Chương 5: Giống

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:22:17

Ngày hôm sau, Trần Trứ bị tiếng chuông báo đồng hồ dồn dập đánh thức. Hắn mơ mơ màng màng kiểm tra đồng hồ thì mới 6 giờ 30 phút sáng. Chẳng còn cách nào khác, bởi vì 7 giờ hắn phải có mặt trong lớp tự học rồi. Sau khi Trần Trứ tìm được việc làm thì cũng giờ này đã phải rời giường. Thậm chí, đôi lúc hắn còn nghi ngờ, trường học cố tình đưa ra quy định này, với mong muốn sau này học sinh bước vào xã hội sẽ hình thành thói quen dậy sớm? Trần Trứ rửa mặt đánh răng xong, vừa bước ra khỏi phòng khách đã thấy tờ 5 tệ đặt trên bàn, đó là tiền cha mẹ cho mình để mua đồ ăn sáng. 5 tệ cho bữa ăn sáng là một số tiền không hề nhỏ, có lẽ trong đó còn có tiền cho hắn mua đồ ăn vặt cho cả ngày. Nhưng thật ra, Trần Trứ ăn sáng chẳng cần tiền, bởi vì nhà Hoàng Bách Hàm có mở một cửa hàng nhỏ. Hắn ngồi xe bus đi đến nhà Hoàng Bách Hàm, cảnh tượng vẫn lờ mờ như trước. Cha mẹ Hoàng Bách Hàm đang bận rộn đón khách, còn trên chiếc bàn nhỏ trước mặt Hoàng Bách Hàm là bữa sáng hôm nay, là một đĩa bánh bao thịnh soạn. Đây là đồ cho cả Trần Trứ. Đầu tiên, Trần Trứ chào hỏi cha mẹ Hoàng Bách Hàm, sau đó ngồi xuống đối diện thằng bạn thân, vừa cầm đũa vừa chào hỏi: "Đại Hoàng, chào buổi sáng." "Móa, đừng ở trước mặt chỗ đông người gọi biệt danh của tao." Hoàng Bách Hoàng phàn nàn một cậu, nhưng ngay lập tức lại trò chuyện vui vẻ với Trần Trứ. Thằng bạn này gần như quên việc tối qua Trần Trứ trêu mình. Hắn nhìn thằng bạn ngây ngô của mình, rồi đột nhiên nhớ đến tương lai sau này của nó. Nếu như đời này, không có gì tác động vào cuộc sống của Hoàng Bách Hàm, thì sau khi thằng này tốt nghiệp sẽ không học nghiên cứu, mà trực tiếp ra ngoài công tác. Một học sinh tốt nghiệp đại học 985 ra, tất nhiên tìm được một công việc không tệ, đáng lẽ cuộc sống của cậu ta phải tương đối thuận lợi mới phải. Chỉ là, thời điểm cậu ta quyết định kết hôn, thì kinh nghiệm bản thân không nhiều. Nên cậu ta cưới một cô gái ham hư vinh, không thích một cuộc sống bình thường, khiến cho tâm lý cậu ta bị cuộc hôn nhân này ảnh hưởng khá mạnh, đến mức không còn tâm trạng làm việc. Cuối cùng, tuổi tác ngày càng tăng, muốn tìm việc là điều không dễ dàng. Về sau, Trần Trứ dựa vào quan hệ của mình giúp thằng bạn kiếm được công việc trong một xí nghiệp tư nhân. "Ăn đi, nhanh lên không nguội." Hoàng Bách Hàm nhìn thấy Trần Trứ ngây ra, thì lên tiếng nhắc nhở. Trần Trứ gặp một cái bánh bao hấp, suy nghĩ chút rồi mới nói: "Đại Hoàng, sau này việc kết hôn của mày, tốt nhất là lên nghe ý kiến của bọn tao một chút." "Vì sao? Mày thì biết cái khỉ gì?" Đầu tiên, Hoàng Bách Hàm còn mạnh miệng phản đối, nhưng sau đó cười ngây ngô một tiếng, rồi lắp bắp nói với Trần Trứ: "Thật ra, bây giờ ta chưa nghĩ đến những thứ xa vời đó, chỉ hi vọng tiến vào top 50 kỳ thi tốt nghiệp lần này, sau đó giữ vững phong độ trong kỳ thi tốt nghiệp, hưởng thụ sự tự do ở đại học." Đối với một học sinh cấp ba, luôn sống dưới áp lực của việc thi cử đèn sách, thì đại học là giấc mơ đẹp đẽ vô cùng. Nhưng với một người trải qua thời sinh viên, rồi bị hiện thực đẩy ra ngoài xã hội như Trần Trứ mà nói. Thật ra, đại học cũng chưa hẳn tốt đẹp, còn lớp 12 không phải khó khăn đến vậy. Hai đứa ăn xong thì đi đến trường, phần lớn các bạn đã có mặt đông đủ. Trong phòng học sáng sủa vang lên tiếng học tập, có tiếng anh, cũng có cả ngữ văn, xen lẫn với một số bạn cắm mặt làm đề, tạo ra bầu không khí học tập khẩn trương. Trường Trần Trứ đang theo học có tên là trung học Chấp Tin, là một trường cấp ba lâu đời trong thành phố. Lớp 12 có tổng cộng 12 lớp, trong đó lớp 12 10 và lớp 12 11 là hai lớp bồi dưỡng trọng điểm. Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm học trong lớp 12 11. Theo lẽ thường, bọn hắn đã đặt một chân vào một trường đại học top đầu rồi. Hoàng Bách Hàm vừa đi đến cửa lớp học, vốn dĩ thằng này đang chém gió điên đảo với Trần Trứ thì đột nhiên ngậm miệng lại, điểu chỉnh nét mặt một chút, sau đó cúi đầu nhìn sàn nhà mà bước vào lớp học. Trần Trứ mỉm cười, bởi vì ngay bản thân mình quá khứ cũng như vậy. Nếu trong lớp có quá nhiều bạn học, kiểu gì theo phản xạ tự nhiên cũng cúi đầu xuống, bước nhanh vào chỗ ngồi của mình. Giải thích thế nào được nhỉ, bởi vì bản thân luôn có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình sao? Điển hình của loại người kém giao tiếp. Thực tế, mình là cái khỉ gì mà người ta phải để ý chứ, ai nấy đều bận với công việc của mình cả rồi. Trần Trứ đi theo sau Hoàng Bách Hàm, chỉ là thời điểm lướt qua chỗ ngồi của Tống Thì Vì, hắn cố tình liếc qua nhìn một cái. Trong trí nhớ của hắn, hoa khôi Tống quả thực rất xinh đẹp. Cô có đủ tiêu chuẩn của một mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo, làn da min màng, hàng lông mi dài tự nhiên, còn cong cong giống như chiếc quạt nhỏ. Đôi mắt trong sáng, không pha lẫn một chút tạp chất nào. Sống mũi thẳng tắp kéo dài xuống gần cặp môi hồng hồng, kết hợp với cằm thon gọn như ngọc, tạo thành một đường con duyên dáng cho đến tận mép áo đồng phục. Trần Trứ nhớ mang mang, nhà Tống Thì Vi rất có điều kiện, dáng người lại xinh đẹp động lòng người, chẳng trách Lý Kiến Minh bám vào như keo da chó. Người chủ trì lớp tự học buổi sáng là cô giáo chủ nhiệm Doãn Yến Thu, với hai tiết toán đầu tiên. Năm nay, Doãn Yến Thu khoảng chừng 40 tuổi, luôn mặc một bộ vest màu xám khá cứng nhắc, đi một chiếc giày da đế thấp. Nét mặt cô lúc nào cũng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, kèm theo một cái kính gọng vàng được hạ xuống hơi thấp, tạo cho cô cảm giác bí hiểm. Cô là một trong những giáo viên có rất có uy tín trong trường, nên mới được chủ nhiệm lớp trọng điểm của trường. Gần như bóng cô chỉ mới xuất hiện trong hành lang, thì chớp mắt cả lớp sẽ trở nên yên tĩnh. "Cạch cạch cạch." Hôm nay, Doãn Yến Thu đi một đôi giày cao gót, từ từ bước lên bục giảng. Đầu tiên, cô đứng đó nhìn một vòng, dọa cho đám học sinh phía dưới không dám thở mạnh, sau đó mới lớn tiếng nói: "Trước khi vào học, cô có ba chuyện muốn nói với các em. Đầu tiên, gần đây thời tiết bất thường, nhiệt độ xuống đột ngột, nên các em chú ý giữ gìn thân thể..." Chủ nhiệm lớp khác với chủ nhiệm bộ môn. Chủ nhiệm bộ môn chỉ đảm nhận nhiệm vụ dạy học, dạy xong lập tức rời đi, còn chủ nhiệm lớp phải chú ý tình hình sinh hoạt chung của lớp, cho nên cần quan tâm nhiều hơn. "Chuyện thứ hai." Doãn Yến Thu hắng giọng một tiếng nói: "Chỉ còn vài ngày nữa thôi trường học sẽ tổ chức đại hội xuất quân, lúc đó cần phải chụp ảnh lưu niệm. Các bạn nam chú ý một chút, tút tát lại khuôn mặt, cũng đừng để mãi một kiểu đầu ngố tàu như vậy. Dù sao, đây là bức ảnh kỷ niệm 12 năm đèn sách, mọi người cũng nên lưu lại ấn tượng tốt đẹp chứ." Cô nói xong câu này, tất cả mọi người đều mỉm cười. Thời đại này, đám con trai học tập tốt một chút, gần như chẳng quan tâm đến vẻ bề ngoài. Một là tiết kiệm được khá nhiều thời gian để giải đề, hai là chưa quen với việc con trai làm đẹp, giống như sợ các bạn nhìn thấy sẽ cười nhạo vậy. Khí đó còn chưa có cách trêu 'đồ ẻo lả', nhưng khá thích hành từ 'thái giám'. Nhưng, lời cô giáo chủ nhiệm nói ấn tượng rất mạnh với Trần Trứ. Bởi vì tóc của hắn thuộc loại hơi dày, dù cho ngày nào cũng tắm rửa sạch sẽ, thì ngày hôm sau khi tỉnh dậy cũng rối tinh rối mù. Nếu ngày hôm đó hắn phải suy nghĩ nhiều, thì mái tóc như có một lớp dầu bóng khiến nó bết lại, có đôi khi thắt nút lại với nhau nữa chứ. Trước kia, Trần Trứ nhất định không quan tâm chuyện này, nhưng sau khi hắn trùng sinh lại thì sao để mình lôi thôi vậy được, nên định bụng tranh thủ thời gian chỉnh sửa lại. Còn chuyện đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, nghe chẳng khác gì 'đại hội võ lâm' trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký. Thật ra, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, tổ chức một lần nhắc nhở, ý muốn nói cho toàn thể học sinh nghe đây là thời điểm cuối cùng giống như xe đạp tuột xích. Tiếp theo, lãnh đạo trường học đứng ra phát biểu, hô khẩu hiệu cho học sinh đồng thanh hét lên, cuối cùng chụp một bức ảnh kỷ niệm rồi kết thúc. Thật ra, chuyện này với đám học sinh là chuyện khá tẻ nhạt. "Chuyện thứ ba." Đột nhiên, giọng Doãn Yến Thu trở nên nghiêm nghị: "Ngày mai là thi tháng, tôi muốn nhấn mạnh lại lần nữa. Lần thi tháng này không phải do trường học tổ chức, mà là tỉnh đứng ra tổ chức, nó chẳng khác gì thi đại học, nên hi vọng các em cẩn thận chú ý..." Lớp 12, thi cử thật sự quá nhiều, nhưng quan trọng nhất là ba lần thi thử tiếp theo đây. Ba kỳ thi này có độ khó chẳng khác gì thi đại học, đã thế quy mô cuộc thi là toàn tỉnh Việt Đông, gồm 22 thành phố với 550 nghìn học sinh lớp 12. Có những cuộc thi này, khiến học sinh có thể tính ra được thành tích của mình thế nào. Cứ dựa vào cách tính điểm của đại học, lấy kết quả thi thử ra so sánh, cơ bản điểm thi đại học mình chẳng sai lệch là mấy. Doãn Yến Thu vừa nói xong, một loại áp lực vô hình trước kỳ thi bao phủ toàn bộ lớp học. Trần Trứ suy nghĩ chút, nếu hắn nhớ không lầm, thành tích kiếp trước của hắn là 612 điểm, thuộc top 9 của lớp, top 20 của trường, top 600 toàn tỉnh. Lúc đó, thành tích toán lý hóa của hắn rất tốt, nhưng bị ngữ văn và tiếng anh kìm chân lại khá nhiều. "Cũng không biết lần này thi được bao nhiêu." Hiện tại, Trần Trứ rất có lòng tin với môn ngữ văn, thậm chí nghĩ rằng trình độ mình bây giờ quá mạnh, thậm chí có cảm giác muốn thử sức ngay bây giờ.