người ta cơ hội: "Lúc đó mày có đi cũng không?"
"Tao không đi, chỉ giúp người ta chuyển lời thôi."
Lý Kiến Minh nói xong lập tức đi luôn, bởi gã có cảm giác rất áp lực khi đối mặt với Trần Trứ, nói chuyện mà chân tay bứt dứt, khó chịu vô cùng.
Trần Trứ không hề do dự, mà làm theo kế hoạch đã định sẵn, trực tiếp đến phòng làm việc của giáo viên.
Cô giáo chủ nhiệm Doãn Yến Thu đang kiểm tra xếp hạng của lớp, bỗng nhìn thấy Trần Trứ đến thì mỉm cười nói: "Trần Trứ, lần thi thử thứ hai này làm tốt lắm, khả năng em có điểm vật lý cao nhất khối đấy."
Lần thi thử thứ hai này, cả Trần Trứ và Tống Thì Vi không những thành tích không lùi, mà còn tăng thêm một chút xíu.
Trong suy nghĩ của Doãn Yến Thu, nếu yêu sớm có tác dụng thế này, cô sẽ cố hết sức ghép đôi cho cả lớp của mình.
Trần Trứ và Tống Thì Vi sắp bước lên con đường huyền thoại, hình như chỉ còn chờ kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng.
"May mắn bọn em có cô Doãn nghiêm khắc chỉ bảo, cho nên em mới đạt được thành tích như vậy.
Đã rơi vào tình huống này, mà Trần Trứ vẫn không quên nịnh một câu rồi mới đi vào chuyện chính: "Cô Doãn, em muốn báo với cô một chuyện..."
Vốn dĩ, Doãn Yến Thu không quan tâm cho lắm, vừa nghe vừa uống nước trong bình giữ nhiệt.
Thế nhưng, cô càng nghe, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc, sau đó bỏ bình giữ nhiệt đến bịch một cái, kéo Trần Trứ đi với mình: "Đi, đi với cô gặp chủ nhiệm Tào."
Chủ nhiệm khóa Tào Kinh Quân nghe xong cũng vô cùng tức giận. Hiện tại, ông rất thích đứa học sinh Trần Trứ này, dù sao thằng bé cũng giúp mình nở mày nở mặt với Kỳ Chính.
Nhưng có nói thế nào, cho dù không phải là Trần Trứ, mà là một học sinh bình thường khác cũng không để đám lưu manh bên ngoài trường đe dọa được.
Thế là, ông nhanh chóng gọi mấy bảo vệ trẻ tuổi của trường, tạo thành một nhóm bảy tám người tới bãi đậu xe phế thải.
Hai ba phút sau, mọi người đã đi đến, trong đó một màu đen như mực, bèn chia nhau ra tìm mấy tên lưu manh.
Đột nhiên, có một bảo vệ lớn tiếng nói: "Hình như chỗ đó có người bị đánh."
Tào Kinh Quân nghe thấy, vội vàng chạy tới, còn Trần Trứ chạy theo phía sau. Càng đến gần, bọn họ nghe tiếng đánh nhau càng rõ.
"Trần Trứ, vốn dĩ bố mày không muốn đánh mày đâu, mày khinh người quá đáng rồi đấy."
"Cướp bạn gái anh em tao coi như xong, ngay cả mình là Trần Trứ còn không dám nhận."
"Không dám nhận mà còn lén lút tới đây làm gì? Hả? Bố mày đang hỏi mày đấy?"
"Hả?"
Trần Trứ chạy nhanh về phía trước, sau đó bước chân dần chậm lại.
Đây là một vấn đề triết học quá mức thâm ảo.
Nếu người bị đánh là Trần Trứ.
Con mẹ nó, mình là ai?