“Reng reng reng.”
Đột nhiên, tiếng chuông vào học vang lên, hai vị giáo viên bên cạnh đều đi vào lớp của mình, giảm bớt vẻ xấu hổ của Trần Trứ.
Tiết này là tiết tiếng anh, có điều Trần Trứ chẳng nghe lọt tai từ nào, bởi vì trong đầu hắn lúc này chỉ toàn nghĩ về ‘trùng sinh’ đang diễn ra trên người mình. Lúc thì nghĩ về việc cha mẹ trẻ lại mười mấy tuổi, đáng ra hắn nên vui mới đúng.
Sau khi ran học, Hoàng Bách Hàm ngồi cạch nghi ngờ hỏi: “Cả tiết chẳng thấy mày tập trung chút nào, không phải vì không thích tiếng anh mà không học đấy chứ? Môn này thi đại học chiếm 150 điểm đấy.”
Trần Trứ chẳng biết giải thích thế nào, cúi đầu suy nghĩ chút rồi chậm rãi nói: “Bách Hàm, vừa rồi tranh thủ thời gian nghỉ giữa tiết, tao có một giấc mơ thật dài.”
“Nghỉ có 10 phút thì mơ dài được bao nhiêu?”
Hoàng Bách Hàm cười mỉa, làm hỏng cả cảnh tượng xúc động.
“Ừ…”
Trần Trứ nhìn Hoàng Bách Hàm, nửa thật nửa giả nói: “Mơ mày li hôn với vợ.”
“Đánh rắm.”
Hoàng Bách Hàm lập tức xị mặt ra nói: “Tao mơ mày không lấy được vợ.”
Hiện tại, Hoàng Bách Hàm còn chưa biết yêu là gì, nên hai từ ‘kết hôn’ với thằng này còn rất thiêng liêng, tất nhiên không muốn Trần Trứ dùng nó đề đùa giỡn.
“Không ngờ bị mày đoán trúng.”
Trần Trứ buồn buồn thở dài, đúng thật kiếp trước hắn còn chưa kết hôn, đối tượng hẹn hò cũng chẳng ra làm sao.
Có điều, Hoàng Bách Hàm và Trần Trứ đúng thật là bạn tốt, nên dù thằng bạn có tức giận cũng ghé sát mặt Trần Trứ nói: “Này, vợ tao trong giấc mộng của mày của xinh không?”
Trần Trứ suy nghĩ chút rồi nói: “Cũng được, nhưng thua xa kỹ năng lừa người, trước khi kết hôn đã lừa mày điên đảo hồn phách.”
“Cút.”
Hoàng Bách Hàm nghe được Trần Trứ nói xấu ‘vợ tương lai’ của mình thì tức giận, quay mặt chỗ khác không thèm để ý nữa.
Trần Trứ mỉm cười, im lặng xoay chiếc bút bi, rồi đột nhiên hỏi Hoàng Bách Hàm: “Gần đây trong lớp có chuyện gì thú vị không?”
“Chuyện thú vị?”
Theo thói quen, Hoàng Bách Ham lại cắn móng tay: “Hình như không có, chuyện thì hôm nay mới có. Chiều nay, Tống Thì Vi bị bệnh, nên mấy đứa con trai trong lớp đều tới thăm.”
“Tống Thì Vi là ai…”
Hắn vừa hỏi câu này, đột nhiên trong đầu nhớ ra Tống Thì Vi là người nào.
Tống Thì Vi là một hoa khôi trường cấp ba, mà thành tích học tập rất tốt, cuối cùng thi đậu đại học Trung Sơn ở tỉnh Việt Đông.
Năm đó, người theo đuổi cô như cá diếc sang sông, trong đó có một người tên là Lý Kiến Minh, nghe nói theo đuổi từ cấp ba tới đại học, từ đại học tới khi ra ngoài xã hội làm việc.
Còn Tống Thì Vi vẫn luôn từ chối, còn dùng việc nhảy cầu sông Châu Giang để uy hiếp. Sự việc lớn tới mức lên cả báo, khiến cha người đẹp Tống không chịu nổi, phải bỏ ra số tiền lớn để Lý Kiến Minh cút xa khỏi con gái mình.
Đây là câu chuyện trong những buổi họp lớp, bây giờ Trần Trứ mới nhớ ra, đồng thời não bộ tìm kiếm hình dáng hoa khôi Tống.
Trong ấn tượng của hắn, Tống Thì Vi là cô gái lạnh lùng xinh đẹp.
Cô ngồi ở phía trên chỗ hắn hai bàn, trên người mặc chiếc áo khoác đồng phục màu xanh, cúi đầu làm bài tập. Từ cổ đến lưng tạo thành đường cong hài hòa, mái tóc được cột hình đuôi ngựa giống phần lớn nữ sinh cấp ba. Từng lọn tóc được cột chỉnh tề, giống như một dải lụa đen nhánh mềm mại.
Nhắc đến chuyện này cũng kỳ lạ, món đồ như áo đồng phục này phần lớn đều lớn hơn kích thước cơ thể, khiến đám học sinh mặc vào giống như hóa trang, ống tay áo, ống quần cứ dài thoằng luộm thuộm.
Thế nhưng, món đồ này mặc vào người nhưng cô bạn xinh đẹp lại hợp đến không hợp hơn được nữa.
Dưới góc nhìn của Trần Trứ, hắn không thấy được khuôn mặt Tống Thì Vi, chỉ nhìn thấy cổ tay bởi cô đang xắn tay áo lên, làn da trắng như tuyết, lại ánh lên như hộp đựng bút.
“Quả nhiên, mấy cô gái xinh đẹp chẳng cần xem mặt, chỉ nhìn bóng lưng đã rất mê người rồi.”
Đầu Trần Trứ không ngừng nghĩ ngợi.
Đột nhiên, một bóng người vội vã xuất hiện trước cửa lớp, thân thể người này còn chưa kịp dừng lại đã hét lớn lên: “Tống Thì Vi, nghe nói bạn bị cảm. Vừa rồi mình không lên lớp bởi vì phải đi mua thuốc cảm, cậu tranh thủ uống đi.”
Trần Trứ ngẩng đầu lên nhìn, đứng ở cửa là một học sinh nam khoảng 17, 18 tuổi, dáng người không cao lắm, nhưng ngược lại khuôn mặt khá đẹp trai, đi kèm với mái tóc sáng bóng hơi già so với tuổi. Chỉ dựa vào khí chất cũng có thể đoán cậu ta là người khéo đưa đẩy.
Đầu cậu ta nhễ nhại mồ hôi, tay cầm theo một bịch nilon, nhìn về phía Tống Thì Vi trong phòng học.
“Nó là…”
Trần Trứ vẫn chưa xác định chính xác được, bèn hỏi Hoàng Bách Hàm: “Lý Kiến Minh…”
“Trừ nó ra còn ai nữa.”
Hoàng Bách Hàm ‘hừ’ một tiếng: “Thằng này nghe nói Tống Thì Vi bị ốm, nên một buổi chiều đến mấy lần liền, không ngờ còn cố tình ra ngoài trường mua cả thuốc. Tao đoán, có khi nó còn chẳng có hiếu với mẹ ruột mình đến vậy.”
Trước kia, thời điểm còn đi học, Trần Trứ rất ít để ý mấy chuyện của hoa khôi trường đại loại như hiện tại. Thật ra, ở cấp ba luôn có những người như hắn trước kia.
Thành tích bọn họ không phải quá nổi bật, nhưng đủ sức ở khoảng từ top 10 đến 20.
Tính cách hướng nội, ngay cả lên bảng kiểm tra cũng khiến bọn họ đỏ mặt, nên không dám nói chuyện với bạn học nữ là điều khá bình thường.
Nhưng nói bọn họ hướng nội hoàn toàn cũng không phải, bởi bọn họ có thể thoải mái trò chuyện với bạn nam khác, nói khoác từ tình hình kinh tế tới chính trị mà chẳng quan tâm thời gian thế nào.
Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm là ví dụ cụ thể nhất cho nhóm học sinh này. Đừng nhìn Hoàng Bách Hàm đang chế giễu Lý Kiến Minh mà nhầm, đây là nói sau lưng thôi, chứ nếu đừng trước mặt, lại có nhiều người xung quanh như vậy thì thằng bạn cùng bạn này đến rắm còn không dám thả.
Có điều, Trần Trứ trùng sinh trở về lại khác, đã chìm nổi trong quan trường khá nhiều năm, kiến thức rộng rãi, đồng thời bỏ được tính cách ngây thơ ngại ngùng của lứa tuổi dậy thì. Nên giờ này, hắn có thể thoải mái đánh giá tên nam sinh đang điên cuồng theo đuổi hoa khôi kia, đồng thời nhớ lại sự kiện doạ nhảy cầu.
Lý Kiến Minh đứng ở cửa lớp, vừa dùng tay lau đi mồ hôi lấm tấm trên mặt, vừa cố gắng hít ra thở vào điều chỉnh nhịp thở, giống như muốn thể hiện cho mọi người thấy mình vừa đi cả vòng trái đất để mua thuốc vậy.
“Ha ha.”
Trần Trứ nhịn không được mà bật cười. Dựa vào kinh nghiệm của hắn, hình ảnh trước mắt khác gì một bộ phim không chứ?
Lý Kiến Minh thấy Tống Thì Vi chẳng có phản ứng gì, nhưng vẫn mặt dày đứng đó, không hề sốt ruột chút nào, còn tỏ ra đáng thương nói: “Tống Thì Vi, mình biết bản thân không xứng với cậu, nhưng cậu đang bị ốm, van xin cậu đừng vì ghét bỏ mà hành động như vậy, trước tiên phải uống thuốc cái đã.”
Sắc mắt lộ rõ vẻ cầu khẩn, giọng điệu lấy lòng, còn diễn bản thân mình vô cùng tủi thân cô đơn.
“Thằng này giỏi.”
Trần Trứ vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng tên này đặt bản thân vào vị trí lực bất tòng tâm, nhằm tìm kiếm sự đồng tình từ các phía, sau đó lợi dụng sự đồng tình đó gây áp lực cho Tống Thì Vi.
Chuyện này nếu đổi lại là nữ sinh cấp ba bình thường, vẫn còn ở lứa tuổi ngây thơ rất dễ bị cảm động, nói không chừng là đồng ý.
Nhưng, tâm lý Tống Thì Vi thuộc loại ‘cứng rắn’, mặc kệ Lý Kiến Minh tỏ ra đáng thương, ân cần chăm sóc, cô vẫn ngồi đó làm việc của mình, bình tĩnh ngắn gọn trả lời: “Tôi không cần.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, như viên ngọc rơi xuống bàn.
Câu nói này khiến các bạn nữ trong lớp vô tình ‘A’ lên một tiếng, ai nấy đều cảm thấy Tống Thì Vi trả lời có chút lạnh lùng thì phải.
Một số bạn nữ ‘thương người’ còn ra sức khuyên nhủ: “Này, tớ thấy cậu ra ngoài cầm thuốc vào đi, dù sao Lý Kiến Minh cũng vì tốt bụng…”
Tống Thì Vi thờ ơ, nên tình trạng cứ như vậy cho đến khi giáo viên giờ từ học tới. Lúc này, Lý Kiến Minh mới lặng lẽ quay người bước đi, khuôn mặt lộ ra vẻ đáng thương đến không thể đáng thương hơn được nữa.
Đến cả loại người ngoài cuộc như Hoàng Bách Hàm không nhịn được cảm than: “Hỏi thế gian tình là chi, cứ khiến người ta thề sống chết.”
Trần Trứ từ chối cho ý kiến. Dưới góc độ người trưởng thành mà nói, theo đuổi con gái không sai, nhưng hành động chẳng khác gì keo da chó quấn lấy đối tượng, đã thế còn dùng cái chết để uy hiếp, thì bất kỳ cô gái nào cũng bực mình cả thôi.
Nhưng chuyện này chẳng liên quan tới mình, nên giờ tự học buổi tối vừa bắt đầu, Trần Trứ đã lấy quyển sách toán trên bàn ra, thử làm một chút xem sao.
Hắn tưởng rằng sẽ giống như mình xem thiên thư, bởi vì đã qua rất lâu hắn chưa hề tiếp súc lại với những ký hiệu như F(x), Sin, Log rồi.
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy đề đầu tiên: M={-2, -1, 0, 1, 2}, N={x²-x-6≥0}, thì M∩N=?" thì cảm giác tự động giải đề xa lạ tràn ngập não bộ cứ thế tràn ra.
∩ là ký hiệu giao nhau, đề bài yêu cầu giải hai tập hợp khác nhau là M và N giao nhau cho ra kết quả gì?
M là tập hợp 5 chữ số cho nên chỉ cần ghép vào giải phương trình N là được rồi.
x²-x-6≥0 có thể đổi thành (x-3)(x+2) ≥0, từ đó suy ra x phải thoả mãn điều kiện ≥3 hoặc ≤-2.
Dựa vào điều kiện này tiếp tục xét tập hợp M, cuối cùng chỉ có -2 thoả mãn điều kiện, nói cách khác M∩N=-2.
Trần Trứ lật tới cuối quyển sách, nhìn đáp án của đề thi này, -2 là đáp án chính xác.
“Chuyện gì thế này?”
Dù Trần Trứ thuận lợi giải bài tập này, nhưng đến bản thân lại không thể tin nổi. Hắn suy nghĩ một chút, rồi đổi những loại đề khác nhau, thậm chí lấy cả đề vật lý và hoá hoc ra, không ngờ phần lớn đều có thể giải quyết nhẹ nhàng.
Đột nhiên Trần Trứ hiểu ra một vấn đề, thật ra trùng sinh giúp hắn có thêm hơn 10 năm kinh nghiệm sống, còn tri thức vốn dĩ không hề bị lãng quên.
Như vậy…
Một Trần Trứ như chiến thần học lệch, bởi vì điểm toán lý hoá vô cùng tốt, cho dù bài thi khó nhường nào cũng có thể làm được trên dưới 140 điểm.
Nhưng điểm ngữ văn và anh văn lại kém vô cùng, chỉ ở khoảng 90 điểm đến 100 điểm là cùng, khiến chủ nhiệm lớp nhiều lần khuyên nhủ động viên.
Chỉ cần Trần Trứ nâng cao điểm ngữ văn và anh văn lên 20 điểm thôi, thì những trường hàng đầu cả nước chẳng vấn đề gì, hay trong số những đại học 985 cũng thoải mái lựa chọn trường tốt nhất.
Kiếp trước, Trần Trứ không nghe lời khuyên, nên chỉ đậu Đại Học Công Nghệ Hoa Nam.
Còn bây giờ hắn trùng sinh trở về, lại giữ được tri thức những môn tự nhiên, cùng với đó là nhiều năm công tác nên liên tục phải viết công văn, khiến độ mẫn cảm, tri thức tích luỹ, hay khả năng sáng tác đều tiến bộ vượt bậc.
Nên thành tích ngữ văn chắc chắn tang cao.
“Cho nên…Đây là lợi ích của việc trùng sinh?”
Trái tim Trần Trứ đột nhiên đập rộn ràng, bởi vì mình có khả năng thi vào một trường đại học lớn hơn.