Chương 3: Gió thổi qua năm tháng

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:22:12

Cũng không phải nói trường đại học cũ là đại học Công Nghệ Hoa Nam không tốt, dù sao ngôi trường đó vẫn năm trong nhóm 985, nhưng so với các trường 985 khác lại không tính tiền. Bên trong đại học Công Nghệ Hoa Nam đơn thuần là học viện khoa học kỹ thuật. Còn đại học Tôn Trung Sơn là một đại học mang tính tổng hợp, trong đó có một viện là học viện Lĩnh Nam, có điểm đầu vào còn cao hơn Bắc Đại. "Lĩnh Nam trong Tôn Trung Sơn' còn được mệnh danh là 'hào quang Bắc Đại', vượt trội hẳn so với các học viện khác. MBA - quản trị kinh doanh đào tạo ra rất nhiều quản lý cấp cao của xí nghiệp, nó không chỉ nổi tiếng ở năm tỉnh Hoa Nam, mà còn rất có tiếng ở Hồng Kông hay ở nước ngoài. Thế nhưng ngay lập tức, Trần Trứ nghỉ đến một vấn đề. Nếu mình thi đậu đại học Tôn Trung Sơn, đổi ngành chuyên nghiệp khác, sau đó thi công chức thì sao? Hoặc nói trắng ra, dù mình vẫn tiếp tục học đại học Công Nghệ Hoa Nam, thì vẫn tiếp tục thi công chức chứ? Năm đó, tại sao mình lại thi công chức? Chẳng phải sau khi mình tốt nghiệp khóa thạc sĩ, chẳng tìm được công việc nào hài lòng sao? Cuối cùng trong trạng thái mê mang bất định, bản thân đã đi đăng ký thi công chức. Thời đại đó là vậy, chỉ cần sinh viên không tìm được công việc tốt, đều sẽ nghĩ đến thi công chức xem sao. Không ngờ, cuối cùng hắn thuận lợi thi đậu. "Lúc đó, nếu có một công việc 15 nghìn một tháng, mình chắc chắn sẽ không thi công chức." Trần Trứ âm thầm suy nghĩ. Bên trong thể chế, có ưu điểm cũng có nhược điểm, chủ yếu liên quan tới vị trí và lựa chọn. Ưu điểm là: Công việc ổn định, mặc kệ hạn hán hay lũ lụt, có vị trí nhất định trong xã hội, nhà có con nhỏ đi học hay người thân nằm viện sẽ dễ dàng tìm một chút quan hệ. Nếu như làm việc ở thành phố cấp thấp, thì công chức là công việc có độ hạnh phúc khá cao. Đương nhiên nhược điểm cũng không ít: Tiền lương chỉ đủ cho sinh hoạt, tăng ca thì nhiều mà chẳng có tiền làm thêm, rất nhiều thời điểm bản thân bị đặt vào tình thế thân bất do kỷ, chức vị càng cao áp lực càng lớn... Có đôi khi lãnh đạo vô tình nói một câu, đều khiến hắn trằn trọc suy đoán ý tứ lãnh đạo. Hiện tại, vô tình được trùng sinh, sau này còn muốn thi công chức nữa không? Trần Trứ nhíu chặt chân mày, tay không ngừng xoay bút, mãi cho đến khi 'cạch' chiếc bút rơi xuống mặt đất, trong chớp mắt ấy Trần Trứ đã có quyết định. "Đầu tiền, khẳng định không thể lựa chọn thi công chức." Bây giờ mới là năm 2007. bản thân lại biết trước xu thế phát triển 10 năm sau này, cùng với kinh nghiệm đắm chìm trong thể chế nên năng lực ứng biến là việc không phải bàn, thì cần gì phải đi lại từng bước kiếm tư lịch? Thời điểm học đại học mình có thế bắt tay vào việc bày mưu tính kế. Trùng sinh rồi còn thi công chức làm gì? Bản thân đắm chìm trong thể chế hơn chục năm, chẳng khác gì đi trên băng mỏng, chẳng lẽ hiện tại không nên hưởng thụ chút gì sao? Tiếp tục phát nhạc, tiếp tục nhảy múa. Thật ra, lựa chọn thứ 2 cũng không phải là thi công chức, mà là điều sinh, tức là cán bộ dự bị cho đảng. Quốc sách cơ bản là thi công chức, còn điều sinh là dựa vào khoảng thời gian học đại học trở thành cán bộ dự bị. Cho nên, Trần Trứ nghĩ rằng, thời điểm mình học đại học có thể khơi thông mọi thứ để tiến vào hàng ngũ điều sinh. Trong đó bao gồm cả trường đại học và học viện, cán bộ lớp hay quan hệ giữa các khoa, thậm chí là hội học sinh. Vấn đề này với sinh viên bình thường mà nói là một việc cách mình rất xa, khó lòng mà với tới được. Nhưng với phó phòng Trần mà nói, hắn có hàng trăm vạn mối quan hệ để đạt được mục đích đó. Đồng thời, bản thân cũng nên lập nghiệp. Nếu 4 năm sau, bản thân trở thành Trần Tổng, thì hắn sẽ phát triển theo hướng kinh doanh. Còn nếu sau ngần ấy thời gian vẫn chẳng làm ra được thành tích gì, thì hắn sẽ theo hướng điều sinh. Trần Trứ vừa mới đưa ra quyết định quan trọng đối với tương lai sau này, chỉ tiếc không thể nào chia sẻ với thằng bạn Hoàng Bách Hàm được. Trong thời điểm nhiệt huyết sục sôi này, hắn tiếp tục cắm mặt vào giải đề. Hiện tại, toán lý hóa coi như xong, bản thân cần suy nghĩ cách nào để cải thiện môn ngữ văn và tiếng anh. Môn tiếng anh khá đặc biệt, nếu chỗ nào không hiểu có tự học cũng không hiểu được. Vậy thì xem đề ngữ văn, Trần Trứ nhìn một chút, bỗng mặt nghệt ra như bánh bao. Ví dụ như: "Vạn lý bi thu thường tác khách" thì câu tiếp theo ai là học sinh cấp ba đều biết "Bách niên đa bệnh độc đăng bài" là bài thơ Đăng Cao của Đỗ Phủ, vì sao lúc đó mình quên vậy? Còn có bài thơ "Dương Châu Mạn" của Khương Quỳ, rõ ràng tác giả dùng những vần thơ miêu tả cảnh đẹp Dương Châu thời xưa, diễn tả sự tàn phá của chiến tranh và khát vọng với hòa bình. Tại sao mình không hiểu thi nhân bị cảnh phồn hoa đẹp đẽ của Dương Châu hấp dẫn, muốn diễn đạt sự vui vẻ ngất ngây chứ? Cuối cùng là viết văn, thật sự quá thể đáng. Tại sao bài văn lạc đề xa tít mù tắp này mình có thể làm ra được vậy? Hoàng Bách Hàm nhìn thấy Trần Trứ nhìn chằm chằm bài ngữ văn của mình, thì vẻ mặt nheo lại, nghiêng người qua nhìn bài viết, sau đó vỗ vỗ vai Trần Trứ an ủi: "Mày đừng nhìn mấy bài thi đã qua nữa, hai ngày nữa là thi chính thức rồi, mày cứ ôn tập theo tao là được, tao ôn cái gì mày ôn cái đó, đảm bảo giúp mày vượt qua 100 điểm." Mặc dù thành tích môn toán lý hóa của Hoàng Bách Hàm không vượt trội như Trần Trứ, nhưng môn ngữ văn và tiếng anh của cậu ta lại không hề kém như vậy. Nói chung các môn đều ở mức trung bình, nên cuối cùng cũng thi đâu Đại Học Công Nghệ Hoa Nam, chỉ là không vào được khoa tốt như Trần Trứ. Trần Trứ nhìn đứa bạn cùng bàn, không nói gì. Rất nhanh đã đến 9 rưỡi tối, thời gian tự học đã hết. Trần Trứ và Hoàng Bách Hoàng đều là học sinh ngoại trú, hai đứa không chỉ ngồi cùng bàn, ăn cùng nồi, còn về cùng nhau sau giờ tan học nữa. Trần Trứ nhớ mang máng, thời điểm học sinh, mỗi lần có một đứa xin nghỉ học, đều phải tìm đứa kia đưa ra hứa hẹn. Ví dụ: Hôm nay tao xin nghỉ giữa trưa, mày giúp tao xin phép, chút nữa đãi mày bữa ăn. Hiện tại nhớ lại, thời điểm đó ngây ngô biết nhường nào. Lúc này, trong sân trường học, ánh trăng mênh mông, chân trời không có chút gợn nào, có nhóm học sinh đang đạp xe đạp, cũng có nhóm học sinh đang bước từng bước dưới bóng cây cổ thụ. Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện tưng bừng, có khi nhỏ giọng thì thầm, từ thân thể toát ra mùi vị thanh xuân, trong tiếng cười đều tỏa ra mong đợi với tương lai. Có lẽ đây mới là thứ nên xuất hiện trên người thiếu niên, trẻ trâu con trời bằng vung, trong đầu luôn có suy nghĩ mình tài trí hơn người. Mặc dù bản thân tự nhận phong lưu cũng là đường đường chính chính. Đến ngay cả Trần Trứ cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, theo phản xạ tự nhiên lẩm bẩm câu hát yêu thích. Thật ra, mỗi ngày đài phát thanh của trường đều sẽ phát bài hát, đêm nay cũng không ngoại lệ, rất nhanh toàn trường đã vang lên giọng hát của Châu Kiệt Luân, bài hát 'hair like snow". "Dưới vầng trăng khuyết người lữ khách tiều tụy, ta nâng ly uống cạn cả gió tuyết. Là ai đã lật lại số phận tiền kiếp, độn đến nỗi trần ai thị phi. Một chữ duyên lại có thể luân hồi mấy kiếp, nàng nhắm mặt khóc cho kiếp hồng nhan chẳng thể lấy lại. Dù cho nghìn năm sách sử đã hóa thành tro, tình yêu của ta mãi không phai tàn." Tương lai nhiêu năm sau, bài hát 'hair like snow' vẫn luôn hot, nó luôn nằm trong album yêu thích của Trần Trứ. Hiện tại, hắn quay trở lại năm 2007. không ngờ vẫn được nghe những ca từ yêu thích đó. Hắn ngây người, bản thân có giảm giác như vừa trải qua phong hoa tuế nguyệt. "Mày sao thế? Sao không đi tiếp?" Hoàng Bách Hàm nhìn Trần Trứ đột nhiên đứng lại dưới ánh đèn đường, thì không nhìn được quay người thúc giục. Trần Trứ chạy mấy bước đã đuổi kịp, sau đó hỏi Hoàng Bách Hàm: "Đại Hoàng, máy có cảm thấy điều này không? Rõ ràng âm thanh từ đài phát thanh trường kém đến vậy, nhưng giai điệu được phát ra từ đó lại êm tại vô cùng?" "Có không?" Kinh nghiệm sống của Hoàng Bách Hàm không đủ, hay nói cách khác là bản thân cậu ta đang trực tiếp trải qua việc này, nên làm gì có đủ hoài niệm. Dù sao, con người không thể nào đồng thời hưởng thụ thanh xuân lại có hoài niệm với thời gian thanh xuân đó. Ngay tại cửa trường học chính là bến xe bus, hai đứa lên xe tìm chỗ ngồi xuống. Giờ này hành khách rất ít, chỉ có lác đác nhóm công nhân tăng ca, mặt mũi người nào người nấy tỏ ra mệt mỏi. Có người dựa vào cửa kính nghỉ ngơi, có người cắm mặt vào màn hình chiếc điện thoại Nokia của mình. Mỗi người tựa như một hòn đảo độc lập, tùy ý làm việc cá nhân của mình, giống như chưa từng gặp nhau. Thời điểm Trần Trứ vừa nhận công tác, bản thân thương xuyên phải tăng ca đến tận khuya, nên đối với những chuyến xe bus cuối ngày cô độc đã thấm sâu vào người, cũng hiểu rất rõ. Hai đứa phải qua mấy trạm dừng xe bus nữa, nên ngày thường đều chém gió đủ loại chuyện trong trường, nhưng đêm nay Trần Trứ không có hứng nói chuyện, mà thường xuyên nhìn ra ngoài, im lặng nhìn từng ánh đèn lướt qua. "Sao vậy?" Hoàng Bách Hàm cười ngây ngô: "Tao có cảm giác đêm nay mày rất lạ, giống như thất tình. Tao nhớ, Du Huyền cũng đâu có bạn trai đâu?" Thật ra, thời điểm cấp ba, Trần Trứ thầm mến một cô gái, không phải Tống Thì Vi mà là bạn nữ tên là Du Huyền. Cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà tính cách còn vô cùng mạnh mẽ phong cách. Tính cách đó thật sự thu hút Trần Trứ, loại trai tân chỉ dám nghĩ không dám làm. Hoàng Bách Hàm biết bí mật này, nên cùng đám bạn thân thường xuyên lấy ra trêu chọc Trần Trứ. Khi đó, mặt Trần Trứ còn mỏng, chỉ cần Hoàng Bách Hàm nói ra hai từ 'Du Huyền', là mặt hắn lập tức đỏ bừng. Mỗi khi Hoàng Bách Hàm thấy phản ứng này của Trần Trứ thì thâm tâm thằng bạn thân luôn dâng lên cảm giác đùa bỡn thành công. Chỉ là hiện tại... Trần Trứ nhìn thằng bạn đang hớn ha hớn hở mà thở dài, sau đó còn duỗi tay ra cố tình chỉnh lại cổ áo Hoàng Bách Hàm: "Tao thì thất tình cái gì chứ, chỉ là đang nghĩ tới một số chuyện, còn có chuyện liên quan tới mày nữa." "Có liên quan tới tao? Chuyện gì?" Hoàng Bách Hàm tin là thật, hai mắt nháy liên tục, còn tỏ ra nóng lòng với từng cử động của Trần Trứ. "Tao phát hiện..." Trần Trứ nói từng chữ rất chậm rãi, đồng thời kín đáo cầm lấy cặp sách, sau đó chờ xe bus đến điểm dừng đột nhiên vung lên mặt Hoàng Bách Hàm một cái không nặng không nhẹ, còn lên tiếng mắng: "Mày ngu thật đấy." "Mịa." Hoàng Bách Hoàng đang muốn lao ra trả thù, không ngờ Trần Trứ căn rất chuẩn thời gian nhảy xuống xe bus, cánh cửa xe bus lập tức đóng lại. "Con chó này, chờ đó mai tính sổ với mày." Hoàng Bách Hàm không còn cách nào, chỉ đành từ trên xe bus nói một câu uy hiếp. "Ngủ ngon." Trần Trứ chẳng thèm quay đầu lại, vẫy vẫy tay hai lần. Gió đêm lồng lộng, thổi phồng đồng phục lên. Dưới ánh đèn đường, một bóng lưng thiếu niên thẳng tắp ở đó. Hoàng Bách Hàm ngây người ra. Giờ phút này, cậu ta có cảm giác thằng bạn thân của mình giống như thay đổi.