Năm 2007. tuy rằng tỉnh Việt Đông có điều chỉnh lại một chút hình thức thi đại học, nhưng chung quy vẫn là hình thức 3 cộng 2, max điểm các môn là 150 điểm, tổng điểm max là 750.
Chính vì vậy, tổng điểm được phân chia rất cụ thể.
Đạt 550 điểm trở lên có thể vào đại học.
Đạt 600 điểm trở lên có thể chạm tay vào các trường 985, còn 211 thì thoải mái lựa chọn.
Đạt trên 650 điểm có thể coi là ngưỡng cửa giữa đất và trời, đủ để vào khoa hạng hai của Thanh Bắc.
Còn nếu vượt qua 700 điểm, thì bất kể một trường đại học nào trong nước, người đó thích chọn ngành học nào cũng được.
Cũng như Trần Trứ bây giờ, vốn dĩ hắn nằm ở khoảng 'Đại Học Công Nghiệp Hoa Nam', thì nay đã đạt bước nhảy vọt thật lớn, đạt tới điểm sàn của Thanh Bắc.
Chẳng trách mặt Đại Hoàng nghệt ra, trông không khác gì ăn nhầm phân. Vốn dĩ khoảng cách giữa hai đứa chỉ tầm 10 điểm là cùng, thì bây giờ khoảng cách giống như trời với đất.
Thời điểm nhận bài thi môn tiếng anh, Hoàng Bách Hàm còn tươi cười vui vẻ, thì nay bị ép đến méo cả mặt, bèn trầm giọng nói với Trần Trứ: "Mày đưa bài thi ngữ văn đây tao xem chút."
Thật ra, nét tươi cười cũng không mất đi, mà đơn giản chuyển từ người này qua người khác. Nhưng bây giờ Trần Trứ thật sự không muốn thằng bạn mình kích động quá mạnh, bèn đưa bài thi ngữ văn qua: "Này."
Hắn định an ủi Đại Hoàng một chút, thì cô chủ nhiệm Doãn Yến Thu vừa phát hết bài thi đột nhiên bước xuống bàn của hắn, dùng ngón tay gõ gõ vào mặt bàn nói: "Em theo cô tới văn phòng một chuyến."
Trần Trứ không hề cảm thấy bất ngờ, loại chuyện thi đạt số điểm vượt trội so với những lần thi trước, tất nhiên cần phải tìm hiểu chút rồi.
Trong văn phòng hiện tại khá náo nhiệt, gần như trước mặt giáo viên nào cũng có học sinh đứng cạnh, có lẽ do lần thi này phát huy bất thường.
Thật ra, học sinh có thể được giáo viên kéo đến đây, nói rõ bản thân vẫn còn cơ hội. Bởi vì, muốn có buổi nói chuyện này thì giáo viên phải đánh đổi thời gian của mình.
Doãn Yến Thu ngồi vào ghế, đầu tiên cô thoải mái uống hai hớp nước trong bình giữ nhiệt, sau đó nhẹ nhàng vuốt gọn lại mái tóc của mình.
Trần Trứ đứng ở góc bàn. Không ngờ mấy thầy cô thời này đã nhuần nhuyễn kỹ thuật dưỡng sinh, cũng có thoi quen coi học sinh của mình giống như không khí.
Sau khi mọi việc đều đã làm xong, Doãn Yến Thu mới ho khan một tiếng nói: "Trần Trứ, bởi vì thành tích ngữ văn lần này của em tăng rất nhiều, nên những giáo viên dạy ngữ văn trong trường không thể ngờ được, mà bọn họ lại không hiểu nguyên nhân trong đó là gì."
Cô nói đến đây, đột nhiên mỉm cười: "Cũng may là môn ngữ văn, nếu đổi lại là các môn toán lý hóa có thể đoán do em gian lận."
Trần Trứ mím môi nói: "Cô, em không gian lận."
Mặc dù mình trung sinh, nhưng kiến thức mình tích lũy vẫn còn đó, sao mà gian lận được chứ.
"Tất nhiên là cô biết."
Điều này khá bất ngờ, bởi hắn không ngờ Doãn Yến Thu con tin tưởng mình.
Cô khẳng định: "Cô làm chủ nhiệm của em ba năm cấp ba, em là người thế nào cô còn không biết sao? Cô chỉ muốn hỏi em một việc, em làm cách nào để giúp môn ngữ văn tiến bộ nhanh đến vậy. Tại buổi tuyên thế trước khi xuất quân, có thể đứng ra chia sẻ với các bạn một chút không?"
"Dạ?"
Trần Trứ có cảm giác khả năng thay đổi ý tứ của cô giáo, khiến mình không thể nào theo kịp.
"À, ý cô là..."
Doãn Yến Thu lại cầm ấm giữ nhiệt lên uống một ngụm, nhàn nhã nói: "Đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân sẽ tổ chức vào chủ nhật. Trường học dự định kết hợp cùng với ngày tổng kết. Cô định để em lên phát biểu, chủ yếu là nói về kinh nghiệm tiên bộ vượt bậc ở môn ngữ văn."
Trần Trứ ngạc nhiên: "Em tưởng chỉ có 10 vị trí của khóa mới được đứng lên phát biểu kinh nghiệm chứ?"
Trước kia, thành tích của Trần Trứ đều nằm trong top 20, mặc dù chênh lệch cũng không đến mức quá đáng, nhưng muốn là người đứng trường toàn trường phát biểu, tuyệt đối không đến lượt hắn.
Lần này, Doãn Yến Thu không trả lời, mà đưa một bảng xếp hạng thành tích qua cho hắn.
Trần Trứ: Tổng điểm 654, xếp thứ 4 của lớp, thứ 8 của trường.
Người đứng đầu lớp là lớp trưởng Đặng Thiến, là một cô bạn có dáng người gầy gò.
Thật ra, ngay từ đầu Đặng Thiến đã nhận được một suất vào thẳng Thanh Bắc, mà không được cử đi thì cô cũng đủ sức vượt qua điểm sàn của hai trường này. Có điều, cô không thích ngành được tuyển thẳng vào, nên quyết định tự mình thi vào ngành mình muốn.
Trong trí nhớ của hắn, cô học ở đại học Thanh Hoa.
Vị trí thứ hai của lớp là lớp phó Khang Lương Tùng, thứ ba là Tống Thì Vi, còn mình ở vị trí thứ tư.
Trần Trứ còn muốn xem vị trí của Hoàng Bách Hàm ở đâu, nhưng không ngờ thằng này xếp dưới 15 vị trí đầu của lớp, nên không có ở trang này.
"Không ngờ, mình sắp tốt nghiệp rồi, lại có cơ hội trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường."
Còn trong suy nghĩ của giáo viên, nhân vật nổi tiếng trong trường có mấy dạng:
Thứ nhất, là học sinh có thành tích đặc biệt tốt, tốt đến mức toàn trường đều biết đến em học sinh đó, là người luôn được lựa chọn đứng trước toàn trường phát biểu kinh nghiệm, đúng chuẩn học thần.
Thứ hai, những người có gia đình giàu có, hoặc là người có thể chơi vài loại nhạc cụ, hoặc giọng hát rất hay... Nếu mở rộng phạm vi ra, thì Lý Kiến Minh cũng được tính là nhân vật nổi tiếng của trường.
Bởi vì sự việc cậu ta bám chặt Tống Thì Vi, cả trường đều biết.
Cho nên, nhân vật nổi tiếng trong trường không nhất định sau này thành công, chỉ là người thời điểm học cấp ba có nhiều người biết đến.
Doãn Yến Thu nhìn thấy Trần Trứ không nói lời nào, cô cũng hiểu đứa học trò 'hướng nội trung thực' của mình đang suy nghĩ gì. Cô đoán Trần Trứ lo lắng, nên nhẹ nhàng động viên: "Em không cần cảm thấy áp lực trong lòng, chỉ là lên sân khấu nói cho các bạn chút phương hướng học tập mà em tâm đắc thôi."
Trần Trứ ngơ ngác nhìn vị giáo viên chủ nhiệm của mình. Hắn nghĩ thầm, mình đang bị xem thường sao, bản thân mình đã đứng trước cán bộ toàn tỉnh báo cáo rất nhiều lần cũng chẳng sao, chứ việc đứng trước toàn trường chém gió thì tính gì chứ?
Doãn Yến Thu gọi Trần Trứ đến vì việc này, nói xong bàn cho hắn trở lại lớp học.
Có điều, Trần Trứ định đi khỏi văn phòng thì đột nhiên Doãn Yến Thu ở phía sau gọi lại: "Chờ đã..."
Trần Trứ xoay người.
"Nếu em đã khiến thành tích môn ngữ văn tiến bộ, vậy có nghĩ tới tăng thêm cả tiếng anh..."
Doãn Yến Thu đã bỏ đi vẻ mặt nghiêm túc đoan trang thường ngày, thay vào đó là nét mặt hưng phấn 'xoa tay' mong chờ.
Ngay lập tức Trần Trứ hiểu ý của cô.
"Cô Doãn, thời gian của em chỉ đủ tăng thêm môn ngữ văn, đồng thời duy trì thành tích toán lý hóa."
Trần Trứ thành thật trả lời.
Nếu năm đó mình thi đâu phòng đối ngoại tỉnh, đồng thời trong quá trình làm việc trau dồi thêm, thì bây giờ có khả năng cải thiện điểm môn tiếng anh đấy.
Nhưng bây giờ, trong đầu hắn chỉ còn lại một chút kiến thức tiếng anh, thứ hắn quen thuộc nhất chính là 4 chữ 'CPDD' Tức là thuật ngữ tìm kiếm đồng đội trong game.
Trần Trứ trở lại phòng học, lần nữa hắn cảm nhận được từng ánh mắt 'nóng bỏng' nhìn về phía minh.
Lần này khác lần hắn ra mặt cho Tống Thì Vi, bởi trong mắt các bạn học bây giờ lộ ra một chút gì đó. Bởi vì đây là lớp bồi dưỡng, thành tích học tập quyết định được rất nhiều vấn đề.
Điều này giống như thi đấu tông môn trong tiểu thuyết huyền huyễn, mà có một tên đệ tử 'kim đan cảnh', đột nhiên bộc phát thực lực đánh bại rất nhiều 'lão tổ Nguyên anh', phá vỡ trật tự xếp hạng.
"Bài thi ngữ văn của tao đâu?"
Trần Trứ vào chỗ ngồi của mình, hắn dự định soát lại những câu làm sai, kết quả không thấy bài ngữ văn của mình đâu, mà bên phía Hoàng Bách Hàm cũng không có.
Hoàng Bách Hàm bĩu môi, chỉ chỉ bạn học ngồi phía trước.
"Lưu Hàm, đưa bài thi cho mình."
Trần Trứ dùng ngón tay trỏ chỉ về phía bạn nữ phía trước, còn cố tình né ra hai đoạn dây nịt ngực hằn rõ trên lưng.
Lưu Hàm quay đầu lại. Từ trước tới giờ, cô không quan tâm vẻ bề ngoài thế nào, chỉ tập trung hết cho việc học tập, nên mỗi lần thi cử đều dành được 5 thứ hạng đầu. Không ngờ, lần này Trần Trứ giống như ngựa ô, trực tiếp đẩy cô xuống bàng xếp hạng.
"Vừa rồi, mình đã nhìn qua bài thi của cậu, nên cảm thấy cậu phân tích thơ cổ chưa chính xác lắm, đáng lý ra không nên đạt điểm số cao như vậy."
Lưu Hàm tỏ ra không phục nói.
Đây là cách nói chuyện của những học sinh khá giỏi, nói ra vô cùng trực tiếp, không hề có chút bóng gió nào.
Trần Trứ cũng không muốn đôi co với cô, bởi chính mình đấy thứ hạng của cô xuống. Hiện tại cô vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này, nên hắn nhún vai nói một câu: "Cậu cũng đâu phải tác giả, làm sao biết được mình phân tích chính xác hay không chứ?"
Lưu Hàm ngạc nhiên giây lát, rồi lập tức nói: "Dựa vào rất nhiều đáp án tham khảo, không giống là sai lầm rồi."
Trần Trứ mỉm cười nói: "Loại môn học như ngữ văn không phải toán, một là một mà hai là hai. Ngữ văn thường không có đáp án chính xác. Nếu không tại sao luôn có một khái niệm 'một ngàn độc giả suy ra một ngàn Hamlet'?"
"Thế nhưng..."
Lưu Hàm còn muốn cãi lại.
Nhưng hiện tại Trần Trứ không có tâm trạng đi tranh luận, chỉ muốn né Lưu Hàm ra, nên lấy một tờ giấy nháp nói: "Mình biết, cậu không phục kết quả thi của mình, nhưng kết quả thi đã có, cũng không có cách nào sửa lại. Chi bằng chúng ta bí mật thi với nhau một ván đi."
"Thi thế nào?"
Lưu Hàm tò mò hỏi.
"Mình viết ba thành ngữ, nếu như cậu có thể đưa ra đáp án, mình sẽ thừa nhận không bằng cậu."
Trần Trứ bình tĩnh nói.
"Thật?"
Lưu Hàm cảm thấy với vốn kiến thức của mình, tất nhiên không thể có thành ngữ mà mình không biết, nên lập tức đồng ý: "Vậy cậu viết nhanh lên."
Trần Trứ lấy bút, viết soàn soạt trên giấy mấy chữ. Lưu Hàm chỉ vừa nhìn thấy, lập tức đỏ mặt quay đi, không tiếp tục dây dưa thêm một giây nào.
Trần Trứ mỉm cười: "Mình đúng là bác học đại sư, chỉ cần ba câu đã khiến nữ nhân tự nguyện đưa 1 triệu 8..."
"Viết cái gì đấy?"
Lúc đầu, Hoàng Bách Hàm còn buồn bực khó chịu, thì bây giờ lại tò mò giật lấy tờ giấy nháp, xem trên đó viết gì.
Kẹp... gậy. ... Ép sát.
Không huyệt...
Đây là lối chơi chữ, nhìn qua tưởng các bộ phận..."
"Mẹ nó."
Hoàng Bách Hàm nhìn thấy cũng đỏ mặt, bực tức nói: "Mày đúng là lưu manh."
"Sao gọi tao là lưu manh?"
Trần Trứ cảm thấy khó chịu: "Kẹp thương đeo gậy, từng bước ép sát, không có lửa làm sao có khói, đây là toàn là mấy câu thành ngữ kinh điển, các người nghĩ linh tinh, lại trách người khác không đứng đắn?"
Hoàng Bách Hàm cũng giật mình, hình như đúng vậy, tại sao mình lại làm ra phản ứng như vừa rồi?
"Đại Hoàng, mày đừng lúc nào cũng nghĩ đến mấy cái vớ vẩn."
Trần Trứ mỉm cười căn dặn.