Chương 13: Nhìn bạn nam kia hơi quen thì phải?

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:22:36

Sau khi giờ tự học kết thúc, trên đường về nhà, Hoàng Bách Hàm vẫn còn tranh luận với hắn vấn đề 'ba thành ngữ lưu manh' kia. Đồng thời, cu cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao thành tích ngữ văn của Trần Trứ lại tăng đột biến như vậy. Tất nhiên Trần Trứ không thể nói rõ sự thật được, nên chỉ đành kiếm lý do cho qua chuyện: "Chẳng phải chính mày nói tao phải học theo mày còn gì? Mày học cái gì tao học cái đó, sao giờ lại hỏi tao?" "Hả?" Vốn dĩ đầu óc Đại Hoàng đang dần bỏ qua chuyện này, nhưng nghe mấy lời Trần Trứ nói, bỗng nhiên lại trở nên rối rắm. Mày ôn tập theo tao, cuối cùng mày thi 136 điểm, tao được 109 điểm? Sao mình có cảm giác, thằng bạn chó này đang chế dễu mình thế nhờ? "Trần Trứ, hai lần thi thử tiếp theo, liệu mày vẫn giữ vững phong độ này chứ?" Hoàng Bách Hàm hừ hừ nói: "Nếu giữ được, mày có khả năng thi vào Bắc Đại đấy." Trần Trứ lắc đầu: "Điều này khó mà nói trước được." Thật ra, Trần Trứ vẫn cảm thấy Bắc Đại lại điều gì đó hơi cao, bởi vì khoảng 550 đến 560 đã là cực hạn của hắn rồi. Dù hắn miễn cưỡng tiến vào cánh cổng Thanh Bắc, cũng vào chuyên ngành chẳng ra sao. Nhưng nói sao được nhỉ, kể cả ngành nghề kia có rất ít cơ hội, nhưng cầm tấm bằng đó đến Tây Bắc làm việc vẫn dư sức. "Không đi Thủ Đô là được rồi." Hoàng Bách Hàm hừ hừ: "Ở lại Việt Thành còn có cơ hội gặp mặt nhau. À đúng rồi, cô Doãn tìm mày có chuyện gì đấy?" "Cô ấy muốn tao đứng lên phát biểu kinh nghiệm trong buổi tuyên thệ trước khi xuất quân..." Trần Trứ bèn kể lại yêu cầu muốn lên bục phát biểu kinh nghiệm 'học tốt ngữ văn' cho thằng bạn nghe. Hoàng Bách Hàm nghe xong có vẻ rất hâm mộ. Trước kia, mỗi lần thi tháng xong đều tổ chức đại hội tổng kết, mình và Trần Trứ chỉ có thể ngồi phía dưới nghe đám học sinh kia chỉ điểm. Nhưng khi đó còn có bạn thân bên cạnh, nên trong lòng chẳng có cảm giác gì. Thỉnh thoảng, hai đứa còn chém gió một chút về vị học thần đang phát biểu kia, có dáng người thế nào, trình độ tiếng phổ thông ra sao? Hiện tại, người đứng lên phát biểu là Trần Trứ, chỉ còn Hoàng Bách Hàm ở dưới, chẳng biết nói chuyện cùng ai. Về nhà, Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm đang ngồi trên ghế salon xem ti vi. Lão Trần thấy Trần Trứ trở về thì mỉm cười đứng lên: "Hôm nay để Thái Hậu nghỉ ngơi chút, để tôi lấy sữa nóng cho Thái Tử nhà chúng ta." "Tính tình." Mao Hiểu Cầm vỗ vào vai chồng mình một cái, sau đó đi tới đưa dép đi trong nhà cho con trai, đồng thời hỏi: "Điểm thi thử có rồi?" "Vâng." Trần Trứ chỉ vào cặp mình nói: "Con có mang bài thi về đây." "Thật sao?" Mao Hiểu Cầm mong chờ cầm theo cái cặp ra ngồi ghế sô pha. Bà là mẹ một học sinh sắp tốt nghiệp cấp ba, nên năm vừa qua bà bỏ ra rất nhiều thời gian công sức. Vì vậy, có một số thời điểm, bà còn quan tâm điểm thi hơn cả Trần Trứ. Bác sĩ Mao lấy xấp bài thi ra, cẩn thận xem từng môn thi một, thỉnh thoảng còn phân tích đúng sai đáp án. "Toán 145 điểm, đáng lẽ câu hỏi này con phải làm đúng mới được, sơ ý quá rồi." "Vật lý 140 điểm, mẹ nghe nói đề vật lý lần này khá khó." "Hóa học 141 điểm, lần sau làm bài đừng viết ngoáy quá, dù sao thẩm mỹ vẫn khá quan trọng." "Tiếng anh 92 điểm, tại sao phần đọc hiểu có đọc mà không hiểu vậy? Chỉ được 20 điểm là sao?" "Ngữ văn... Hả? Lão Trần? Lão Trần?" Mao Hiểu Cầm đột nhiên kêu vài tiếng. Ngay khi sữa bò vừa được hâm nóng xong, Trần Bồi Tùng tranh thủ chạy ra ngoài. Ông tưởng rằng lần thi này Trần Trứ phát huy không được tốt, khiến cảm xúc vợ mình bị kích động, nên vội vàng xua tay giảng hòa: "Nói thế nào đây, dù sao kì thi này thất bại không có gì đáng kể, mà dựa vào đó giúp Trần Trứ nhìn nhận ra thiếu sót bản thân. Chúng ta là phụ huynh thằng bé, cần phải yêu thương cùng ủng hộ con, giúp con mình lấy lại lòng tin sau thất bại..." "Đừng có dùng dáng vẻ khi làm việc của ông đưa về nhà." Mao Hiểu Cầm không thèm khách khí, trực tiếp ngắt lời: "Con chúng ta thi ngữ văn có tiến bộ, đạt được 136 điểm." "Hả?" Trần Bồi Tùng ngạc nhiên cầm lấy bài thi ngữ văn, ông vừa liếc nhìn điểm số đã cười ha hả: "Mới vừa rồi, lão Triệu ở đồn công an mới gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng con lão thi được 642 điểm, lại còn hỏi dò Trần Trứ nhà chúng ta thi được bao nhiêu nữa chứ?" Triệu Sở và lão Trần làm việc trong cùng khu vực, chức vụ tương đương nhau, thời điểm làm việc cũng thường xuyên gặp nhau. Bản thân Triệu Sở cũng có một đứa con gái học lớp 12 trên tỉnh thành, nên quan hệ hai người không tệ lắm. Hai nhà thường xuyên gặp gỡ ăn cơm, Trần Trứ cũng gặp qua con gái của Trần Sở rồi. Một cô gái khá mấp, dáng người thấp lùn, chẳng khác gì vận động viên cử tạ. Lúc ăn cơm, mẹ cô này thường xuyên giám sát, không cho cô ăn quá nhiều thịt mỡ. "Thành tích thi cử của con cái không phải thứ đề các ông dùng làm công cụ ganh đua." Mao Hiểu Cầm không vui, nên thúc giục lão Trần tiếp tục làm việc: "Nhanh lấy sữa bò nóng cho con, đừng để thằng bé đói nữa." "Lãnh đạo yên tâm, nhất định hoàn thành công việc." Lão Trần vui vẻ bước vào phòng bếp. Sau khi Trần Trứ vào phòng của mình, lúc này Mao Hiểu Cầm mới lấy chiếc điện thoại di động ra ngoài ban công gọi điện. "Chị Trương, chào buổi tối, thằng bé nhà chị thi thử sao rồi? Trần Trứ nhà em lần này có chút tiến bộ, được hơn 650 điểm chút..." Ngày hôm sau, Trần Trứ theo thường lệ đến trường học. Bởi vì cuộc thi tháng vừa mới kết thúc, nên hai ngày tiếp theo các giáo viên lên lớp chỉ chữa và giảng bài thi. Thời gian nhàn nhà quay lại với nhịp sống của học sinh lớp 12. Buồn tẻ, thiếu ngủ, người thất thểu, còn mỗi khi trời chiều xinh đẹp cả đám phải ngồi trong phòng tham gia lớp tự học. Lý Kiến Minh vẫn mặt dày chăm chỉ tới quấy rối Tống Thì Vi, có điều hành động của cậu ta có phần khiêm tốn hơn, còn Trần Trứ cũng chẳng quan tâm đến cậu ta nữa. Mãi cho đến giờ tự học tối thứ 6, chủ nhiệm lớp Doãn Yến Thu tới tuyến bố 'đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân và tổng kết buổi thi thử' sẽ tổ chức vào chiều ngày mai, Đặng Thiến đại biểu khối 12 dẫn đoàn tới đại hội tuyên thệ. Trần Trứ cũng phải lên bục chia sẻ kinh nghiệm tiến bộ môn ngữ văn. Lúc này, trong lớp mới hình thành một chút gợn sóng, thì ra trong lòng cô giáo chủ nhiệm, Trần Trứ và Đặng Thiến đều đạt tới mức độ coi trong cấp 1 sao? Mưu Giai Văn quay đầu lại, nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh của Trần Trứ, sau đó quay qua nói với Tống Thì Vi: "Vi Vi, có phải thời gian này Trần Trứ cố gắng thể hiện, vì muốn thổ lộ với cậu hay không?" Tống Vi Vi đang cắm mắt tập trung làm bài tập, không ngờ bị cô bạn cùng bán quấy rầy suy nghĩ. Cô cũng không tức giận, mà dùng tay vén mái tóc đang xõa xuống lên vành tai, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp điên đảo chúng sinh. Cô giống như không hiểu ý của Mưu Giai Văn là gì, nên nghi ngờ nhìn về phía cô bạn cùng bàn. "Cậu nhìn xem..." Mưu Giai Văn dùng ngón tay chỉ chỉ: "Vì cậu ra mặt, đây là chuyện đầu tiên cậu ta làm cho cậu. Vì cậu mà cậu ta cắt tóc ngắn, để thay đổi hình tượng trong mắt cậu. Vì cậu mà cậu ta tiến bộ trong học tập, bây giờ có thể miễn cưỡng cùng cậu học chung trường đại học rồi. Đến ngay cả tính cách, mình cũng có cảm giác cậu ấy không còn hướng nội giống trước đây nữa." Tống Thì Vi không nghĩ tới mọi chuyện có thể suy ra như vậy, chẳng lẽ mọi thay đổi từ phía Trần Trứ, toàn bộ đều vì mình sao? Nhưng cô không thích tranh luận, nên tiếp tục cắm mặt vào học. "Ai dà..." Bạn học Mưu Văn Giai không hề cảm thấy hụt hẫng, ngược lại còn chống tay lên cằm, nhẹ nhàng thở dài một cái: "Nếu như có người con trai nào nguyện ý vì mình mà thay đổi, đừng nói đó là Trần Trứ, chỉ cần là Hoàng Bách Hàm mình cũng chấp nhận." Sắp được giải phóng, tâm tư của các thiếu niên thiếu nữ bị đóng băng, cũng dần dần được hòa tan ra. Hôm sau chính là chủ nhật, nhưng cách sắp xếp của trường học cũng rất quá đáng, vì không muốn ảnh hưởng tới giờ học, nên quyết định thời gian buổi tuyên thệ trước khi xuất quân vào chiều chủ nhật. Có thể nói học sinh lớp 12 đã mất một buổi thời gian nghỉ ngơi trong tuần. Khoảng 3 giờ chiều, loa lớn trường học bắt đầu thông báo mọi người đến tập trung tại thao trường. Thế là hơn 500 học sinh lớp 12, có học sinh vừa đi vừa chửi, có học sinh tỏ ra bất đắc dĩ bước đi. Các lớp theo thứ tự giờ nghỉ giữa buổi mà sắp xếp, nhưng không giống buổi thể dục giữa buổi là khoảng cách các lớp đủ để mọi người nhìn thấy được nhau. Đầu tiên, hiệu trưởng Hạ Dũng của trung học Chấp Tín đứng lên phát biểu. Rất nhanh, ông bước tới bục phát biểu, lấy ra tờ giấy A4 giống như bản thảo, lớn tiếng nói. "Chào các vị giáo viên tôn kính, các em học sinh thân ái, mùa xuân trôi qua mọi vật đua nở. Giữa không gian trường học bừng bừng sức sống này, chúng ta tổ chức buổi tuyên thệ trước khi hành quân tham gia thi đại học như lên chiến trường, kết hợp luôn đại hội tổng kết đợt thi thử đầu tiên..." Dưới khán đài, vốn dĩ đám học sinh còn cảm thấy mới lạ, thì tiếp theo một đống câu chữ dài dòng khiến mọi người mất hứng, từng đôi từng nhóm túm lại nói chuyện với nhau. Lúc này, tại vị trí của lớp 12 1, có một bạn nữ vỗ vào vai một bạn nữ khác bên cạnh: "Du Huyền, bạn nam lớp kia trông khá quen mắt đúng không?"