Gần trung học Chấp Tín có một đồn công an tên là 'Đồn Công An Ven Đường Nông Lâm Nghiệp', đây là một trong những đơn vị công an cơ sở lớn nhất Việt Thành.
Một tòa nhà 5 tầng, tầng thứ nhất là đại sảnh trung tâm đón tiếp.
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, bởi mỗi ngày Hoàng Bách Hàm đều đi học qua nơi này, mà chẳng hề cảm thấy gì.
Nhưng hôm nay, thời điểm cậu ta đứng ở cổng muốn vào, lại tỏ ra kính sợ từ tận đáy lòng đối với một nơi tôn nghiêm uy quyền này.
"Hít..."
Hoàng Bách Hàm hít một hơi thật sâu, rồi dũng cảm bước vào, đồng thời nhìn thấy hai vụ tranh chấp.
Hình như hai người uống say rồi va chạm đánh nhau.
Một vụ khác là hai vợ chồng cãi nhau cũng dẫn đến đánh nhau.
Hai vụ này đều bị cảnh sát áp giải về đồn.
Hoàng Bách Hàm chỉ nhìn thoáng qua, sau đó bước vào đại sảnh, rất nhanh đã nhìn thấy chủ nhiệm khóa Tào Kinh Quân và giáo viên chủ nhiệm Doãn Yến Thu, còn có một cặp vợ chồng trung niên đang nổi giận đùng đùng.
Trần Trứ đâu?
Hoàng Bách Hàm nghĩ đến đầu tiên là vết thương của Trần Trứ quá nặng phải đưa đến bệnh viện, nên trong lòng lập tức trở nên lo lắng.
Lúc này, Doãn Yến Thu mới nhìn thấy Hoàng Bách Hàm, bèn vậy tay gọi thằng bé lại: "Em không ở lớp tự học, đến đây làm gì?"
Đây là chủ nhiệm lớp, mặc kệ trong hoàn cảnh nào, trong suy nghĩ của cô đều muốn quản chế học sinh của mình.
"Em, em nghe nói Trần Trứ bị người ta đánh."
Hoàng Bách Hàm lo lắng nói: "Cho nên em đến xem cậu ấy một chút."
"Trần Trứ?"
Mặt giáo viên chủ nhiệm Doãn Yến Thu bỗng nhiên hiện ra nét ngơ ngác. Ngay tại thời điểm Hoàng Bách Hàm còn đang căng thẳng, thì Doãn Yến Thu bĩu môi hất mặt về phía trước nói: "À, thằng bé đi vệ sinh về rồi kìa."
Hoàng Bách Hàm quay đầu lại, quả nhiên thằng bạn thân của mình vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Nó...
Trên mặt chẳng có vết thương nào, thân thể nhìn qua cũng không có vấn đề gì, thậm chí đang dùng sức vẩy vẩy nước đang đọng lại trên tay của mình.
"Đại Hoàng, sao mày tới đây?"
Tất nhiên, Trần Trứ không biết hiện tại trong khóa có lời đồn thế nào, thậm chí còn nói đùa với Hoàng Bách Hàm: "Mày có tranh chấp tình cảm, hay là mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu cần đến đây giải quyết à?"
Hoàng Bách Hàm không quan tâm đến mấy câu trêu chọc, chỉ vội vàng hỏi: "Mày, chẳng phải mày bị mấy người mà Lý Kiến Minh gọi đến đánh bị thương à?"
"E hèm... Nói thế nào đây..."
Trần Trứ gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: "Đúng là tên của tao bị người ta đánh, nhưng thân thể không phải."
"Tên bị đánh là cái quái gì? Nói rõ xem nào?"
Hoàng Bách Hàm như người ngủ mơ.
"Đúng là đối phương có hẹn tao ra ngoài nói chuyện... Nhưng tao đi tìm thầy cô giáo kể lại, không ngờ bạn học cấp hai của tao là Vương Trường Hoa lén lút chạy đến... Người ta tưởng cậu ấy là tao, mà cậu ấy không thừa nhận, nên bị đánh..."
Trần Trứ vừa kể xong đầu đuôi câu chuyện, thì Vương Trường Hoa mặt mũi sưng húp, vừa mới làm xong lời khai, tập tễnh bước ra khỏi phòng.
Trần Trứ nói nhiều, nhưng Hoàng Bách Hàm như người đi trong mê cung, bởi vì việc này có quá nhiều thứ kỳ lạ.
Nhưng, cậu nhìn dáng vẻ của Vương Trường Hoa, chớp mắt Đại Hoàng hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện.
Lúc này, đôi vợ chồng trung niên kia lập tứ kéo Vương Trường Hoa qua một bên, một người quan tâm 'con có đau lắm không', còn một người khác liên tục trách mắng 'xen vào việc người khác làm gì'.
Có lẽ đây là cha mẹ của Vương Trường Hoa.
"Hỏng rồi."
Hoàng Bách Hàm nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nói: "Trần Trứ, tao cũng gọi cho mẹ mày, nói mày bị người ta đánh, đang ở đồn cảnh sát."
"Cái gì?"
Trần Trứ không nghĩ tình hình bắt đầu phức tạp dần lên, đang định gọi điện thoại cho nhà báo mình không có việc gì, thì Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm đã vội vàng chạy tới.
Lão Trần nhìn qua còn bình tĩnh chút, mặc dù trên mặt vẫn có chút lo lắng nhưng không hoảng loạn, ít ra quần áo vẫn còn chỉnh tề.
Còn Mao Thái Hậu không chỉ trên mặt còn vương nước mắt, mà ngay cả giày cũng mỗi bên một loại khác nhau, trên người mặc bộ ảo ngủ, chỉ khoác vội cái áo ngoài, mà thắt nút còn bị lệch nữa.
Cô liếc mắt đã thấy Trần Trứ nhà mình, bèn vội vàng chạy tới, nhưng nhìn một lượt bỗng ngây người ra.
"Bách Hàm nói, còn bị mấy lưu manh đánh bị thương..."
Mao Hiểu Cầm nhìn con trai mình, sau đó liếc nhìn Hoàng Bách Hàm.
"E hèm... Quả thật tên con bị đánh, nhưng thân thể lại không bị gì... Đối phương hẹn chính là con..."
Trần Trứ chỉ đành giải thích một lần nữa.
Cách đó không xa, Tào Kinh Quân hỏi Doãn Yến Thu: "Kia là cha mẹ Trần Trứ?"
"Vâng."
Doãn Yến Thu gật đầu: "Tôi đã gặp ở buổi họp phụ huynh, Trần Trứ nói cha mình làm ở phường, còn mẹ là bác sĩ."
"Ồ."
Tào Kinh Quân suy nghĩ, chẳng trách Trần Trứ luôn cho ông cảm giác bình tĩnh thành thục hơn các bạn cùng trang lứa, khả năng có liên quan đến dạy dỗ trong gia đình.
Nói đến gia đình, trong lòng lão Tào không khỏi thở dài.
Vấn đề của Vương Trường Hoa thực sự khó giải quyết, cha mẹ cậu bé là người làm ăn, mà vẻ bề ngoài cũng không phải dễ nói chuyện, đừng nói gì đến việc đả thông tư tưởng.
Cũng không lâu sau, hiệu trưởng Hạ Dũng của trung học Chấp Tín, cô giáo chủ nhiệm lớp Vương Trường Hoa là Biện Huỳnh, còn có chủ nhiệm văn phòng học sinh Chấp Tín, toàn bộ đều đi tới.
Đầu tiên bọn họ kiểm tra tình hình học sinh.
Sau đó tìm hướng xử lý ổn thỏa, cố gắng không để việc này ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.
Có điều, giống như lão Tào tính toán, cha mẹ Vương Trường Hoa không dễ để thương lượng. Hạ Dũng còn chưa nói được vài câu, mẹ Vương Trường Hoa đã vỗ ghế nói:
"Dựa vào cái gì để chúng tôi bớt khó chịu? Các người không thấy được con trai chúng tôi bị đánh đến mức độ nào sao?"
"Con tôi đến để đi học, chứ không phải đến để ăn đánh. Rõ ràng trường học các người không làm tròn trách nhiệm giám hộ."
"Vương Trường Hoa đúng là tai bay vạ gió, thằng bé nhận thay cho người khác. Nếu hôm nay các người không đưa ra một cách giải quyết thỏa đáng, tôi sẽ lập tức báo cho các kênh truyền thông biết."
"Lão Trần."
Mao Hiểu Cầm đã hiểu mọi chuyện, nên nghe được mấy lời này không khỏi nhíu mày: "Câu này có phải nhằm vào chúng ta không?"
Trần Bồi Tùng bình tĩnh khoát tay nói: "Nếu chẳng may Trần Trứ bị một trận đánh từ trên trời rơi xuống, có phải bà cũng tức giận? Đều là người làm cha làm mẹ, chỉ cần đứng ở vị trí đó suy nghĩ là hiểu mà. Cho nên, chúng ta coi như không nghe thấy là được."
Mặc dù, ngay khi nhận tin, mức độ lo lắng của ông cũng chẳng kém vợ mình chút nào, chỉ là vẻ bề ngoài không thể hiện quá rõ ràng mà thôi. Bây giờ, ông nhìn thấy Trần Trứ không bị thương, thì cảm thấy mấy lời bóng gió không cần thiết phải để trong lòng.
Thật ra, Trường Hoa cũng là người có nghĩa khí, mặc kệ mẹ mình nói trường học thế nào cũng không đứng ra nói một câu.
Nhưng sau khi mẹ mình ám chỉ đến Trần Trứ, Vương Trường Hoa lập tức không vui, dù sưng mặt cũng phải ngắt lời mẹ: "Mẹ, đừng nói lung tung, cái này liên quan gì tới Trần Trứ chứ?"
Cả đại sảnh đủ các tiếng ồn ào, nhưng cảnh sát chẳng hề nhìn nhiều lấy một lần, giống như mấy chuyện này đã quá quen với bọn họ rồi.
Ngay lúc này, phía cổng đồn công an đột nhiên có ba người bước vào.
Một người trung niên mạnh mẽ, dáng người thẳng tắp, mặc bộ đồ vừa khít thân thể. Mặc dù khóe mắt đã lộ ra một chút nếp nhăn, nhưng ai cũng đều có thể nhận ra thời còn trẻ, người này đẹp trai đến nhường nào.
Ánh mắt sắc bén, khí chất ngời ngời, thuộc vào loại người có quyền quyết định cực cao trong địa bàn của mình.
Phía sau ông ta có một người mặc âu phục gọn gàng, nhưng nhìn giống lái xe hoặc thư ký hơn.
Phía sau cùng, có một cô bé mặc bộ đồng phục trung học Chấp Tín.
Mao Hiểu Cầm vừa nhìn thấy cô bé này, không nhịn được than thở: "Lão Trần, cô bé kia xinh thật đáy, không chỉ mặt đẹp, mắt đẹp, dáng người cao ráo, làn ra trắng nõn..."
Bởi vì con trai của mình không bị sao, Mao Thái Hậu bắt đầu có tâm trạng để ý mấy thứ xung quanh.
Trần Trứ nhìn cô gái này bỗng ngây người ra, sau đó quay qua hỏi Hàm Bách Hàm: "Mày gọi cô ấy tới đây làm gì?"
Hoàng Bách Hàm trợn mắt nói: "Tao có thể gọi cậu ấy tới được sao?"
"Cũng đúng."
Trần Trứ buồn bực, vì sao 'cô' ấy tới đây làm gì?
Vị trung niên khí chất ngời ngời kia đảo mắt một vong, sau đó phát hiện ra vị trí của Vương Trường Hoa đang bị đương, sau đó đi tới cúi xuống thân thiết hỏi: "Chào cháu, chú là cha của Tống Thì Vi, cháu bị thương thế nào?"
Thật ra, ba người này vừa mới xuất hiện ở đồn công an, không chỉ vì khí chất mà cả vẻ bề ngoài quá đẹp, khiến mọi người ở đại sảnh đều bị thu hút.
Tất nhiên Vương Trường Hoa biết cô gái kia.
Chẳng phải, hoa khôi Tống đây sao?
Cô tới đây làm gì vậy??
Sau khi cha Tống Thì Vi quan tâm hỏi han mình, Vương Trường Hoa có cảm giác mình đang nằm mơ đúng không?
Có ý gì đây?
Chẳng lẽ...
Có khi nào...
Hoa khôi Tống âm thầm thích mình, chỉ là mình không hề phát hiện ra?
Cậu ấy nghe tin mình bị người ta đánh phải vào đồn công an, cho nên tình cảm bộc phát không kìm nén nổi, bèn kéo cả cha mình đến đây thăm mình?
Trời ạ!
Đám chó hoang kia, hiện tại ông đây không muốn mấy thằng lưu manh chúng mày bị xử bắn, mà còn có ý muốn cám ơn chúng mày.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, đột ngột đến mức cổ họng Vương Trường Hoa như có thứ gì nó chặn lại, không biết phải nói gì mới phải.
Cha mẹ Vương Trường Hoa liếc mắt nhìn nhau, thứ mà họ thấy trong mắt đối phương là vừa có chút ngạc nhiên... vừa có chút mừng rỡ.
Con mình giỏi vậy sao?
Người ta còn cố ý tới hỏi thăm, mà mình còn không tiện đứng dậy, nên cha Vương Trường Hoa vội vàng đưa tay phải ra.
Cha Tống Thì Vi cũng tỏ ra phong độ của mình, lịch sự bắt qua rồi thả ra, áy náy nói:
"Bình thường chú bận quá mức, với lại Vi Vi cũng rất ít kể chuyện trong trường học với chú."
"Cho tới hôm nay, chú mới biết được thì ra trong trường có người vẫn luôn bám lấy con bé."
"Trần Trứ, cảm ơn cháu đã ra mặt vì Vi Vi, chú cam đoan với cháu, chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng..."
Cha Tống Thì Vi nói đến đây, bỗng phát hiện có gì đó kỳ lạ, tự nhiên nụ cười trên mặt 'Trần Trứ' biến thành méo xệch.