Chương 22: Không phải cậu muốn thành chó chứ?

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:22:58

Có lẽ cả chiều nay Du Huyền không ở cửa hàng nên cô không biết lượng tiêu thụ thế nào. Thời điểm cô làm món mì cá viên chiên cho mọi người mới phát hiện chỉ còn lại 3 gói mì. Thế là một đề bài phải vận dụng đầu óc giải quyết. Ba gói mì, 4 người ăn, làm cách nào để chia đều đây? Cũng không thể bốc thăm chém chết một người được. Đã thế, Triệu Viên Viên còn giơ tay lên, tranh thủ nói: "Mình muốn ăn hai bát." Tốt tốt tốt, vậy bốc thăm thêm một người nữa chém thôi. "Vậy mình ăn sau." Trần Trứ sờ sờ cái bụng đang đói của mình, bởi vì chiều này hắn tốn quá nhiều nơ ron thần kinh, nhưng bản thân không thể đi tranh với Triệu Viên Viên được. Du Huyền lườm hắn một cái: "Đói cho chừa." Trở lại cửa hàng giá rẻ, Du Huyền dường như nghĩ thông chuyện gì đó, thái độ với Trần Trứ dần khôi phục 'bình thường'. Nhưng với Du Huyền 'bình thường' ở đây không phải trở nên dịu dàng thân thiết, mà cảm thấy ngứa mắt. Cho dù đó là Trần Trứ, cô cũng sẽ nhíu mày nhìn thẳng vào hắn như trước đó. Sau đó, Du Huyền nấu trước cho Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên trước. Sau khi hai người này ăn no, đã là 8 giờ tối rồi. Hoàng Bách Hàm cảm thấy giờ giấc hơi muộn, đã đến lúc trở về nhà rồi. Nhưng cậu ta không biết dùng lý do gì để nói lời tạm biệt, nó giống như một người đến nhà bạn chơi, lúc cơm nước xong xuôi, nói chuyện lại đang vào cầu, thì một người đột nhiên đứng dậy chào tạm biết, khiến bầu không khí bị hỏng mất. Đồng thời, chỉ cần có người thứ nhất rời đi, thì lần lượt những người còn lại cũng rời đi theo. Hoàng Bách Hàm nhìn qua Trần Trứ, cậu ta cảm thấy Trần Trứu mở lời thích hợp nhất, nhưng chợt nhớ ra Trần Trứ chưa ăn gì. Triệu Viên Viên thì sao? Mẹ nó, cô bé này vẫn đang húp nước mì. Cuối cùng, Trần Trứ phát hiện ra Hoàng Bách Hàm khó xử, thì lập tức nói: "Cho mày một cơ hội ngàn năm có một, đưa Viên Viên về nhà." "Hả?" Hoàng Bách Hàm còn tưởng ai về nhà tìm mẹ người đó chứ? Cậu ta tỏ ra không vui, đây là cô gái đầu tiên mình đưa về trong đời này sao? Dù Đại Hoàng không hi vong xa với đối với kiểu người như Du Huyền hay Tống Thì Vi, nhưng sao không thể là cô gái ngây thơ cao 1 mét 70 đây? Nhưng Hoàng Bách Hàm không phải loại người có thể từ chối đề nghị này, nên cu cậu chỉ còn cách lẽo đẽo bước theo phía sau Cao Viên Viên. Thỉnh thoảng cô em gái mập còn quay đầu lại nói. "Anh Hoàng Bách, chỗ Chuyển Loan Khẩu có một cửa hàng bán thịt xiên nướng ngon lắm." "Anh không đói." "Thật sao? Thế nhưng món đó ăn ngon lắm, cực ngon luôn ý." "Được, vậy đi đến chỗ đó xem sao." Hai người kia vừa rời đi, trong cửa hàng giá rẻ chỉ còn lại Trần Trứ và Du Huyền, còn có một vị cửa hàng trưởng thoắt ẩn thoắt hiện. "Cậu cất cái túi kia thật kỹ vào đấy, đừng làm mất..." Trần Trứ cảm thấy chẳng biết nói gì, đành tìm một lý do, nếu cứ ngồi chờ cơm sẽ thấy vô cùng tẻ nhạt. "Ừ." Du Huyền lấy xuống hai hộp mì tôm, chuẩn bị nấu chúng. Trong đầu cô cảm thấy Trần Trứ thật lắm chuyện, ngay cả loại chuyện nhỏ này cũng phải dặn dò. Thật ra, Du Huyền đâu biết, câu nói đó để hắn kiếm cơ hội bắt chuyện, những câu tiếp theo mới là mục đích chính của hắn, nhằm tạo ra bầu không khí sinh động hơn. "Vừa rồi... Người vừa rồi là cha cậu à?" Trần Trứ hỏi, đây mới là cậu hỏi trọng tâm. "Ừ." Du Huyền ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu. Mặc dù vẫn là từ ừ đó, nhưng giọng nói đã có chuyển biến. Cô có một loại cảm giác không muốn thừa nhận, nhưng không thừa nhận không được. "Cha mẹ cậu đã ly hôn, sau đó cha cậu cưới một người khác?" Trần Trứ hỏi tiếp. Du Huyền không trả lời luôn, mà bỏ mì tôm vào trong nồi nước đang sôi 'ùng ục'. Lúc này, hơi nước bốc lên cao khiến khuôn mặt Du Huyền dần trở nên mơ hồ. Một lúc sau, cô mới bình tĩnh nói: "Đúng, ông ấy đã cưới người khác." Giọng nói vang lên, nó len lỏi qua từng tầng hơi nước đang quấn quanh đó. "Người mẹ kế đó của cậu không cho cha cậu tiền, kể cả là tiền sinh hoạt, cho nên cậu mới phải ra ngoài làm việc?" Trần Trứ hỏi tiếp: "Hơn nữa, bây giờ cậu sống cùng với bà của mình..." "Cạch." Trần Trứ còn chưa nói hết câu, bỗng nghe được vật dụng gì đó bị đổ. Sau đó, Du Huyền lao nhanh tới, dùng cái nồi chỉ thẳng mặt Trần Trứ mà hỏi: "Nói, cậu bắt đầu theo dõi tình trạng của tôi từ lúc nào." "Không có, không có." Trần Trứ nhanh chóng phủ nhận: "Mình đoán từ cuộc nói chuyện của cậu với cha cậu đó. Người bình thường ai chả đoán được." "Thật sao?" Du Huyền không tin mấy, bởi cô nghĩ mình không thể suy đoán ra nhiều điều thế được. "Với trí thông minh của cậu, mình sao gạt được cậu chứ?" Trần Trứ nhanh chóng nịnh hót một câu. "Ừ, cũng đúng." Lúc này, Du Huyền mới mỉm cười hài lòng. Sau đó nụ cười trên mặt cô dần biến mất, âm thanh cũng mất dần sự bình tĩnh, mà kèm theo chút nhớ nhung: "Cha mẹ mình không phải ly hôn, mà mẹ mình đã mất." "Xin lỗi." Trần Trứ cảm thấy mình hơi thất lễ, nhưng có vài thứ vẫn chưa hiểu rõ: "Nếu như vậy, cha cậu có nghĩa vụ nuôi dưỡng cậu, vì sao cậu không cầm tiền?" "Mỗi lần cầm tiền sinh hoạt, người phụ nữa kia sẽ cãi nhau với cha mình, sau đó gọi nói mình, rồi nói cả mẹ nữa." Du Huyền ngẩng mặt lên, quật cường nói: "Khi còn sống, mẹ cũng tích góp được một số tiền, mình kiếm thêm một chút nữa là đủ. Sau khi vào đại học, mình có thể ra ngoài dạy các bạn nhỏ vẽ tranh. Mình không muốn sau khi mẹ mình chết còn bị người khác nói động đến." Rốt cuộc Trần Trứ đã hiểu rõ ngọn nguồn. Thật ra, sau khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với Du Huyền, hắn đã phần nào đoán ra tính cách của cô. Cô gái này có vẻ bề ngoài xinh đẹp mạnh mẽ, nhưng tính cách lại vô cùng độc lập, không ngừng cố gắng, dám yêu dám hận. Khả năng tính cách mạnh mẽ kia có liên quan đến vẻ ngoài quá xuất chúng, đây là phản xạ tự bảo vệ chính mình. Dù sao, mẹ bây giờ là mẹ kế, cùng cha dượng có khác gì nhau đâu. Cho nên, cô đã quen với cách sống mọi thứ dựa vào bản thân mình, kể cả thời khắc nguy hiểm, sẽ cầm lấy cái bút bi để phòng thân. Du Huyền chạy ra, chỉ muốn xác nhận xem Trần Trứ có phải âm thầm điều tra hoàn cảnh của cô hay không. Trần Trứ nói không, cô sẽ tin ngay. Hai người đang định ngồi xuống ăn mì, thì vị cửa hàng trưởng xuất quỷ nhập thần bỗng xuất hiện. Bà chị này đã đổi quần áo tan tầm, nói: "Tiểu Du, chút nữa không có điện, em nhớ thu dọn cần thận, đóng cửa kỹ càng." Bà chị này nói xong bèn vội vàng chạy tới bến xe bus. "Cái gì cắt điện?" Trần Trứ còn chưa hiểu mô tê gì, thì 'tạch' một cái, cả cửa hàng giá rẻ rơi vào trong bóng tối. Từ chỗ cách hắn không xa, vang lên tiếng của Du Huyền: "Vì để tiết kiệm, nguồn điện của cửa hàng được nối với cao ốc bên cạnh. Cứ mỗi 9 giờ 30 phút hàng ngày, cửa hàng sẽ đúng giờ cắt điện. Cậu ngồi gần cửa sổ đi, nới đó có ánh sáng, cơm cũng sắp xong rồi." "Được." Trần Trứ nói. Hắn nhắm mắt lại một lúc, rồi từ từ mở mắt ra, vì muốn mắt dần thích ứng với thay đổi đột ngột này. Cuối cùng, hắn đi tới ngồi xuống ghế cạnh cửa kính. Bên ngoài vẫn đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt. Lúc này, cửa hàng giá rẻ trông giống một viên đá nhỏ phía trong viên dạ minh châu, nhìn quá trông khá tội nghiệp. Cũng không lâu lắm, Du Huyền đã mang hai đĩa mì xào và trứng gà ra. Trần Trứ ăn thử một miếng, cảm thấy món này ăn khá được, đây là nấu dưới tình huống tối om đấy. Du Huyền cũng ăn một miếng, nhưng sau đó chợt nhớ ra điều gì, bèn vội vàng chạy vào quầy thu ngân. Khi trở lại, tay cô cầm theo một bình ớt muối. "Cậu ăn không?" Du Huyền múc ra một thìa, đặt bên cạnh Trần Trứ. "Cay lắm, nhiệt người." Trần Trứ lắc đầu. "Đúng là không hiểu mỹ thực nhân gian là gì." Du Huyền mỉa mai, rồi lập tức bỏ thìa ớt vừa múc vào đĩa mì xào của mình. Cô ăn được hai thìa thì há mồm thở 'hà hà', sau đó vội vàng đi lấy nước, thuận tiện lấy cho Trần Trứ chai nước tranh. Trần Trứ hỏi: "Vì sao cậu không uống nước tranh?" Du Huyền 'hừ' một tiếng nói: "Cậu tưởng nước tranh miễn phí à, ăn bất cứ thì gì trong cửa hàng đều phải trừ vào tiền lương đấy." "Ha ha." Trần Trứ không hề khách sao, mỉm cười mở nắp trai: "Vậy cậu tranh thủ lên đại học kiếm thật nhiều tiền, sau này mời mình ăn bữa cơm, uống Lafey 82 là được." "Chờ đó." Dù Huyền trả lời dứt khoát, còn trong đầu đang cố gắng nhớ cái tên 'Laffey 82'. Hai người nhanh chóng ăn đủ no, nhưng chả ai muốn động đậy, cũng chẳng muốn nói chuyện. Du Huyền vừa uống nước lọc vừa ngẩn người nhìn cảnh tượng bên ngoài. Tại môi trường nửa sáng nửa tối, khuôn mặt trái xoan của Du Huyền giống như món đồ sứ được nhào nặn tỉ mỉ, cộng với đó là đôi môi có phần đỏ căng mọng sau khi ăn ớt, ánh mắt lúc trong trẻo, lúc mơ hồ. Ánh sáng chiếu vào, nhưng không dừng lại, mà di chuyển liên tục, càng khiến cảnh đẹp bên trong mê ly, lúc vô tình chẳng biết nghĩ gì bĩu môi một cái, hòa vào cảnh phồn hoa trước mặt càng trở nên đặc sắc. "Ăn no rồi, dọn dẹp thôi." Có lẽ, Du Huyền cũng cảm giác được thời gian không còn sớm, cho nên đứng lên động viên bản thân. Cô cắn dây buộc tóc vào miệng, sau đó tóm gọn lại mái tóc của mình, rồi mới cầm lấy dây buộc tóc cột lại. Giờ phút này, ánh trăng đúng lúc chiếu vào người cô, lộ rõ một dáng người mặc áo sơ mi trắng, đẹp không tỳ vết. Cảnh đẹp thế này mà Trần Trứ không nói lời nào, thì mình đúng không phải đàn ông. "Chuyện kia..." Trần Trứ vội ho khan một cái: "Chiều cậu có nói, dù có phải hôn chó cũng không thèm hôn Trương Siêu. Chẳng lẽ cậu thật sự muốn hôn chó?" "Sao?" Đột nhiên Du Huyền quay người lại nhìn thẳng Trần Trứ: "Hay cậu thật sự muốn làm chó?" Trần Trứ vội vàng khoát tay: "Đừng nói linh tinh, sao có thể vậy được chứ, không thể nào. Mình chí nhớ tới một chuyện, khi còn bé giáo viên dạy giáo dục công dân có nói qua, phải đối xử với bạn bè trung thành giống chó..." Đây chẳng phải nghĩ một đằng nói một nẻo sao? Dối trá. Du Huyền không nói gì, mà yên lặng nhìn chằm chằm vào Trần Trứ, chẳng biết cô ấy suy nghĩ chuyện gì. Một lúc sau, cô nói khá nhỏ: "Vậy cậu nhắm mắt lại đi." Trần Trứ nghe xong nhắm mắt ngay lập tức, ngay cả hành động nuốt nước bọt cũng áp chế dừng lại. Đây là muốn hôn mình sao? Mình cũng chưa nói muốn được hôn? Bản thân cũng không nhận là chó? Một vài giây sau, Trần Trứ có cảm giác môi mình bị ngón tay chạm vào, sau đó búng nhẹ một cái. "Cậu, cái người này, vẫn quá háo sắc." Du Huyền không hôn, người cũng chẳng thấy đâu. Không lâu sau, tiếng của cô vang lên từ phía phòng bếp: "Trần Trứ, chút nữa cậu đưa mình về nhà nhá?" "Không có thời gian. '. Trần Trứ quát: "Vợ mình chuẩn bị sinh con, phải về nhà gấp." Mẹ nó, không cho mình chỗ tốt gì, chỉ toàn sai làm hết việc này tới việc khác.