Trần Trứ ăn lẩu xong thì về nhà. Cha mẹ cũng chưa đi ngủ, bọn họ biết chiều nay Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm ra ngoài đi chơi, nên muốn chờ.
Hai ông bà ngửi thầy mùi lẩu nồng nặc trên người con trai, đoán là thằng bé không tham gia giờ tự học buổi tối.
Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm không nói gì. Hiện tại, hai vợ chồng đã thống nhất với nhau, trước kỳ thi đại học thì mấy việc nhỏ không có gì phải nói, nhất là thành tích Trần Trứ dạo gần đây vô cùng ổn định.
Vốn hai người tưởng tổng điểm thi thử lần đầu đạt 654 là Trần Trứ ăn may, thế nhưng những lần thi thử tiếp theo hay đan xen một vài cuộc thi nhỏ, con trai nhà mình toàn trên 650, đến ngay cả các thầy cô giáo còn giật mình vì tiến bộ này.
Trước đó, cả nhà thương lượng điền nguyện vọng, không ngờ trong đó còn cân nhắc đến cả hai trường Thanh Bắc.
Nhưng sau khi suy nghĩ, trong đó có cả may rủi cộng với ý định của Trần Trứ, cuối cùng cả nhà đồng ý Học viện Lĩnh Nam của Trung Đại, điều này khiến Mao Hiểu Cầm đã rất vui rồi.
Dù sao, Trung Đại có địa vị độc tôn ở Quảng Đông, chính là một 'tiểu Thanh Hoa'.
"Con đi tắm rửa đi, quần áo mẹ để trên giường."
Mao Hiểu Cầm căn dặn một câu, rồi định về phòng nghỉ ngơi.
"mẹ."
Trần Trứ đột nhiên gọi với theo: "Con đang định thương lượng với mẹ một chuyện."
"Hả?"
Mao Hiểu Cầm quay đầu lại, nhìn con trai mặt mày nghiêm túc, thì trong lòng giật mình.
Không phải thằng khỉ này muốn thẳng thắn, bàn bạn về vấn đề bạn gái chứ?
Trần Trứ đã giải thích, Du Huyền là bạn, Tống Thì Vi là bạn cùng lớp, có điều vẻ bề ngoài của hai cô bé này thực sự quá xuất chúng nên Mao Hiểu Cầm nhủ thầm, có phát sinh tình cảm một chút, bản thân bà cũng có thể chấp nhận được.
Thời điểm Mao Hiểu Cầm còn đang đoán già đoán non, Trần Trứ đột nhiên nói: "Sau khi con thi đậu đại học, nhà mình có tổ chức ăn mừng?"
Mao Hiểu Cầm ngẩn ra, rồi vô thức trả lời: "Chắc là có, dù sao mẹ và cha con đã mừng không ít rồi."
"Vậy... Tiền lì xì mẹ có thể cho con xử lý hay không?"
Rốt cuộc, Trần Trứ cũng nói ra ý đồ của mình.
Khá lắm!
Giờ Mao Thái Hậu mới hiểu, thì ra dáng vẻ trịnh trọng thằng khỉ con nhà mình, không phải vì tình mà vì tiền.
Thế nhưng, tiền lì xì mừng thi đậu đại học phải lên tới mấy chục nghìn, Trần Trứ chỉ là thằng nhóc mới chập chững vào đời, nên Mao Hiểu Cầm lạnh lùng nói: "Con định dùng số tiền đó vào việc gì?"
"Đầu tư cổ phiếu."
Trần Trứ trả lời dứt khoát gọn gàng.
Thật ra, Trần Trứ rất muốn giấu chuyện này, nhưng muốn mở tài khoản tại công ty chứng khoán cần phải người trưởng thành đứng ra, còn mình phải đến tận tháng 11 mới tròn 18 tuổi.
Tháng 11, thị trưởng chứng khoán đã lên tới đỉnh điểm, sau đó sẽ tụt dốc không phanh, chỉ có ai đần mới đầu tư khoảng thời gian đó.
Cho nên, hắn muốn sau khi thi đại học kết thúc, bắt đầu dồn tiền trước kỳ đại hội Olympic, đồng thời lấy được căn cước của cha mẹ, cho nên chỉ còn cách ăn ngay nói thật.
"Đầu tư cổ phiếu?"
Mao Hiểu Cầm trợn tròn mắt.
Không phải bà thù ghét đầu tư cổ phiếu, tuy bà và lão Trần không đụng vào món này, nhưng đồng nghiệp trong bệnh viện có rất nhiều người chơi, nghe nói gần đây còn kiếm được rất tốt, một số người còn kiếm khá nhiều.
Mao Hiểu Cầm ngạc nhiên vì bà không biết tại sao Trần Trứ lại muốn đầu tư cổ phiếu?
Thằng bé có thể nhìn và hiểu được đồ thị biến động giá cổ phiếu sao?
Không phải mới nghe qua quảng cáo, bèn suy nghĩ môn đầu tư này đơn giản đấy chứ?
Có điều, vẫn là suy nghĩ đó, kể cả trong lòng Mao Hiểu Cầm không đồng ý, nhưng sẽ không nói thẳng ra, mà đưa ra lời nói kiểu 'không đồng ý, không từ chối, không tỏ thái độ, không chủ động'.
"Nếu con muốn học tập về cổ phiếu cũng được, gần đây mẹ cũng có hứng thú với cổ phiếu đấy."
Mao Hiểu Cầm mỉm cười nói: "Đồng nghiệp của mẹ, dì Quan ấy, chính là cao thủ đầu tư cổ phiếu. Chờ con thi đại học xong, chúng ta sẽ đến gặp bạn mẹ nhờ bà ấy chỉ bảo."
Nếu Trần Trứ là một học sinh cấp ba thực thu, khả năng sẽ bị vài lời khéo đưa đẩy của mẹ ruột dỗ dành.
Nhìn có vẻ giống như đồng ý, nhưng thật ra chẳng có hứa hẹn gì.
"Mẹ."
Trần Trứ đứng im tại chỗ, cúi đầu xuống chống tay vào bàn: "Nếu mẹ không đồng ý, vậy thi đại học con sẽ bỏ không làm môn tiếng Anh, dù sao con cũng không thích tiếng anh."
"Cái gì? Con nói lại lần nữa mẹ xem?"
Hiện tại, tính tình Mao Hiểu Cầm đã nhuần hơn rất nhiều, nhưng không có nghĩa bà là người nhẹ nhàng dịu dàng.
Hôm nay, lần đầu tiên bà thấy đứa con trai luôn nghe lời dám uy hiếp mình, nếu không phải chưa đến một tháng nữa phải thi tốt nghiệp, bà thật sự dám cởi quần đánh cho thằng nhóc này một trận.
Ngay khi hai mẹ con đang giằng co, lão Trần lại hóa thân thành 'nhân viên cứu hỏa'. Ông ở phía sau nháy mắt bảo Trần Trứ đi tắm rửa, sau đó kéo vợ mình về phòng ngủ, đồng thời hỏi thăm nguyên nhân.
"Nó muốn tiền lì xì thi đậu đại học."
Vốn dĩ, Mao Hiểu Cầm kể rất từ từ nhỏ nhẹ, nhưng sau khi Trần Trứ vào phòng tắm, tiếng vòi hoa sen vang lên, Mao Thái Hậu mới tăng giọng nói lên:
"Không thi thì thôi, nó thi đại học mà giống như tôi thi không bằng..."
"Lão Trần, ngày mai ông tìm cho nó công việc, gác cổng cũng được, hoặc tôi kéo về làm nhân viên dọn vệ sinh trong bệnh viện, mấy việc này không cần bằng cấp..."
"Thật tức chết mà, tôi nuôi nó 18 năm vậy mà nó dám uy hiếp tôi, thà sinh ra quả trứng bóc ăn cho lành..."
Trần Trứ tắm rất nhanh, tiếng vòi hoa sen ngừng lại, tiếp đó là tiếng mở cửa phòng tắm 'lạch cạch', sau đó giọng Mao Hiểu Cầm lại nhỏ xuống:
"Trần Bồi Tùng, ông nhìn con ông thay đổi thế nào rồi, giờ nó còn chưa lấy vợ đâu đấy."
Lão Trần nhìn vợ mình đang vô cùng cẩn thận, sợ ảnh hưởng đến tâm lý của Trần Trứ, mà trong lòng vừa buồn cười vừa đau lòng. Ông im lặng một chút rồi nói: "Chúng ta cần phải điều chỉnh lại suy nghĩ, con trai đang dần trưởng thành, hẳn bà cũng cảm nhận được."
"Ừ."
Mao Hiểu Cầm đau đớn nói một câu, bởi vì chuyện con trai thay đổi sao bà không nhìn ra được.
Có điều, Mao Hiểu Cầm hiểu đây là chuyện tốt, bởi vì trước đó Trần Trứ quá hướng nội, bản thân đã từng lo nghĩ rất nhiều việc này.
"Sau đó ..."
Trần Bồi Túng nói tiếp: "Trần Trứ chủ động nói cho chúng ta biết, con nó muốn dùng tiền đầu tư cổ phiếu, chứng tỏ nó vẫn tôn trọng chúng ta."
"Nhưng mấy chục nghìn đấy, chẳng may thằng bé thua lỗ thì sao?"
Trần Bồi Tùng đột nhiên nở nụ cười bí hiểm: "Bà không nghĩ tới, cha của Tống Thì Vi làm gì à?"
"Chứng Khoán Trung Tín..."
Mao Hiểu Cầm bừng tỉnh: "Ông nói, giám đốc Tống sẽ chỉ đạo phía sau?"
Lão Trần lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng giống như bà nói đó, thằng bé chỉ mới là học sinh trung học, tại sao đột nhiên muốn đầu tư cổ phiếu, chẳng lẽ không có nguyên nhân nào thúc đẩy sao?"
"Đúng."
Mao Hiểu Cầm đồng ý với phân tích của chồng: "Khi đó chúng ta sẽ chú ý chuyện này, cùng lắm tôi và thằng bé đến đó cùng nhau, nếu là lỗ..."
Mao Thái Hậu vỗ đùi nói: "Coi như tiền sính lễ trước cũng được."
Trần Bồi Tùng vội vàng khoát tay nói: "Đừng nói lung tung, có lỗ cũng là do thị trường. Còn Trung Tín có lãi cũng là lãi chút, vì họ chỉ là trung gian thôi."...
Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm dựa vào suy nghĩ 'không hợp lẽ thường nhưng vô cùng hợp lý' rồi càng suy nghĩ càng xa. Thậm chí, sáng ngày hôm sau đã đưa ra quyết định đồng ý, có thể đưa hết tiền lì xì cho Trần Trứ, nhưng bà phải được giám sát hắn sử dụng số tiền đó.
Trần Trứ chỉ cần được cầm tiền đầu tư cổ phiếu là được, còn cách thức không quan trọng.
Hai ngày sau chính là lúc đăng ký nguyện vọng, từng lớp 12 một tiến vào phòng máy tính, mở ra trang web dự thi điền nguyện vọng.
Chủ nhiệm lớp Doãn Yến Thu không ngừng nhấn mạnh:
Vào trang web phải điền đầy đủ chính xác thông tin.
Đầu tiên là số căn cước công dân, phải kiểm tra thật kỹ.
Nguyện vọng thứ nhất và nguyện vòng thứ phải phải nhìn ngành chuyên nghiệp thật kỹ, cuối cùng mới tick vào.
Trong phòng máy tính cũng loạn cả lên, có một số bạn học sợ mình quên, mà ghi cả nguyện vọng mà gia đình đã bàn bạc kỹ vào một tờ giấy nhỏ.
Có một số bạn học ngồi vào máy tính là dán mặt vào, căng thẳng vô cùng, dù sao đây cũng là quyết định quan trọng đầu tiên trong đời, không thể mắc sai lầm được.
Cũng có bạn học túm năm tụm ba lại, thậm chí đứng lên đi lại, nhìn xem bạn mình đăng ký nguyện vọng vào trường nào.
Cũng có bạn điền xong mọi thông tin, nhấn vào hai chữ 'xác nhận', thì thở dài một hơi, giống như buông xuống một cao cát nặng.
Trần Trứ không lo lắng như vậy, hắn thản nhiên mở ra trang web dự thi, kiểm tra một lượt thông tin thân phận, sau đó tìm mã trường 01 Trung Đại, tích vào ngành kinh tế học."
Hắn kiếm tra một lượt không có vấn đề gì, bèn chỉnh chuột vào hai chữ xác nhận.
"Quả nhiên cậu cũng chọn học viện Lĩnh Nam của Trung Đại."
Đột nhiên, có một giọng nói phía sau vang lên.
Trần Trứ quay đầu nhìn, thì ra Mưu Giai Văn đứng sau lưng mình.
Trần Trứ nghĩ một chút, bạn học tiểu Mưu muốn vào Trung Đại còn khó, chứ đừng nói gì đến học viện số một của Trung Đại, nên hỏi: "Tống Thì Vi cũng đăng ký Lĩnh Viện sao?"
Nếu Tống Thì Vi đi Trung Đại, thì chỉ có Lĩnh Viện với học viện Y mới không lãng phí điểm số.
"Đúng."
Quả nhiên, Mưu Giai Văn xác nhận: "Có điều, cậu ấy học khoa Tài Chính của Lĩnh Viện."
"Được đấy."
Lúc này, bạn học tiểu Mưu thở dài: "Coi như cậu đạt được ước muốn, cố gắng nhiều như vậy, rốt cục cũng cùng nhau trải qua 4 năm đại học."
Trần Trứ mỉm cười.
Từ lúc mình ngứa mắt Lý Kiến Minh, sau lần ra mặt giúp Tống Thì Vi lần thứ nhất đó, luôn có người cho rằng mình thích hoa khôi Tống.
Thực tế, chẳng khác gì hiểu nhầm.
Tống Thì Vi nhìn mình, có lẽ cũng giống những người con trai khác, chẳng có chút khác biệt nào.
Đến ngay cả suy nghĩ 'không muốn cảnh đẹp bên cạnh rời khỏi mình', cũng là mong muốn từ phía mình.
Có điều, bây giờ duyên số đưa hai người học cùng trường đại học, thậm chí là cùng một học viện.
Nói sao đây...
Khi các bạn trong lớp đã điền xong nguyện vọng, cả lớp cùng nhau rời khỏi phòng máy tính, Trần Trứ bỗng đi song song với Tống Thì Vi. Hắn nghĩ ngợi chút rồi nói.
"Hẹn gặp lại tại Lĩnh Viện."
Trần Trứ nói.
Tống Thì Vi ngơ ngác chút, rồi sau đó hiểu ra.
"Hẹn gặp lại tại Lĩnh Viện."