Chương 1: Thói quen nói chuyện trong quan trường

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:22:07

Đã 11 giờ khuya, Trần Trứ vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc, lái một chiếc xe hơi Nissan về nhà. Dù à đêm tối, nhưng thành phố Quảng Đông vẫn rất náo nhiệt. Trên đường xe cộ đi lại như mắc cửi, biến con đường nội thành tựa như một dải lụa màu, chiếu rọi một góc đô thị phồn hoa lộng lẫy. "Phù..." Trần Trứ mở một chút cửa ra, để cơn gió lạnh đêm khuya giúp đầu óc tỉnh táo lại. Hắn vừa lái xe vừa nghĩ đến bản công văn vừa mới làm xong kia, không biết câu từ có sai đoạn nào không? Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên. Trần Trứ liếc nhìn màn hình điện thoại bật sáng, để chuông kêu chừng ba giây, sau đó mới bật tai nghe bluetooth kết nối với điện thoại: "Chào buổi tối..." Hắn không hề che giấu giọng nói có phần mệt mỏi của mình. "Trần Trứ, em có chuyện muốn nói với anh..." Đầu giây bên kia vang lên một giọng nữ, tiếc rằng cô chẳng hề nhận ra giọng nói mệt mỏi của Trần Trứ, trực tiếp nói ra lý do mình gọi điện: "Hôm nay, em có nghe được một tin tức, nghe nói cục công nghệ và công nghệ thông tin của quận Thiên Hòa muốn tuyển một sinh viên mới tốt nghiệp khóa này. Anh có quen ai bên đó thì đánh tiếng một chút, đề cử em trai em được không?" Trong lòng Trần Trứ bỗng có chút thất vọng. Nhưng hắn không thể hiện ra ngoài, giọng nói vẫn rất bình tĩnh và nhẹ nhàng: "Hiện tại, muốn thành công chức tất cả đều phải thi, em cũng biết rồi còn gì." "Em biết chứ." Giọng cô gái đột nhiên tăng thêm: "Đó là nói những người không có quan hệ, còn anh là lãnh đạo phòng công nghệ và công nghệ thông tin tỉnh, chẳng lẽ cán bộ quận không cho anh mặt mũi. Với lại, em chỉ có một đứa em này, nếu chúng ta kết hôn, chẳng phải cũng là em của anh sao? Em không biết đâu, anh nhất định phải giúp chuyện này." Trần Trứ im lắng, thật ra hắn rất muốn nói cho cô nghe: Thứ nhất, phòng công nghệ và công nghệ thông tin của phường không phải do hắn mở, mà hắn muốn tuyển ai thì tuyển. Thứ hai, muốn trở thành công chức bắt buộc phải thi, đây là quốc sách, quốc sách là gì cô biết không? Việc này chỉ cần đánh tiếng là được à? Thứ ba, Thằng em trai cô thế nào tôi còn không biết, có thể qua được kỳ thi công chức sao? Quan trọng nhất là, tôi và cô mới chỉ gặp nhau xem mắt, cách hôn lễ xa tít mù tắp, vậy mà giờ cô đã muốn lợi dụng mối quan hệ của tôi giúp em trai cô sao? Nhưng lời nói từ miệng hắn thốt ra, vẫn là đề nghị tốt cho cả hai: "Nếu như em trai em muốn đi con đường quan trường, anh đề nghị trước tiên báo danh một phòng ban nào đó thực tập. Vừa hay, phòng bọn anh đang có một cậu bé vừa mới thi vào, anh có thể nhờ cậu bé hướng dẫn và chia sẻ một số kinh nghiệm thi công chức..." "Không được." Cô gái trực tiếp từ chối: "Muốn thi công chức phải học tập thâu đêm suốt sáng, em trai của em từ nhỏ chưa từng chịu khổ như vậy. Anh nói nhiều như vậy có phải không muốn giúp chuyện này không?" Lúc này, phía đầu giây bên kia vang lên giọng nói khác: "Chị, anh ta không muốn giúp thì thôi, chúng ta cần gì phải xin xỏ anh ta, rõ ràng anh ta..." Câu nói này chẳng khác gì một que diêm vừa quẹt một cái, chớp mắt đốt bùng cảm xúc của cô gái. "Trần Trứ, người ngoài nhìn vào anh, tưởng anh là một phó một phòng của tỉnh, lúc nào cũng ăn mặc tươm tất gọn gàng, nhưng tình hình thực tế của anh ra sao, lẽ nào anh không biết sao?" "Anh là một gã đàn ông hơn 30 tuổi còn chưa kết hôn, chạy chiếc xe hơn 100 nghìn, ở một căn phòng trả góp mấy triệu, lương tháng vỏn vẹn 20 nghìn." "Vốn dĩ, tôi chấp nhận cùng anh xem mắt, bởi vì vị trí của anh có thể giúp em trai tôi. Hiện tại, ngay cả loại chuyện nhỏ này anh cũng từ chối, vậy mà còn tính cái gì tương thân với tôi sao?" "Tút tút tút..." Cô gái phát tiết xong, trực tiếp cúp điện thoại, hơn nữa lời cô gái nói phần lớn là sự thật, khiến Trần Trứ không tài nào phản bác được. "Mình thật sự nát như vậy sao?" Đột nhiên, ngực Trần Trứ có chút khó thở. Mình học tập không tệ, tốt nghiệp cấp ba xong là thi đậu một trường trọng điểm 985. Bản thân tốt nghiệp với tấm bằng thạc sĩ, sau đó vượt qua kỳ thi công chức trở thành nhân viên của tỉnh, trải qua 6 năm phấn đấu từng bước lên được cấp chính khoa. Sau đó, vừa hay có một cơ hội xuống địa khu nhận chức giúp đỡ người nghèo, ba năm sau hắn trở lại phòng thuận lợi tiến thêm một bước trở thành phó phòng. Mặc dù phó phòng chẳng có thực quyền gì, nhưng là một cán bộ phó xử hàng thật giá thật. 35 tuổi đã đi đến cấp bậc này, dù ra ngoài tham ra buổi họp mặt nào cũng đều được mọi người gọi một tiếng 'lãnh đạo trẻ'. Có điều, quá trình đó gian khổ thế nào chỉ mình Trần Trứ mới hiểu được. Thật ra, đã nhiều tuổi như vậy mà hắn còn chưa kết hôn, bởi vì loay hoay với công việc nên làm gì có thời gian. Nhất là thời gian hắn xuống địa phương giúp đỡ dân nghèo, căn bản không có thời gian về nhà. Hai năm gần đây, hắn nhìn thấy tóc cha mẹ bạc đi rất nhiều, lúc này mới vội vàng nghĩ đến chuyện kết hôn. Đáng tiếc, tuổi hắn đã lớn, nên có những đối tượng xem mắt là single mom mới ly dị chồng, còn loại người nói chuyện ngang như cua kiều 'giúp em trai' vừa rồi không thiếu. "Ai dà." Trần Trứ thở dài một hơi thật sâu, rồi nghĩ đến khuôn mặt rạng ngời của cha mẹ khi nhìn thấy trẻ con nhà khác chơi đùa, mà trong lòng dâng lên cảm giác hối hận: "Nếu biết thế này, năm đó mình đã chẳng thi công chức, bị nhốt trong tòa nhà thị chính, đúng là thân bất do kỷ." Hắn nghĩ quá nhiều, khiến đầu óc bỗng rơi vào tình trạng thất thần, tại góc cua trước mặt, bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng chói mắt ập tới. Bỗng 'ầm' một cái, ngay lập tức Trần Trứ mất đi ý thức. "Trần Trứ, dậy dậy, sắp vào lớp rồi." Chẳng biết qua bao lâu, Trần Trứ được người khác đánh thức dậy. "Mình bị tai nạn sao? Chẳng biết người kia có bị thương hay không?" Trần Trứ xoa xoa cánh tay tê cứng, cùng cái đầu mơ màng, đồng thời muốn nhìn xem chiếc xe đối diện bị thế nào? Nhưng, hắn vừa mở mắt ra một cái, cả người như bị sét đánh, ngây ra tại chỗ. Đây làm gì phải con đường trong nội thành? Cũng chắc có tai nạn nào xảy ra cả, thậm chí còn không phải bệnh viện, mà là một phòng học. Xung quanh là đám bạn tóc tai gọn gàng, mặt mũi lấm tấm mồ hôi. Có đứa gục xuống bàn ngủ, có đứa cắm mặt vào làm đề thi, cũng có mấy đứa tụ tập thành nhóm nói chuyện cười đùa. Trước mặt hắn là chồng sách vở vừa cao vừa dày, trên đó ghi rất rõ ràng 'đề thi năm năm trước, và đề thi có cùng dạng'. Cửa sổ mở ra, nó bị cơn gió từ hành lang lùa vào, khiến cánh cửa đung đưa trái phải. "Đây là... nó giống như phòng học năm 12 của mình vậy?" Hắn nhìn từng hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, bỗng Trần Trứ nghĩ đến điều gì đó, khiến yết hầu đột nhiên trở nên khô khốc. Mình... Mình trùng sinh sao? Trần Trừ từ từ xoay người lại, hình ảnh đầu tiên là cái bảng đen phía sau, rồi từng dòng chữ lớn được viết bằng phấn đỏ đập vào mắt. Kỳ thi đại học còn 99 ngày! Mịa... Thật sự trùng sinh? Lại còn đúng thời điểm chạng vạng tối ngày cách kỳ thi đại học 99 ngày? Trần Trứ cố gắng đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn kia, quay đầu nhìn về phía người bạn cùng bàn. Hoàng Bách Hàm. Đúng rồi, người ngồi cùng mình năm lớp 12 chính là cậu ta. Đúng là dáng vẻ thời còn học cấp ba của cậu ta rồi, trên môi là một vòng ria mép đen nhánh, còn hai má lấm tấm từng cái mụn, kèm theo chiếc mắt kính thật dày, thêm những chiếc móng tay cụt ngủn vì thói quen cắn khi làm bài nữa. "Trần Trứ, mày nhìn tao làm gì?" Hoàng Bách Hàm nhận ra ánh mắt Trần Trứ nhìn mình không bình thường, bèn hỏi. "Hả... À không có gì." Trần Trứ ép bản thân mình bình tĩnh lại, cầm bút lên xoay xoay mấy vòng, nhưng vẫn có cảm giác như giấc mộng, nên lảo đảo bước đến hành lang bên ngoài phòng học. Một đám mặc đồng phục lộ ra nét thanh xuân rạng ngời, tươi cười lướt qua người hắn. Hắn cúi đầu xuống, nhận ra mình cũng đang mọc đồng phục. Hắn ngẩng đầu lên, phía trên là bầu trời xanh thẳm, phía xa xa là ánh chiều tà chiếu thẳng vào tòa nhà dạy học, khiến mặt gạch men cũ kỹ phản xạ ánh sáng chói mắt. Hắn hít một hơi thật sâu, để từng dòng khí trong lành giúp tim gan thoải mái. "Mình thật sự trùng sinh." Mặc dù đầu hắn vẫn còn choáng, nhưng Trần Trứ đang dần tiếp nhận sự thực này. "Buồn quá, đợt tết vừa rồi tôi có mua một chậu cây phát tài, hôm nay vừa bị chết. Mới qua một tháng đã vậy rồi, chẳng lẽ là điềm báo một năm nghèo khó?" Bên cạnh Trần Trứ cũng có một vài giáo viên, bởi vì chưa tới giờ vào lớp, nên bọn họ tụ tập lại một góc hành lang nói chuyện. Một vì giáo viên khác an ủi: "Loại cây này rất khó chăm sóc, trước đó tôi cũng trồng một cây cũng không sống nổi. Cậu đừng để trong lòng chuyện này làm gì." Loại an ủi này làm gì có tác dụng chứ, vị giáo viên vừa mới kể chuyện kia vẫn rầu rĩ không vui. Chẳng biết tai sao, Trần Trứ nghe được mấy lời này, não bộ bỗng nhiên vận động, rồi theo bản năng nói chuyện: "Em thấy đây là chuyện tốt, cây chết rồi, chẳng phải chỉ còn lại phát tài. Em thấy năm nay thầy không nghèo đi, mà khả năng phát tài lớn." "Hả?" Hai vị giáo viên ngây người, đồng thời nhìn về phía Trần Trứ. Trần Trứ cũng tỏ ra ngạc nhiên. Đây là phản ứng tự nhiên của người làm việc trong thể chế lâu năm, chỉ cần lên tiếng nói chuyện là tự động tuôn ra. Cho dù hắn trùng sinh cũng không thể nào bỏ được thói quen này.