Chương 4: Nhà

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:22:14

Sau khi xuống xe, tâm trạng Trần Trứ khá vui vẻ vì mới trêu Hoàng Bách Hàm một vố. Hai đứa vẫn giống như trước kia, giống như sự kiện trùng sinh đối với mối quan hệ này chỉ thêm một chút cảm giác 'đã lâu không gặp, vừa thân thiết vừa mới mẻ'. Có điều, trên đường đi về, hình ảnh ký túc xá trong ký ức từng chút một hiện ra, khiến Trần Trứ không tự chủ được mà bắt đầu thấp thỏm. "Một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung của cha mẹ, mình có thể thích ứng được không?" Đứng trước cửa nhà, Trần Trứ hết nâng tay lên lại hạ xuống, hắn do dư mấy lần rồi mới cắn răng gõ cửa 'cốc cốc cốc'. "Về rồi à?" Cũng không lâu lắm, một người phụ nữ trung niên ra mở cửa. Người phụ nữ khoảng chừng 40 tuổi, dáng người bình thường, khóe mắt bắt đầu xuất hiện vài nếp nhăn mờ mờ. Sau khi bà nhìn thấy Trần Trứ về, chắc trong lòng vui mừng, nên không kìm được mà khuôn mặt lộ rõ nét vui vẻ. Nếp nhăn nơi khóe mắt giống như đóa sen nở rộ, nhẹ nhàng giãn ra. Đây là mẹ hắn Mao Hiểu Cầm, làm việc tại khoa cấp cứu bệnh viện nhân dân thị trấn. Thời trẻ, Mao Hiểu Cầm thường xuyên phải trực đêm, nhưng hiện tại bà đã có chức danh, cộng thêm khoa cấp cứu ngày càng tuyển thêm người trẻ tuổi, nên bà chỉ cần làm việc giờ hành chính. Việc này tạo điều kiện để bà có thời gian chăm sóc Trần Trứ còn đang học cấp ba. "Mẹ..." Trần Trứ gọi một tiếng chẳng biết to rõ không, sau đó cúi đầu bước vào nhà. Trong phòng khách, vẫn là thiết kế trong ký ức kia, không chỉ đồ dùng trong nhà chẳng thay đổi gì, mà ngay cả mùi khói đang tản ra từ trong nhà bếp cũng quen thuộc vô cùng. "Uống cốc sữa bò đi con." Mao Hiểu Cầm bưng cốc sữa bò và bánh mỳ còn nóng hổi ra. Hằng ngày, bà đều căn chính xác thời gian, chuẩn bị đồ ăn chu đáo cho Trần Trứ vừa tan học trở về. Trần Trứ nhìn thấy mẹ bưng đồ ra thì vô thức muốn đứng dậy, đưa hai tay ra đỡ lẫy. "Vội gì chứ." Mao Hiểu Cầm vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn: "Còn đang nóng, chờ nguội hãy uống." "Vâng." Trần Trứ vuốt vuốt cái mũi, khóe mắt sắp chịu không nổi nữa rồi. Mẹ trách yêu, mùi sữa bò quen thuộc, còn mùi phòng khách nữa... Mọi thứ đều giống như ở thế giới kia, không biết thế lực kia lớn cỡ nào, lại giúp Trần Trứ từ năm 2024 trở về năm 2007? Chớp mắt, trong lòng Trần Trứ dâng lên một dòng nước ấm, nó từ từ vỗ về tâm trạng nôn nóng và bất an khi trùng sinh. Thời điểm hắn uống sữa nóng đều như vậy, giống như có một thứ gì đó tác đống, giúp hắn hoàn toàn dung nhập với cơ thể 17 tuổi này vậy. "Mẹ." Trần Trứ nuốt xong một miếng bánh mỳ bèn gọi một tiếng, từ 'mẹ' thứ hai này rõ ràng mạch lạc hơn từ đầu tiên rất nhiều. Hắn nhìn quanh nhà một chút, không thấy cha của mình nên hỏi: "Cha con đâu?" Mao Hiểu Cầm nhếch miệng nói: "Chắc đi xã giao, đừng để ý tới ông ấy, cả ngày chẳng thấy ở nhà chút nào." Cha hắn là Trần Bồi Tùng là chủ nhiệm khu phố, mặc dù cấp bậc không cao nhưng việc vặt khá nhiều. Trần Trứ vô cùng hiểu được cảm giác bận rộn này, bởi hắn tại cơ sở giúp đỡ người nghèo cũng là tình huống này. Sau khi sống lại, Trần Trứ nhìn mọi việc, trong lòng có chút kích động, mà chẳng biết nói gì. Cho nên, hắn nghe xong tình huống của cha mình thì vẫn yên lặng uống sữa bò. Mao Hiểu Cầm cũng bỏ qua, ngồi phía đối diện, mỉm cười nhìn đứa con trai độc nhất của mình. Bà tương đối hài lòng với đứa con này, thành tích học tập tốt, người cao ráo, không gây chuyện, từ nhỏ đến lớn đều không khiến mình bận tâm quá nhiều. Trần Trứ làm việc gì cũng kiên nhẫn, rất phù hợp với cái tên bà đặt cho hắn, Trần Trứ nghĩa là bình tĩnh. Nếu muốn vạch lá tìm sâu, thì chỉ có một cái tật quá hướng nội và thật thà. Thằng bé đã đến tuổi này rồi mà chưa lần nào nghe tiếng hắn với cô bé xinh đẹp nào, cũng chẳng có lời qua tiếng lại nào về việc hắn yêu thích minh tinh gì, trong cuộc sống của hắn giống như chỉ có hai từ 'học tập'. Thằng bé chính là hình tượng cho cụm từ 'con người ta'. Cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhắc đến đứa con trai này đều khiến Mao Hiểu Cầm kiêu ngạo. Nhưng có đôi khi Mao Hiểu Cầm cũng lo lắng. Học tập, nghe lời, thật thà là những ưu điểm tuyệt vời nhất thời học sinh, thế nhưng lên đại học, bước vào xã hội, còn cần rất nhiều kỹ năng mềm chèo chống nữa. "Trần Trứ." Mao Hiểu Cầm xé một miếng bánh mỳ, đặt trước mặt Trần Trứ, sau đó giống như mẹ con tâm sự: "Sau khi thi lên đại học, mẹ góp ý với con một việc, con nên vào hội học sinh rèn luyện thêm một chút. Thành tích học tập chỉ là một phương diện, còn muốn hoàn thiện bản thân nhất định cần bổ sung những phương diện khác nữa." Trần Trứ ngạc nhiên, mặc dù đây là một việc trong dự định của hắn, nhưng đối với một phó phòng như hắn thì vào hội học sinh không thể nào gọi là rèn luyện được. Dù từ 'chỉ đạo' có vẻ như chính xác hơn thì phải? Mao Hiểu Cầm nhìn vẻ mặt con trai, tưởng rằng hắn không thích, cho nên mỉm cười nói: "Mẹ và cha con lúc mới quen, ông ấy đứng phát biểu còn lắp ba lắp bắp, nhưng bây giờ có thể nói ba tiếng liên tục mà không vấp váp chỗ nào. Mẹ thấy hội học sinh là nơi rèn luyện rất tốt." "Viết xong rồi phát biểu ba tiếng?" Trần Trứ cảm thấy mình cũng làm được, quan trọng nhất là lý luận đồng bộ, phát biểu phải chú trọng tới sắp xếp, chỉ cần nắm giữ những từ khóa, tự mình viết từ mình phát biểu sẽ thoải mái phát biểu trơn tru thôi. Có điều hắn không muốn tranh luận với mẹ, nên gật đầu nói: "Lúc đó con sẽ suy nghĩ."... Hắn ăn uống xong thì vào phòng ngủ của mình, đập vào mắt là một bàn học có một vài góc đã bong sơn, trên mặt bàn có dán hình 'bảy viên ngọc rồng' 'tôn ngộ không' 'siêu xayda' đủ loại hình. Trần Trứ kiểm tra nơi này một chút, lật xem nơi kia một chút. Mỗi một thứ ở trong căn phòng này đều là từng viên gạch trên bước đường trưởng thành của hắn, chiếc đèn bàn với cái nút không còn nhạy nữa, nhưng nó đã đồng hành với hắn rất nhiều đêm khuya. Đột nhiên, Trần Trứ nghĩ đến thứ gì đó, hắn cúi người, lấy quyển nhật ký đang được dấu trong ngăn kéo ra. Một người qua ba mươi tuổi, sau đó đọc lại nhật ký do chính mình viết thời cấp ba sẽ thế nào nhỉ? Hắn nhìn từng câu từng chữ còn non nớt, mẫn cảm, tự ti nhưng có phần kiêu ngạo, khiến từng ngón chân hắn suýt chút nữa móc sàn nhà thủng một lỗ. Quả nhiên, người đứng đắn ai viết nhật ký chứ. Cũng có thể từ sâu trong lòng mình không phải là người đứng đắn, chỉ bởi vì lựa chọn nghề nghiệp nên ép bản thân trở thành người đứng đắn. Hắn đọc hết quyển nhật ký, sau đó Trần Trứ đặt lên bàn một chiếc đài nhỏ có thể ghi âm được. Đây là món đồ khá lỗi thời, sau năm 2010 nó dần bị đào thải. Nhưng hiện tại, đối với những học sinh, kiếm được một cái đài có thể ghi âm hơn 200 tệ vẫn rất thực dụng. Nó không chỉ giúp tăng khả năng nghe hiểu tiếng anh, còn có thể lén lút nghe bài hát đang thịnh hành. Thời điểm này, Chu Kiệt Luân mua không ít băng đĩa lậu của Châu Kiệt Luân. Cứ như vậy, hắn nhớ lại từng chút hình ảnh quá khứ, thời gian dần dần trôi qua, mãi cho đến khi mẹ giục hắn đi tắm, Trần Trứ mới lưu luyến mở cửa bước ra. "Thay quần áo này vào." Mao Hiểu Cầm tiện tay đưa quần áo thơm tho cho Trần Trứ. Trần Trứ liếc nhìn, không ngờ có cả quần lót của mình. Chớp mắt, hắn nhớ lại thời điểm trước khi học đại học, hình như quần áo đều do mẹ mình giặt hộ. Quá khứ, hắn còn chẳng cảm thấy gì, nhưng hiện tại có phần lúng túng. "Mẹ." Trần Trứ gọi Mao Hiểu Cầm lại, thẹn thùng nói: "Sau này quần lót để con tự giặt." Mao Hiểu Cầm có chút ngoài ý muốn, nhưng không đồng ý: "Sắp thi tốt nghiệp rồi, thời gian con dùng cho việc giặt quần áo cứ để ôn thi đi, việc nhà bây giờ con chưa cần làm." Trần Trứ im lặng thở dài, bởi vì trong mắt mẹ mình, học sinh cấp ba với học sinh cấp một khác gì nhau đâu, kể cả hắn cởi truồng cũng không có gì bất ngờ. Sau khi lên giường, hắn điểu chỉnh trạng thái ổn định, nhưng rõ ràng mới 11 giờ, mà trong lòng luôn cảm thấy bối rối. Lúc trước, thời điểm hắn còn công tác, bản thân luôn phải tăng ca đêm, áp lực cũng lớn, thậm chí nhắm mắt còn nghĩ tới công việc, dần dần khiến thần kinh bị suy nhược nghiêm trọng, ảnh hưởng tới cả giấc ngủ. Có điều, với cổ thân thể trẻ tuổi này tất nhiên không tồn tại vấn đề đó, chỉ là thương xuyên mơ những giấc mộng xuân. Cũng không biết qua bao lâu, lúc Trần Trứ vẫn còn ngủ say thì có cảm giác cửa phòng ngủ bị đẩy ra, đồng thời mùi rượu nồng nặc tràn vào. Hẳn cha mình mới về. Lão Trần yên lặng đứng đó lúc, rồi mới nhẹ nhàng rời đi. Đêm tối ập đến, nhưng cha mẹ vẫn luôn bảo vệ phía ngoài, bởi năm nay mình mới 17 tuổi. Giấc ngủ này, Trần Trứ ngủ vô cùng yên tâm.