Giờ thì Hoàng Bách Hàm đã hiểu, 170 là nói về cân nặng. Vậy mà mình hớt ha hớt hải, mất tận 8 tệ gọi chiếc taxi đến đây.
"Ngã một lần sẽ thì lần sau sẽ khôn hơn, sau này nhớ tải phần mềm phát hiện bị lừa trong hệ thống nhá."
Trần Trứ lẩm bẩm một câu mà Hoàng Bách Hàm chẳng hiểu mô tê gì. Thật ra, Triệu Viên Viên không thể nặng 170 cân được, nhưng chiều cao của cô chưa tới 1 mét 6 thì dáng người đúng là vượt chỉ tiêu thật.
Sau đó, Trần Trứ bàn với Hoàng Bách Hàm xem tới đâu để chơi game.
Hai đứa có hai suy nghĩ khác nhau, Trần Trứ muốn tới Thiên Hà Thành xem một chút, dù sao đây là nơi náo nhiệt nhất của Việt Thành.
Hoàng Bách Hàm muốn tới đường Thủ Đô, bởi nơi đây có một cửa hàng anime, chơi mệt có thể đến đọc truyện.
"Em đề nghị, chúng ta nên đi Thượng Hạ Cửu."
Đột nhiên Triệu Viên Viên xen vào.
"Vì sao?"
Trần Trứ khách sáo hỏi: "Có phải bên đó có một quán net mới mở?"
"Không phải."
Triệu Viên Viên lắc đầu: "Bởi vì chỗ đó có một quán kem ăn cực kỳ ngon."
Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đều câm nín.
Nhưng cuối cùng, ba người vẫn đến Thượng Hạ Cửu, bởi vì Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm chẳng đứa nào thuyết phục được nhau, chi bằng theo lựa chọn của Triệu Viên Viên cho lành.
Dù sao, đây là tuyến phố đi bộ sầm uất, nơi ăn chơi phóng túng số má của thành phố, tất nhiên sẽ có nơi chơi game rồi.
Chủ nhật, Thượng Hạ Cửu vô cùng náo nhiệt, ngoài dân chúng sinh sống làm việc ở Việt Thành, còn có cả khách du lịch nữa. Đây là thời đại, mua hàng online còn chưa phổ cập, thì mỗi khi bước vào một cửa hàng mua sắm nào cũng đều phải xếp hàng.
Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm lựa chọn một quán net trông khá quy mô. Trước khi vào cửa, Hoàng Bách Hàm còn kéo Trần Trứ lại đứa ra quy củ:
"Anh em tình thâm nên tao nói trước, không cho mày chọn Orochi, Kusanagi Kyo, Leona Heidern, choáng xong không được công kích, ..."
- Chú thích, đây là trò chơi King of fighter 1997. Hết chú thích.
"Anh Trần Trứ, anh Bách Hàm, hay chúng ta đi ăn kem trước đi..."
Triệu Viên Viên ở bên vui mừng ngắt lời: "Em thấy cửa hàng kem kia rồi."
Hoàng Bách Hàm nhìn Trần Trứ.
Trần Trứ nghĩ chút rồi nói: "Vậy đi ăn kem trước, nếu không chúng ta chơi game, em ấy đứng sau cũng không biết làm gì."
Nói xong, hắn quay qua an ủi Hoàng Bách Hàm: "Triệu Viên Viên mới ăn cơm xong, bây giờ cùng lắm thêm một cốc kem ly nữa là đã no rồi."
Có thể, do cửa hàng kem này làm quá ngon, nên khách xếp hàng rất đông. Trần Trứ đứng đợi chừng 10 phút mới đến lượt mình.
"Ba kem ly, đều vị ô mai."
Trần Trừ đưa tiền qua cửa thu ngân.
Lại đợi một lúc nữa, Trần Trứ mới cầm được ly kem đầu tiên, nên lập tức đưa cho Triệu Viên Viên.
"Cảm ơn anh Trần Trứ."
Triệu Viên Viên ỏng ẹo nói.
Hoàng Bách Hàm làm ra dáng như sắp nôn.
Mãi cho tới khi mồ hôi đầy đầu Trần Trứ, thì hắn mới cầm đủ hai ly kem còn lại. Hắn đang định vui vẻ đi tới quán game thì Triệu Viên Viên nhìn chằm chằm hắn nói: "Anh Trần Trứ, bên kia có quan thịt dê nướng đông khách thật đấy."
"Chẳng phải tay em còn cầm..."
Trần Trứ định nói gì đấy nhưng nói được một nửa đã dừng lại, thì ra cô nàng đã xử lý xong ly kem rồi.
"Hay là anh đưa tiền cho em, em đi mua đi."
"Em sợ nắng lắm."
Triệu Viên Viên tủi thân nói.
Trần Trứ bắt đầu cảm thấy phiền phức, thế nhưng cân nhắc đến mối quan hệ giữa hai gia đình, nên hắn không thể bỏ cô ở lại chỗ này được. Có điều, bên ngoài trời quả thật quá nắng, Trần Trứ bèn quay qua nói với Hoàng Bách Hàm: "Hay mày qua đấy xếp hàng đi, dù sao mày đen hơn tao."
Đại Hoàng là người thật thà, nhưng đâu có ngốc. Cậu ta lắc đầu như đánh trống: "Liên quan gì đến tao? Cứ da đen là không sợ phơi nắng à?"
"Chút nữa chơi game, ngoại trừ điều kiện mày vừa đưa ra, tao có thể không chọn Yagami lori."
Trần Trứ thêm một điều kiện nữa.
Dù sao Hoàng Bách Hàm là học sinh cấp ba hàng thật giá thật, nên tính háo thắng vượt hẳn Trần Trứ bây giờ, dù vẫn bản thân vẫn còn do dự: "Cả Robert cũng không được dùng."
"Đồng ý."
Trần Trứ đưa tiền cho Hoàng Bách Hàm.
Sau khi Hoàng Bách Hàm mua được thịt dê nướng, thì nhìn Triệu Viên Viên nói: "Lần này, em phải ngoan ngoãn theo bọn anh đi chơi game đấy."
"Dạ... Vâng."
Tuy em gái mập đồng ý, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa hàng giá rẻ bên cạnh.
Lần đầu tiên Trần Trứ có cảm giác dẫn theo trẻ con thật mệt mỏi, đành chán nản nói: "Em còn thích ăn gì? Mua hết đi."
"Cá viên chiên."
Triệu Viên Viên vui vẻ nói.
Khả năng cô bé này cũng thấy mình đòi hỏi hơi nhiều, nên đưa ra lời đảm bảo: "Em ăn xong cá viên chiên là no rồi."
"Đi, đi mua cá viên chiên."
Hoàng Bách Hàm cũng mất kiên nhẫn. Còn Trần Trứ vẫn điều chỉnh được cảm xúc để không lộ ra ngoài. Dù sao, hắn cũng đã lăn lộn bên ngoài xã hội, đã thế trong thể chế còn gặp vài lãnh đạo vừa khó chịu vừa cổ hũ nữa chứ.
Nhưng chỗ cửa hàng giá rẻ này cũng thật lạ, chỗ thu ngân đang có rất nhiều người xếp hàng ở đó, giống như chen chúc nhau dành tính tiền.
Trần Trứ nói ra nghi ngờ này, nhưng Hoàng Bách Hàm nói ra một câu, giọng nói khá nhỏ: "Du Huyền."
"Chỗ nào?"
Trần Trứ tưởng rằng cô gái này cũng đi dạo phố, nên kiễng chân nhìn quanh một vòng.
"Không phải, là phía trong."
Hoàng Bách Hàm chỉ vào vị trí quầy thu ngân của cửa hàng giá rẻ.
Lúc này, Trần Trứ mới nhìn thấy, nhân viên thu ngân là Du Huyền.
Hôm nay cô không mặc đồng phục, mà mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, cùng chiếc quần bò màu xanh. Chiếc áo sơ mi kia nhìn khá đơn giản, có điều chiếc quần bò lại càng tôn lên đôi chân thẳng tắp của cô, khiến cho người phía đối diện chỉ muốn lại gần sờ một cái.
Từng lọn tóc nhuộm đỏ kéo dài xuống tận hông, đuôi tóc uốn lượn tự nhiên, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp không hề có chút đồ trang điểm nào. Làn da trắng nõn, trắng đến mức có thể phản xạ ánh sáng, đôi môi đỏ gợi cảm như vệt chu sa. Mọi thứ gộp lại một chỗ giống như một cảnh đẹp tuyệt mỹ.
Bây giờ Trần Trứ đã hiểu tại sao chỗ này có nhiều người vây quanh như vậy, thì ra nơi đây có cảnh đẹp vô cùng hấp dẫn.
Nhưng, Du Huyền không phải người dễ trêu chọc.
Quả nhiên, chỉ cần có người hơi sáp lại gần người, thì giọng cô đanh lại quát: "Chú à, chú muốn mua gì thì mua, không mua thì để xuống. Chú dùng sức xoa xoa bao thuốc như thế, vò nhàu rồi cháu còn bán cho ai được."
"100 đô? Không có tiền lẻ sao, nếu không qua ngân hàng bên cạnh đổi hộ."
"Đừng tìm tôi hỏi đường, tôi từ trên núi xuống đây làm công, còn chưa quen đường chỗ này."
Một thanh niên bộ dáng mọt sách, đeo cặp kính cần, cầm một cái bánh mì đứng đó do dự thật lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm lại chỗ quầy thu ngân: "Chào, chào em... Có thể thêm QQ với anh được không?"
Dù Huyền chớp chớp hàng mi dài, mặt không thay đổi nói: "Xin lỗi, không thêm QQ, không có điện thoại, máy nhắn tin không có, nhà dưới gầm cầu."
"Hả, à à, được."
Tên đeo kính hậm hực bước đi, chẳng thèm cầm bánh mì, tiền cũng không thèm cầm theo.
"Phù."
Du Huyền mệt mỏi xoa đầu, chuyện này một ngày không biết xảy ra bao nhiêu lần, chẳng lẽ bọn họ không thể thành thật mua chút gì đó sao?
"Chào cậu."
Có một giọng nói vang lên bên tai cô, có điều giọng nói này khá quen tai.
Du Huyền chỉnh lại tâm lý ngẩng đầu lên. Lúc này, cô phát hiện đây là cậu bạn học lớp 12 11, cuối tuần trước vừa mới lên bục phát biểu.
Dù Huyền nhớ rất rõ tên Trần Trứ. Cô nhìn thấy nhóm của hắn có ba người, đoán rằng bọn họ tới Thượng Hạ Cửu dạo phố.
"Mua gì?"
Du Huyền hỏi thẳng, cô không phải loại người bị bạn bè phát hiện đi làm thêm mà tự ti né tránh.
Dựa vào bản thân kiếm tiền thì việc quái gì phải xấu hổ?
"Ba bát mì cá viên chiên."
Trần Trứ làm bộ không quen Du Huyền. Thật ra, hắn chẳng cần phải làm bộ, vì thật sự hai người có quen biết gì đâu."
"Bốn bát."
Triệu Viên Viên bên cạnh, đột nhiên giơ bốn ngón tay mập mạp lên.
"Vì sao?"
Hoàng Bách Hàm còn đếm một lượt ba người, rồi mới hỏi lại.
"Bởi vì em ăn hai bát."
Giọng nói ngọt ngào của Triệu Viên Viên giờ đây trở nên vô cùng dứt khoát.
Miệng Trần Trứ giật giật, có chút bất đắc dĩ nói với Du Huyền: "Vẫn ba bát thôi, tao không ăn, uống lon cô ca là được rồi."
Du Huyền liếc nhìn Trần Trứ, cũng không nói gì thêm.
Loại cửa hàng giá rẻ này, việc nấu bát mì cá viên chiên cũng do thu ngân làm. Hơn nữa, nơi đây còn có một cô thu ngân hồng nhạn họa thủy, tọa lạc giữa phố đi bộ đông đúc. Cho nên, mấy người Trần Trứ phải đợi đúng 15 phút đồng hồ, thì Du Huyền mới bưng đồ ăn tới.
Trần Trứ nhìn vào khay, đột nhiên hỏi: "Sao lại bốn bát vậy? Chúng tôi chỉ gọi ba bát mà?"
"Làm hơi lâu, tặng mọi người một bát."
Du Huyền thuận miệng trả lời. Lúc quay người lại, mái tóc dài còn khẽ lướt qua ngực Trần Trứ.
"Có phải cô ấy nhận ra chúng ta là bạn học, cho nên tặng một bát?"
Hoàng Bách Hàm mỉm cười hỏi.
"Không biết."
Trần Trứ gắp một đũa sợi mì lên ăn, từng sợi mi dài thơm phức, kết hợp với công thức nấu đặc biệt, quả nhiên khá ngon.
"Dù Huyền chắc chắn biết nấu ăn."
Trần Trứ vừa cầm lon cô ca lên uống, vừa nghĩ thầm trong lòng, còn ánh mắt nhìn qua lớp kính của cửa hàng giá rẻ, ngắm từng dòng người đông đúc lướt qua.
Mãi cho tới khi, hắn nhìn thấy một dáng người to lớn xuất hiện tại cửa của cửa hàng giá rẻ, bởi vì dáng người quá đặc biệt, nên lập tức hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Dáng người cũng bình thường, nhưng chiều cao tới tận 1 mét 9, mặc chiếc quấn đùi ngắn rộng rãi, đi một chiếc giày Nike rất bắt mắt ở thời đại bây giờ. Logo Nike màu đỏ bắt mắt, cứ như sợ người khác không nhận ra đây là nhãn hiệu của hãng nào vậy.
Từ cách ăn mặc, rất có thể đây là người của lớp thể dục.
Không còn nghi ngờ nữa, mà hắn có thể khẳng định, đây là học sinh lớp thể dục của trung học Chấp Tín, bởi chiếc quần đùi kia hiện rõ logo của trường.