Chương 33: Gợn sóng

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:23:22

Không lâu sau, trong tòa nhà vang lên tiếng bước chân bịch bịch, người chưa tới mà tiếng đã vang lên. Trần Trứ nhìn vào, bên trong bóng tối dần xuất hiện một dáng người cao gầy. Chớp mắt một cái, hình dáng kia bước ra khỏi tòa nhà. Lúc này, ánh trăng còn sót lại giống như có phép thuật, hình dáng kia vừa mới tiếp xúc với anh trắng, bỗng nhiên mắt hoa lên, sau đó biến thành một Du Huyền như hoa như ngọc. "Chủ nhiệm Trần, đợi lâu chưa?" Khóe miếng Du Huyền khẽ nhếch lên, trong đôi mắt hiện ra ngập tràn hành phục. Từ khi mẹ cô mất đến nay, đã nhiều năm cô một thân một mình đi tảo mộ mẹ, không ngờ năm này sẽ có người đi cùng mình. Đối với Du Huyền, chuyện đi tảo mộ một mình cũng không sao. Nhưng nếu muốn thêm một người nữa, vậy chỉ có mình Trần Trứ. Bởi bà ngoại đã già. Cha đi tái hôn. Ngô Dư từng nói muốn đi cùng mình, nhưng Du Huyền từ chối, bởi cô cảm thấy không muốn bạn thân của mình phải dậy quá sớm. Du Huyền đã quen với tự lập, không thích mắc nợ người khác. Có điều, cô cũng không hiểu, vì sao Trần Trứ mở lời giúp đỡ, cô lại không muốn từ chối, giống như muốn hai người có thêm một chút ràng buộc. "Nếu lần sau, cậu ấy có chuyện gì nhờ mình, mình cũng sẽ giúp đỡ hết mình." Du Huyền tự nhủ trong lòng. Có lẽ Ngô Dư nói đúng, con gái khi yêu thường không khống chế nổi thể hiện tình cảm, lúc đó bản thân sẽ tự tìm đủ lý do để giải thích. "Mình mới đến không lâu." Trần Trứ giậm chân, sau đó chỉ cái túi lớn Du Huyền đang cầm trên tay: "Túi nặng không? Có muốn mình cầm giúp?" "Ok, vậy phiền chủ nhiệm Trần." Du Huyền lập tức đưa cái túi đến trước mặt Trần Trứ. Trần Trứ vừa cầm vừa nói: "Có khả năng, đó là lời khách sáo của mình thì sao?" "Có khả năng hay không, mình nghe không hiểu đâu." Du Huyền chống tay vào bờ eo theo, tỏ rõ thái độ 'mình ngốc cũng có đạo lý của người ngốc' đấy. Trần Trứ mỉm cười, cái túi lớn này thật chất chỉ phồng lên thôi, chứ trọng lượng khá nhẹ, trong đó hẳn là tiền vàng mã dùng để thắp hương. "Đi thôi, chúng ta đón xe." Trần Trứ dẫn đầu đi ra khỏi khu trung cư, chỉ là dáng đi trông khá chật vật. Hai tay ôm túm lớn, che kín cả người, nên đi lại khá chậm, chắc khác gì ông Địa bước đi trên đường, cùng với hình tượng của 'chủ nhiệm Trần' trước đó thực sự khác nhau một trời một vực. Trần Trứ đi được vài bước, quay qua đã không thấy Du Huyền đi cạnh, thì nhịn không được quay đầu gọi: "Cậu nhanh lên." "Biết rồi..." Du Huyền kéo dài âm cuối, từng sợi tóc đỏ đua đưa trong gió, cũng khiến cô trông hoạt bát vô cùng. "Hừ! Suốt cả ngày như ông cụ non, hiện tại mới giống một thiếu niên chút." Ra khỏi chung cư, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, thỉnh thoảng sẽ gặp được những công nhân vệ sinh mặc đồ bảo hộ đang quét dọn đường sá. Trần Trứ nhìn xuống đồng hồ điện tử, mới 5 giờ sáng. Giờ này, xe bus còn chưa chạy, có lẽ xe taxi cũng khó mà gọi được, nhưng Việt Thành là thành phố cấp một, chờ một chút sẽ có thôi. Hai người đứng song song trên vỉa hè. Du Huyền nhìn thấy Trần Trứ giậm chân, với bả vai run run, bèn hỏi: "Cậu lạnh lắm sao?" "Cậu không lạnh à?" Trần Trứ ngạc nhiên hỏi lại. Nói chung, chất lượng vải đồng phục không ăn thua, quá mỏng manh, chỉ cần một cơn gió thôi qua là xuyên tận vào trong da thịt, giống như chẳng mặc gì cả vậy. Nhưng, hắn nhìn qua thấy Du Huyền không cảm thấy lạnh, rõ ràng cả hai đều mặc đồng phục giống nhau, vì sao cô còn chẳng thèm kéo hết quá, mặc kệ xương quai xanh lộ ra. Còn mình hận chiếc cổ áo tại sao không dài thêm để mình kéo kín cả đầu. "Mấy người con trai các cậu kháng lạnh quá kém." Du Huyền bĩu môi: "Mùa đông, mình có thể thoải mái mặc váy, để cả bắp chân lộ ra. Mà mùa đông đó không phải ở Quảng Đông, mà là mùa đông ở Xuyên Du đấy." Trần Trứ nghe xong câu này thấy không vui cho lắm, hắn đạt cái túi lớn xuống, muốn đến cướp lấy áo khoác của Du Huyền: "Nào nào, cậu thử cởi áo khoác ra cho phong độ, đưa mình áo khoác của cậu nào." Bây giờ đang ở trên đường, nên tất nhiên Du Huyền sẽ từ chối rồi, nhưng có loại chơi đùa thế này cũng khiến cả hai bớt buồn chán, nên rất nhanh xe taxi đã đi tới. Sau khi xếp đồ đạc gọn gàng vào xe, lúc này Du Huyền mới mở cái bọc nhỏ ra, thì ra bên trong có trứng gà, ngô, và sữa đậu nành. Cô lo lắng nếu mở ở bên ngoài sẽ bị lạnh. "Ủa, cậu dậy sớm đi mua lúc nào vậy?" Trần Trứ nghi ngờ hỏi. "Mình không tự làm được sao?" Du Huyền trừng mắt một cái, rồi đưa cho Trần Trứ một bắp ngô. Lúc này, Trần Trứ mới nhớ ra, Du Huyền nấu ăn rất được, không phải là rất ngon mới đúng. Nên không thể vì dáng vẻ như tiểu thư của cô mà bị đánh lừa. Trần Trứ cũng đang rất đói, nên cầm lấy bắp ngô gặm ăn. Hắn ăn vội mấy miếng đã hết bắp ngô, bỗng nhìn thấy Du Huyền đã lột sẵn vỏ một quả trứng, nhưng cô không ăn gì. "Sao cậu không ăn đi?" Trần Trứ bĩu môi hỏi. "À, đây là bóc cho cậu." Du Huyền tự nhiên trả lời. Giống như cô cảm thấy chuyện này quá bình thường, chẳng có vướng mắc nào ở đây cả. Hoặc có thể nói, trong suy nghĩ của cô hay vì nơi cô sinh ra và lớn lên, nếu lột trứng gà cho bạn trai là chuyện cực kỳ tự nhiên. Trần Trứ ngạc nhiên, nhưng được voi lại muốn đòi tiên: "Vậy cậu đút cho mình đi." "Cậu không có tay à?" Du Huyền sao đồng ý được, Trần Trứ là người có tay có chân đàng hoàng, có phải người tàn tật đâu. Trần Trứ giơ tay phải lên, trong tay là sữa đậu nành. Hắn nâng tay trái lên, tay trái đang cầm bắp ngô, sau đó há miệng về phía Du Huyền, đồng thời 'A' một tiếng. "Bó tay với cậu." Du Huyền chẳng còn cách nào, đành phải nhét quả trứng gà mới lột vỏ xong vào miệng Trần Trứ. Nhưng, thời điểm bờ môi và đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, Trần Trứ cảm nhận được, tay Du Huyền cũng vội vàng rụt về phía sau. Sau đó, cô không muốn nói chuyện nữa, quay đầu qua một bên nhìn cảnh sáng sớm phố phường, còn Trần Trứ ở bên cạnh cũng im lặng ăn nốt bữa sáng. Nghĩa địa nằm ở đường Đại Quan, do là buổi sáng sớm nên không bị tắc đường. Nhưng đến cổng lại có rất nhiều người ở đó, bởi vì hôm nay là ngày tết thanh minh, ai nấy đều cầm túi hoặc bó hoa. Lúc này, Du Huyền đã lấy lại bình tĩnh, cô dẫn Trần Trứ đi tới đi lui trong nghĩa địa, cuối cùng tới một chỗ có cầu thang, sau đó cô cầm lấy túi lớn nói: "Mẹ mình ở phía dưới, cậu ở chỗ này chờ mình một lát." "Ừ." Trần Trứ gật đầu. Hiện tại, hai bên chỉ có thân phận 'bạn bè', tất nhiên chưa thích hợp cùng nhau xuống cúng bái, với lại Du Huyền còn phải nói chuyện với mẹ mình, nếu có người ở bên thì không được tự nhiên cho lắm. Trần Trứ đứng ở đó, thỉnh thoảng nhìn thấy có người mặc quần áo chỉnh tề, mấy vị trung niên nam nữ này quỳ trước mộ phần, nói ra khó chịu trong lòng. Ở trước mặt cha mẹ, cho dù các ngài ấy đã qua đời, thì trong thâm tâm con cháu mình vẫn chỉ giống đứa trẻ. Khoảng 20 phút sau, Du Huyền đi lên. Trên người cô thoang thoảng mùi nhang, mắt lại đo đỏ. Trần Trứ biết bây giờ không nên nói cái gì, chỉ cần đi cạnh bên người là được rồi. Mọi lời nói đều không quan trọng. Mãi cho đến khi ra khỏi nghĩa địa, đón ánh mặt trời chiếu lên người, mới khiến thân thể thêm phần ấm áp nhẹ nhàng, Du Huyền bỗng thở dài một hơi. Trần Trứ biết, bây giờ có thể nói chuyện rồi. "Gần 7 giờ." Trần Trứ nhấc tay nói: "Bây giờ cậu về trường học hay về nhà tắm chút?" Du Huyền kéo áo lên ngửi, nhíu mày thở dài: "Mình phải về nhà, nếu không vào lớp học sẽ khiến các bạn khó chịu." "Vậy mình đến trường học trước." Trần Trứ nói, bởi vì Du Huyền phải về nhà một chuyến. "Ừ..." Mặt Du Huyền lộ một chút mất mát, nhưng cô biết sau khi về trường cũng có thể gặp lại nhau mà, thế là gật đầu: "Được." Trần Trứ bước mấy bước, sau đó trong lòng đột nhiên suy nghĩ, rồi quay người lại. Du Huyền vẫn đứng đó nhìn theo mình, đuôi mắt có chút ửng đỏ giống như cánh hoa đào tháng tư nở rộ, đẹp không gì sánh bằng. Trần Trứ mỉm cười dịu dàng, nói thế nào đây? Người với người gặp nhau, giống như chạm vào mặt nước tạo ra gợn sóng, cứ thế nhẹ nhàng tàn ra.