Trần Trứ từ nghĩa địa trở về trường học, đã gần đến 7 giờ 30 phút, 30 phút đầu giờ đã sắp kết thúc.
Nếu bây giờ hắn không phải người trung sinh, thì hắn sẽ vội vàng chạy nhanh nhất trở về phòng học.
Tiếc rằng, hắn đã trải qua thời gian học đại học, nên việc mình đi trễ mà vẫn còn vào lớp học đã là hành động cho trường học mặt mũi rồi, vậy tại sao phải chạy nhanh cho đầm đìa mồ hôi?
Thế là, Trần Trứ cứ đi bộ như bình thường đến trước cửa trường học. Quá trình đó, hắn không hề phát hiện ra mấy người trong quán cháo lòng, đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Thấy không, đó là Trần Trứ."
Một người mặc áo đồng phục trung học Chấp Tín, mái tóc bóng bẩy, khuôn mặt khéo đưa đẩy nói.
Bên cạnh cậu ta là hai người trẻ tuổi mặc áo da, khoảng chừng 20 tuổi, trên mặt chi chít mụn với nhờn, có lẽ suốt ngày đêm, trông giống như mấy người vừa chơi net cả đêm bước ra.
Trong đó có một người hip mắt lại, lắc đầu nói: "Xa qua, không rõ mặt, có muốn đến gần xem cho rõ không?"
"Không cần, không cần."
Đầu bóng vội vàng khoát tay nói: "Con chó hoang Trần Trứ này rất thông minh, nếu đến gần quá nó sẽ phát hiện ngay."
"Phát hiện thì sao chứ?"
Tên mặc áo da trẻ tuổi vung tay nói: "Đến lúc đó, bọn tao sẽ đưa cho nó một tờ giấy, hẹn gặp nó ra nói chuyện."
Mặc dù nói là mời, nhưng trong giọng nói nghe rõ muốn uy hiếp.
"Anh Sơn, anh Tài, các anh tuyệt đối đừng ra tay."
Trong đầu tên đầu bóng này vẫn biết nặng nhẹ, nên không ngừng nhắc nhở: "Các anh chỉ cần dọa ra cảnh cáo vài câu, dọa một chút là được."
"Tiểu Lý, chú mày quá nhát gan rồi đấy."
Tên mặc áo da trẻ tuổi cười nhạo: "Đá cho nó mấy cái, tát thêm hai ba cái nữa thì có gì. Mày yên tâm đi, chúng tao nhất định sẽ ra mặt cho mày, mẹ nó dám cướp phụ nữ anh em bọn tao..."
Thời gian nhanh chóng qua đi, hàng chữ đỏ trên bảng đen đã đổi thành 'cách thời gian thi đại học còn 54 ngày', kỳ thi thử thứ 2 toàn tỉnh tới gần.
Dưới áp lực thi cử, cả trường cấp ba tỏa ra bầu không khí nặng nề, ngoại trừ mấy học sinh lớp thể dụng và lớp nghệ thuật.
Bởi vì những lớp này đã thi xong xuôi từ cuối năm ngoái rồi, bây giờ bọn họ chỉ chờ kỳ thi đại học tháng 6 là xong.
Đến lúc đó, chỉ cần đạt đủ điểm sàn, khoảng 300 điểm, kiếm ngành chuyên nghiệp là vào đại học bình thường.
Dạo gần đây, tâm trạng Trương Siêu đột nhiên tốt lạ thường, thậm chí trong lúc huấn luyện đã phá vỡ kỷ lục chạy 4 nhân 100 mét của mình. Đêm về nhà, cậu ta nhìn thấy mẹ và mấy người bạn đang ngồi trong phòng khách chơi mạt chược, cũng sán lại hỗ trợ pha trà rót nước một chút.
"Nhặt được tiền à? Cười miệng sắp rách đến tận mang tai rồi kìa?"
Mẹ Trương Siêu lườm thằng con một cái, thuận tay đánh ra quân bài: "Cửu."
Trương Siêu lấy lon cô ca trong tủ lạnh ra, uống ừng ực mấy ngụm, sau đó thoải mái ợ một tiếng: "Hi hi, dạo gần đây con nghe được một chuyện rất vui, ở ngoài trường có người muốn dạy Trần Trứ một bài học."
"Trần Trứ là ai?"
Mẹ Trương Siêu vừa tập trung đánh bài, vừa nói.
"Chính là thằng ngu bắt con viết giấy cam đoan trong đồn công an đấy."
Trương Siêu chớp chớp mắt: "Hình như thằng này cướp bạn gái người ta, bây giờ người ta muốn gọi nó ra ngoài 'hỏi thăm' một chút."
"Ai?"
Mẹ Trương Siêu đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào con trai của mình, cuối cùng mới nhớ ra 'Trần Trứ' là ai.
"Mau đánh bài đi, nhanh lên."
Ba bà bạn đang chơi nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Mẹ Trương Siêu đánh bài ra, sau đó suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Sao con biết?"
"Con và mấy anh em bên ngoài kia là bạn bè chứ sao nữa."
Trương Siêu cười hì hì nói: "Đây chẳng phải là thiên đạo luân hồi sao, trời xanh chẳng tha cho ai, mẹ nói con không vui sao được."
Có điều, mẹ Trương Siêu không hề vui vẻ giống như con trai mình, mà sau khi đánh hai quân bài xong, đột nhiên quát lớn:
"Mày ít chơi với mấy thằng lông bông bên ngoài đi, toàn bọn cặn bã xã hội. Trước kia con là đứa trẻ ngoan bao nhiêu, không ngờ bị đám bạn xấu ảnh hưởng, trở thành đứa cứng đầu."
Mấy đứa học lớp thể dục, sức khỏe thì tràn đầy, nhưng đầu to óc quả nho, nên rất dễ bị mấy thằng ất ơ bên ngoài trường dụ dỗ.
Thậm chí, có mấy thằng lưu manh chính là từ lớp thể dục đi ra.
Có điều, mẹ nhìn con mình bao giờ chả tốt, khả năng ai làm mẹ cũng thế cả, không biết con mình ra sao, mà phản ứng đầu tiên là 'con cô ở nhà rất ngoan, khẳng định theo những đứa xấu khác mới ảnh hưởng đến con cô như vậy'.
Cho dù sau này kết hôn, chỉ cần hai vợ chồng cãi nhau, thì vấn đề luôn từ phía con dâu.
Trương Siêu đang muốn chia sẻ với mẹ một thông tin vui vẻ, không ngờ bị mẹ quát cho một trận, cho nên hậm hực về phòng nghịch máy tính.
Kết quả, mẹ cậu ta đột nhiên gọi lớn: "Trương Siêu, ra đây."
"Gì nữa vậy?"
Trương Siêu khó chịu bước ra.
"Chuyện của Trần Trứ, con định làm gì?"
Mẹ Trương Siêu hỏi.
"Còn làm gì?"
Trương Siêu giật mình, chuyện này thì liên quan quái gì đến mình chứ? Nên vội nói: "Đương nhiên con ở ngoài xem kịch thôi, mặc kệ thằng ngu kia bị đánh chết càng mừng."
Mẹ Trương Siêu không nói gì, mà lại tập trung đánh mạt chược, nhưng vẫn dùng một tay chống chiếc cằm mập mạp.
Trương Siêu cảm thấy có gì không đúng, bèn hỏi lại: "Mẹ, sao thế..."
"Thằng nhóc Trần Trứ kia là học sinh lớp bồi dưỡng, từ chuyện lần trước có thể nhìn ra, nó là đứa biết phân biệt trái phải, nhưng là đứa không chịu thua thiệt trong tay người khác."
Mẹ Trương Siêu tỏ ra khó chịu nói: "Nhưng mấy thằng lưu manh ít học kia thì có thể làm cái gì? Đừng có giống như con, nằm gọn trong tay thằng nhóc đó."
"Mẹ."
Trương Siêu không muốn trước mặt nhiều người như vậy, kể ra chuyện năm đó mình 'tè dầm'.
"Đừng phá nữa."
Mẹ Trương Siêu cau mày, tuy bà nhìn bàn mạt chược, nhưng vẫn nói cho Trương Siêu nghe:
"Lần trước, sau khi trở về từ đồn công an, mẹ mấy đêm không ngủ. Mẹ cảm thấy con cho người ta nắm được thóp, nếu người ta nghĩ muốn làm gì con lúc nào thì thoải mái làm lúc đó. Kể cả con học đại học cũng chẳng có gì đảm bảo."
"Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?"
Trương Siêu có cảm giác, mẹ nhìn vấn đề này dưới góc độ khác.
"Mẹ cảm thấy thế này..."
Mẹ Trương Siêu quay đầu lại, nhìn con trai mình: "Chi bằng, con chủ động nói cho Trần Trứ biết chuyện này, sau đó bàn bạc với thằng bé một chút, có thể trả lại tờ giấy cam đoan kia cho chúng ta được không?"
"Mẹ."
Trương Siêu trợn trừng mắt: "Mẹ muốn con bán đứng bạn bè còn sao?"
"Mấy thằng ất ơ, cả ngày ngồi net, thì bạn bè cái gì?"
Mẹ Trương Siêu cảm thấy con mình còn chưa hiểu rõ, tức giận mà không có chỗ phát tiết: "Con có nghĩ đến hay không, chuyện này có thể giúp con làm bạn với hai học sinh khá giỏi, hay con vẫn định để người ta cầm được điểm yếu của con suốt đời?"
"Nhưng hai đứa ở lớp bồi dưỡng kia là thứ dối trá, ai muốn làm bạn với bọn nó chứ?"
Trương Siêu 'hừ' một tiếng.
"Mẹ không muốn nói nhiều, con cứ dựa theo lời mẹ mà làm."
Mẹ Trương Siêu thấy thằng con quý tử vẫn còn ương bướng, bèn dùng chiêu cuối luôn: "Nếu con không nghe lời mẹ, mẹ lập tức nói cho con nghe. Ông ấy còn chưa biết chuyện con vào đồn công an đâu, biết sẽ đánh chết con."
Trương Siêu nghe đến từ cha, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, suy nghĩ bắt đầu thay đổi.
Mấy người bạn kia thấy hai mẹ con cãi vã, thì nói vài câu khuyên nhủ: "Được rồi, Siêu Siêu, con nghe mẹ nói đi, dù sao có một số việc con nhìn chưa thấu đáo. A Dung, bớt giận, tiếp tục đánh bài nào..."
Mẹ Trương Siêu tức giận thở phì phò, sau đó bốc một quân bài, đưa lên nặn, sau đó mặt hớn hở nói: "Đông sao? Vậy mình đây ù."
"Có lúc, cuộc sống còn thua một quân bài."
Mẹ Trương Siêu giơ quân bài Đông lên, sau đó quay qua nói với con trai: "Con đổi lại những thứ kia, thì bản thân mới sạch sẽ mà lên đại học. Trần Trứ thì sao? Thằng bé đó sợ rằng chỉ chờ cơn gió Đông này..."
Về góc nhìn vấn đề của người trưởng thành, tất nhiên một thằng nhóc cấp ba còn chưa bước ra xã hội sao sánh bằng.
Mẹ Trương Siêu cảm thấy, đây là chiêu một đá ném nhiều chim.
Nếu như đổi lại giấy cam đoan, là điều tốt nhất.
Còn nếu không đổi lại được, chí ít có thể hóa giải mâu thuẫn, sau này sẽ có cơ hội cầm trở về.
Còn có một chuyện quan trọng hơn, là cách này khiến Trương Siêu phân rõ giới tuyến với đám lưu manh bên ngoài trường học kia.
Con trai mình luyện thể dục vì sau này muốn tỉnh vang danh, nếu không làm được có thể về trường làm giáo viên thể dục. Những thằng ất ơ kia đừng ảnh hưởng đến tiền đồ con trai bà.
Mẹ Trương Siêu tưởng rằng suy nghĩ của mình rất tốt, còn Trương Siêu cũng không muốn làm trái lời mẹ.
Có điều, thằng nhóc này chủ động thay đổi thời gian.
Vốn dĩ, ngày hôm sau nên tìm Trần Trứ nói chuyện, mà Trương Siêu chần chừ đến thời điểm chuẩn bị thi thử lần hai, mới dự định nói cho Trần Trứ biết.
Nếu tâm lý bị ảnh hưởng, rớt khỏi top 10 của trường, đó chẳng phải chuyện mình quan tâm.